Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  " Ta đây nè"
Etiolia quay ra đằng sau và nhìn thấy Minh Trúc đang thè lưỡi chọc quê cô. Hành động khiêu khích đó của cô khiến Etiolia cảm thấy bực mình nhưng đổi lại là một trận cười cho nhóm người Thanh Long.
" Con bé này. Rõ ràng đang lâm trận mà lại.."
Thanh Long cười nói trước vẻ hồn nhiên của Minh Trúc. Đến ngay cả Mavis cũng bị cô làm cho cười. Đúng là trên đời này không có một ai giống Minh Trúc cả. Nếu đổi lại là một người khác thì người ta sẽ tranh thủ cơ hội đó mà chạy trốn còn Minh Trúc thì lại dám chọc tức đối phương của mình, quả nhiên Thất Thế Linh Nữ có khác.
" Ta sẽ cho ngươi biết tay"
Etiolia cắn răng vun sợi dậy bay vèo về phía Minh Trúc. Sợ hãi, Minh Trúc nhắm mắt lại đẩy tay về phái trước giống như một hành động bảo đối phương tránh ra vậy. Nhìn mà muốn phát cười, lúc nãy thì Minh Trúc bạo gan lắm nhưng giờ đây thì lại rúm người lại như con chuột gặp phải con mèo, thật là không biết dùng từ gì để nói về cô nữa.
" Đùng...."
Bỗng nhiên sợi dậy thực vật của Etiolia phát nổ và không rõ nguyên nhân do đâu mà ra. Etiolia hốt hoảng nhìn Minh Trúc như thể cô chính là tội phạm gây ra vụ này vậy.
" Sao thế nhỉ?"
Sau tiếng nổ, Minh Trúc không cảm nhận được bàn tay mình bị sợi dây xiết chặt, không cảm nhận được mình bị quay mòng mòng giống lúc nãy. Thấy lạ, Minh Trúc từ từ bỏ hai tay xuống và nhìn về phía Etiolia. Hai mắt cô chớp nháy liên tục vì kinh ngạc khi trên tay Etiolia chỉ còn mỗi đoạn dây cuối cùng.
" Không lẽ vụ nổ đó là do mình làm sao?"
Hiểu ra vấn đề, Minh Trúc bèn nhìn xuống hai bàn tay của mình và nở nụ cười khoái chí.
" Để ta xem ngươi còn có thể làm gì được nữa"
Etiolia điên lên liền bay tung lại, Minh Trúc vội vã né sang một bên và chỉ thẳng tay bắn ra một tia sáng màu vàng kim. Do phải tránh né đòn đánh của Minh Trúc, Etiolia đành phải bay lên không và che tay phòng thủ.
Chóp lấy cơ hội, Minh Trúc bắn liên tục vào người Etiolia, những tia sáng cứ như là những viên đạn đang ghim vào người cô khiến cô bị áp đảo.
" Không ngờ mình lợi hại đến thế nhỉ? Nếu anh Mavis mà có ở đây thì tốt biết mấy"
Đang sung sướng trong cái suy nghĩ, đột nhiên từ đằng sau Etiolia xuất hiện ra rất nhiều dây thực vật và quắn chặt lấy cô, bảo vệ cô trước mỗi đòn tấn công của Minh Trúc. Không những thế cả hư không màu đen này liền biến thành một không gian của căn phòng Minh Trúc. Mọi thứ đều bị thay đổi khiến Minh Trúc bàng hoàng và giật mình rơi xuống đất do tác dụng của trọng lực.
Mọi người ai nấy cũng đều có cùng cảm giác với Minh Trúc. Do không gian đã bị thu hẹp lại nên đám người Thanh Long phải chạy lại phía Mavis, còn hai anh em Nhật Trung vẫn tiếp tục công việc của mình, đó chính là truyền sức mạnh tộc yêu sói để giải phóng hai cơ thể hoàn toàn khác nhau đang tồn tại trong thể xác con người của Minh Trúc để thực hiện bài kiểm tra sinh tử.
" Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
Minh Trúc đứng dậy tự hỏi bản thân.
" Chuyện là như thế này này"
" Á...."
Những sợi dây thực vật bỗng bay đến đâm thẳng vào người Minh Trúc và đẩy cô va đập vào tường. Do sơ ý nên Minh Trúc đã bị Etiolia tấn công bất chợt. Mặt khác không gian này đã bị thay đổi từ nơi không trọng lực đến một nơi có tồn tại vật chất nên việc xay sát cơ thể sẽ không thể tránh được.
