Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Tôi Tiger xin phục tùng mệnh lệnh của ngài Midnight và hứa sẽ bảo vệ ngài đến hơi thở cuối cùng"

Lời nói của Tiger vừa dứt, một luồng khí đen bao quanh lấy hai ngươi và nghi thức kếp nạp nô lệ Ma Cà Rồng đã hoàn tất.

" Đa tạ chủ nhân"

" Ngươi mau làm việc của ngươi đi, tạm thời thời gian này bọn ta sẽ không ra ngoài, vì thế ngươi phải canh chừng cho cẩn thận đấy nhé"

" Tuân lệnh chủ nhân"

" Tốt lắm"

Tiger hân hoan nhận nhiệm vụ đầu tiên, còn bọn Midnight thì lại thờ ơ bước về phía cầu thang và trở về phòng của mình.

Ngày qua ngày, danh tiếng của quán rượu với cái tên Đêm đã dần dần được lan truyền khắp cả nước với món rượu đặc trưng mà cả thế giới không quốc gia nào có được loại rượu này.

Đã nhiều lần người ngoài tìm đến và xin học hỏi bí quyết nấu rượu này nhưng Tiger nhất quyết không chỉ ra bí quyết của mình. Thứ gì càng không muốn cho biết thì mọi người càng muốn biết. Hằng ngày, ngoài việc tấp nập khách hàng ra quán còn có cả hàng tá phóng viên thường trực. Nếu đối với cái quán rượu khác thì đây là dịp may để quán họ tỏa sáng nhưng riêng về Tiger thì anh chẳng muốn gặp bọn này tí nào và anh cũng chẳng có cách nào khác ngoài việc cấm đoán mọi người có liên quan đến phóng viên hay bất cứ hình thức gì muốn biết đến bí quyết làm rượu của anh thì tuyệt đối không được vào quán.

Đó là quyền tự do cá nhân và anh có thể kiện bọn phóng viên này với cái tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp vì thế chẳng anh nào dám bẽn mạng bước vào quán cả.

Chuyện quán rượu nổi tiếng như thế tất nhiên Minh Trúc cũng đã nghe qua và cô có nhã ý mời Mavis đi cùng.

Nghe nói rượu ở quán Đêm dành cho tất cả mọi lứa tuổi, rượu của quán không chứa chất độc hại mà còn có lợi cho sức khỏe. Ngoài đặc tính đó ra thì nó giống hệt như rượu bình thường, vẫn gây nghiện và vẫn gây say.

" Anh Mavis à, đi với em đi mà"

Trước lời năn nỉ vô cùng dễ thương của Minh Trúc, Mavis vẫn giữ khăng khăng gương mặt lạnh lùng đó không có chút biểu cảm nào. Để tránh Minh Trúc làm phiền nữa, Mavis liền lấy cuốn tạp chí lên xem. Biết rõ Mavis không biết chữ Việt nên Minh Trúc cứ tiếo tục năn nỉ cho đến cùng.

" Anh Mavis, em muốn đi một lần mà. Anh không thấy tò mò sao?"

" Không có gì để anh tò mò cả với lại anh không thích chỗ đông người"

Mavis nhìn cô với ánh mắt khó chịu nói, nhìn mặt cậu đủ biết cậu đã chịu đựng Minh Trúc bao lâu rồi.

" Đi nha, một lần thôi nha"

Thường thì con trai thế giới loài người rất thích bạn gái của mình làm nũng nên Minh Trúc liền đánh vào đòn tâm lí đó. Tuy nhiên Mavis là chàng trai khác với bọn kia, Minh Trúc không biết có thành công không nữa.

Minh Trúc nhẹ nhàng ôm ngang eo Mavis và dùi dùi đầu mình vào lòng Mavis khiến cậu giật mình và có vẻ bối rối. Có lẽ đã có hiệu nghiệm, Minh Trúc tiếp tục làm động tác giống như chú mèo con ngoan ngoãn và cố gắng thuyết phục Mavis bằng giọng dễ thương nhất.