" Đồ tồi"
Minh Trúc ôm ngực mắng Etiolia. Vừa ngồi dậy ho sặc sụa, Minh Trúc lại bị những sợi dây đó đâm phập vào người một cái nữa khiến cô ôm ngực phun cả máu tươi ra ngoài.
" Minh Trúc"
Tất cả mọi người ai nấy đều lo lắng gọi tên cô. Nếu cứ tiếp diễn như thế này Minh Trúc sẽ...
Thái Trân chấp tại lại cầu nguyện đức ơn trên phù hộ cho Minh Trúc được bình an vô sự còn Mavis thì lại cố gắng truyền niềm tin của mình đến bên Minh Trúc mặc dù cậu chẳng biết Minh Trúc đang ở nơi nào.
" Thế nào? Cảm giác thua cuộc như thế nào?"
Etiolia bước ra từ lá chắn được làm từ sợi dây thực vật cười khinh bỉ hỏi Minh Trúc. Cô từ từ bước lại gần Minh Trúc và nói.
" Ngươi sẽ không bao giờ thắng được ta với cái sức mạnh nhỏ nhoi của ngươi. Một con người yếu đuối và thấp kém"
Etiolia cười lên thật lớn trong niềm sung sướng tột cùng. Cô dùng chân mình đạp mạnh lên lưng rồi lên đầu Minh Trúc. Cảm giác đau buốt đang lan tỏa khắp cơ thể mình, ngoài sự đau đớn ra Minh Trúc còn cảm thấy được trên đầu mình, ngực mình dường như có một thứ dung dịch sềng sệch nào đó đang chảy ra ngoài. Máu. Người Minh Trúc đang gớm máu do những cú đạp không thương tiếc của Etiolia.
" Ngươi chết đi"
" Ta không bao giờ chết được"
Tưởng chừng Minh Trúc đã không thể nào nói được nữa nhưng Etiolia không ngờ cô có thể cất giọng nói mặc dù tiếng nói đó không rõ lắm. Đột ngột Etiolia dừng chân lại và bóp nghẹt cổ cô xách ngược lên nói.
" Ngươi nói cái gì hả?"
" Ta nói ta không bao giờ chết. Và ta càng không để thua một tên bất chước, một cái bóng tà ác như ngươi"
Ánh mắt của Minh Trúc đã xụp xuống nhưng miệng lại không ngừng thốt ra những lời thách thức đến như vậy. Tức giận Etiolia liền tung Minh Trúc lên không và dùng những sợi dây thực vật của mình đâm xiên qua người Minh Trúc và ghim thẳng lên trần nhà.
Vách trần nhà nứt nẻ vỡ ra cũng đủ thấy sức tấn công của Etiolia không hề nương tay. Minh Trúc thét lớn lên trong sự đau đớn tột cùng. Với tiếng thét thất thanh đó, Etiolia càng cảm thấy sảng khoải và cười mãn nguyện.
Tiếp tục, những sợi dây tiếp tục đâm xiên qua cơ thể Minh Trúc khiến máu của cô bắn tung téo ra ngoài.
" Không thể nào"
Mavis rơi lệ và hét lớn lên khi thấy Minh Trúc đang đứng trước lưỡi hái của tử thần. Nỗi đau ấy còn đau hơn gấp nhiều lần so với thương bị ngàn dao xiên qua cơ thể nữa.
" Minh Trúc, cậu không thể bỏ tớ. Minh Trúc..."
Thái Trân hét lớn như muốn xé toạt bức màn vô hình trước mặt mình để cứu lấy Minh Trúc. Nhưng mọi chuyện không như ý nguyện của cô, nhưng hàng nước mắt không lí do ào ạt rơi xuống má cô. Thanh ngọc bèn ôm lấy thái ân để an ủi tinh thần của cô.

Máu Minh Trúc không ngừng túa ra ngoài. Hết trần nhà thì nó lại loang lỗ đầy dưới sàn nhà, còn Etiolia thì không ngừng tấn cô Minh Trúc và cười một cách sảng khoái. Không ai muốn nhìn thấy cảnh này cả nhưng nó lại là thứ đang tồn tại trước mặt. Một hình ảnh đầy khốc liệt và tàn nhẫn đối với một cô gái.