" Em muốn đi lắm cơ. Anh Mavis đi cùng em nha"

Không biết có phải vì Minh Trúc quá dễ thương hay không mà Mavis đã chịu gật đầu đồng ý. Minh Trúc nhìn thấy cái gật đầu của Mavis thì liền nhảy cẳng lên vui sướng. Đúng là anh hùng không qua ải mỹ nhân. Một câu nói bất hữu của con người luôn đúng với mọi thời đại.

" Cảm ơn anh nha. Em xin phép lên phòng chuẩn bị"

Minh Trúc tươi cười cúi chào Mavis rồi một mạch liền chạy về phòng. Nhìn vẻ nghịch ngợm của Minh Trúc, Mavis khẽ cười tươi và cảm nhận nhịp đập thổn thức của con tim mình trong lòng ngực.

Vốn là một cô gái khá giản dị nên chỉ vài phút sau là Minh Trúc đã thay xong trang phục của mình. Minh Trúc diện lên người một chiếc áo thun trắng và chiếc quần jean xanh, đó là những loại trang phục mà Minh Trúc thường mặc nhất. Cô không quá điệu đà trong cách ăn mặc nên chỉ cần nhìn qua vẻ bề ngoài của cô cũng đã đủ để đoán được một phần nào đó tính cách của cô.

" Mình đi thôi"

Vừa gặp Minh Trúc bước xuống nhà, Mavis liền tươi cười đứng dậy nắm lấy tay cô và kéo đi.

" Anh muốn ra ngoài với bộ dạng như thế à?"

" Không được sao?"

Minh Trúc ngạc nhiên hỏi Mavis khi cậu vẫn khư khư mặc bộ trang phục truyền thống của Ma Cà Rồng. Tuy đây là bộ đồ có thể bảo vệ Ma Cà Rồng tránh khỏi ánh nắng Mặt Trời nhưng nó sẽ gây sự chú ý đến mọi người xung quanh bởi vì chiếc áo đã tự khẳng định kẻ đang mặc nó rằng ' tôi là Ma Cà Rồng'. Mặc dù mốt hiện nay vẫn có ưa chuộng chiếc áo choàng tựa như vậy nhưng nó không có hoa văn giống như chiếc áo choàng của Mavis nên Minh Trúc rất lo lắng khi để Mavis ra đường với chiếc áo tố cáo này.

" Anh chờ em tí nhé"

Không đợi Mavis trả lời, Minh Trúc liền ba chân bốn cẳng chạy vào phòng và lấy ra một chiếc áo khoác khác đưa cho Mavis.

" Em sẽ tặng anh vài thứ trước khi chúng ta đến quán Đêm"

" Tặng anh?"

" Phải"

Mavis có vẻ khó hiểu, cậu mặc chiếc áo khoác vào và đi ra ngoài cùng Minh Trúc. Tưởng Minh Trúc dẫn minh đi đâu hóa ra là cửa hàng quần áo. Chẳng biết Minh Trúc kéo mình vào để làm gì, một nơi ồn ào khi cả cửa hàng đều vang lên những tiếng nhạc lạ lùng mà cậu chẳng hiểu nói hát gì cả. Thoáng qua gương mặt của cậu có chút nhăn lại vì khó chịu nhưng sau đó nó cũng giãn ra vì cậu nhìn thấy Minh Trúc có vẻ thích thú nơi này lắm.

Đi một vòng, hai người dừng chân lại tại khu quần áo nam. Nơi này trưng bày khá nhiều mẫu quần áo đẹp và hợp thời trang. Nhìn đâu Minh Trúc cũng thấy cái nào cũng hợp với Mavis cả. Biết sao được, cơ thể Mavis vừa vạm vỡ, vừa cao to lại còn sở hữu làn da trắng sáng thì làm sao có quần áo nào mà không hợp được cơ chứ.

Trong lúc suy nghĩ không biết mua cái nào thì đột nhiên có một tiếng nói trầm trầm kính cẩn hỏi Minh Trúc.

" Anh có thể giúp gì được cho em?"

Minh Trúc giật mình quay qua hướng của tiếng nói, Minh Trúc bắt gặp một anh trai làm nhân viên trong cửa hàng này đang tươi cười và sẵn sàng tư vấn cho cô. Minh Trúc cười chào đáp lại. Anh nhân viên liền hỏi tiếp.

" Em muốn mua đồ cho bạn trai em sao?"

"Dạ"

Minh Trúc không ngần ngại mà dạ một tiếng. Biết rõ mục đích của khách hàng muốn gì, anh nhân viên liền niềm nở tư vấn.

Sau khi nghe xong những lời tư vấn của anh, Minh Trúc tươi cười cảm ơn anh và quyết định mua tặng Mavis trang phục trẻ trung nhất. Riêng những bộ mà Minh Trúc mua về thì cô chọn riêng ra một bộ đẹp nhất và bắt Mavis mặc ngay vào lúc này.

Chìu lòng Minh Trúc, Mavis đành phải cởi bỏ bộ đồ truyền thống của mình xuống và khoát lên bộ trang phục của con người. Đứng phía ngoài chờ đợi, Minh Trúc rất nóng lòng muốn xem Mavis sẽ thay đổi như thế nào. Chỉ vài phút sau, Mavis bước từ trong phòng thay đồ bước ra ngay lập tức những ánh mắt ngường mộ của các cô gái liền hướng về phía cậu.

Với chiếc áo sơ mi sọc ca rô viền đỏ đen cùng với chiếc quần jean đen đã góp phần tô thêm vẽ đẹp rạng ngời cho Mavis. Cậu cứ như một chàng hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy. Cậu quá đẹp và tỏa sáng khiến các cô gái liền vây xung quanh.

" Anh tên gì vậy?"

" Anh có thể cho em số điện thoại không?"

" Đi chơi với em nhé?"

Đủ mọi câu hỏi cứ ập đến, sự bao vây của các cô gái khiến Mavis trở nên cáu kỉnh, hai mắt cậu đỏ lên giận dữ và đó chính là điềm hung cho tất cả mọi người ở đây.

Trông thấy ánh mắt hủy diệt đó của Mavis, Minh Trúc vô cùng lo lắng và cô cố tách các cô gái ra khỏi Mavis để đưa cậu rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu bình thường người dân nhìn thấy ánh mắt màu máu của Mavis thì đã bỏ chạy từ lâu nhưng bọn con gái này thì lại cho Mavis đang đeo kính áp tròng nên chẳng có lí gì sợ cậu cả mà còn ngày càng vây quanh cậu nhiều hơn.
Tức quá không biết làm cách nào, Minh Trúc liền chạy ra phía trước trả tiền mua hàng và giả vờ chạy ra ngoài trước cửa. Cô dáo dác nhìn xung quanh và chắc rằng không có bất cứ ai đang nhìn cô, Minh Trúc giậm chân phải của mình xuống lập tức cô biến mất và xuất hiện trên ngay phía sau lưng Mavis.

" Đi thôi"

Cô ôm lấy Mavis và kéo theo cậu biến mất để lại sự hoang mang cho tất cả khách hàng ở đây. Do bất đắc dĩ Minh Trúc mới dùng đến hạ sách này, cô không ngờ lại xảy ra sự việc như vậy, quả thật cô không nên để Mavis lộ diện ở bất kì nơi đâu bởi cái tính lạ lùng bẩm sinh của cậu.

Lần trước ý là nhà của Thanh Long mà Mavis còn dám phá tan tành như vậy thì thử hỏi có ai dám chắc cậu không đốt cái cửa hàng đó chứ. Nếu lúc nảy Minh Trúc chỉ cần chậm trễ một giây phút nào nữa thôi thì chắc có lẽ ngày mai trên báo sẽ có tin tức về tên sát nhân thảm sát tại cửa hàng quần áo quá.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net