Đứng trước cái chết, Minh Trúc không hề cảm thấy sợ hãi. Gương mặt của cô đã bôi bết những dòng máu đang đông đặc lại, tuy nhiên nó vẫn rạng ngời như bao ngày. Bóng tối đã bắt đầu bao trùm ý thức của Minh Trúc và... " Tạm biệt và em xin lỗi anh Mavis"
" Anh tin em, Minh Trúc"
Từ trong bóng tối, một câu nói bỗng nhiên xuất hiện trong ý thức mờ nhạt của Minh Trúc. Đó là lời động viên của Mavis, anh ấy đang ở gần đây, anh ấy đàn theo dõi mình và anh ấy tin tưởng mình.
" Bây giờ thì con hãy về bên cạnh những người con yêu thương đi và đừng quên sứ mạng của mình đấy nhé"
" Nữ hoàng"
Lời nói của nữ hoàng Etiolia cũng đồng thời hiện lên trong đầu Minh Trúc.
" Sứ mạng của mình là bảo vệ thế giới Ma Cà Rồng. Một khi lời hứa chưa được thực hiện thì mình không cho phép mình gục ngã trước bất kì thứ gì cả"
Tiếng nói của Minh Trúc ngày càng lớn. Một luồng khí màu bạch kim bỗng nhiên tỏa ra bao phủ cả cơ thể Minh Trúc và nó như một tấm khiên che chở cô trước những sợi dây tử thần. Etiolia cùng với tất cả đều ngạc nhiên trước hiện tượng kì lạ này.
" Ngươi...."
" Cơ thể này, thân xác này là của ta. Ta tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào dám làm tổn thưởng đến nó và ta không cho phép kẻ nào dám chạm đến thân xác của ta"
Minh Trúc mở to đôi mắt màu vàng của mình ra và nhìn thẳng vào Etiolia. Với ánh mắt đó, Etiolia dường như có một cảm giác bất an và có phần khiếp đảm. Sợ rằng sẽ có chuyện không may xảy ra, Etiolia liền biến ra nhiều sợi dây thực vật hơn và dùng hết sức tấn công Minh Trúc nhưng mỗi đòn đánh của cô đều bị luồng khí của Minh Trúc áp đảo.
" Ngươi mãi mãi là cái bóng ta. Thân xác của ta là của ta, ngươi không có quyền chiếm đoạt được nó và ta cũng không cho phép loại ác ma như ngươi tồn tại trong cơ thể của ta"
Vừa dứt lời, cả căn phòng đều chiềm ngập trong ánh sáng của luồng khí ánh kim đó. Cái ánh sáng còn chói mắt hơn cả Mặt Trời, ngoài màu trắng ra mọi người chẳng thấy cái gì hết. Mặc dù là mắt Ma Cà Rồng có phần đặc biệt hơn con người như thứ ánh sáng này có thể làm mù mắt của chúng nên không còn cách nào khác mọi người đều dùng áo choàng che đôi mắt mình lại. Còn riêng Nhật Trung và Nhật Ý thì bị thứ ánh sáng đó đánh bật ra xa nằm sõng soài dưới đất bất tỉnh. Còn chuyện gì xảy ra sau đó thì không ai có thể chứng kiến được cả.

" Minh Trúc"
" Nhật Trung, Nhật Ý"
Nghe thấy tiếng ai gọi mình, Minh Trúc từ từ mở cặp mắt của mình ra. Ánh sáng chói loá chiếu qua hai con ngươi của Minh Trúc khiến cô phải nhăn mặt lấy tay che phía trên cặp chân mày cho đỡ chói. Mọi thứ trước mắt cô mờ mờ ảo ảo rồi sau đó cũng rõ ràng hơn. Thứ đầu tiên mà Minh Trúc nhìn thấy được chính là Mavis.
" Anh Mavis"
Lập tức cô ôm chằm lấy Mavis như thể cô vừa đi đâu đó xa lắm và đây là lần tái ngộ sau bao nhiêu ngày xa cách vậy. Nhưng thực tế thì làm gì có chuyện cách xa nhau như thế, chỉ là nỗi sợ hãi đã làm Minh Trúc xem một ngày cứ như là một năm, à không mười năm vậy.
" Không có chuyện gì nữa rồi"
Mavis vỗ lưng cô trấn an. Cậu đẩy Minh Trúc và nở nụ cười tươi tắn nhằm xóa đi mọi lo sợ trong đầu của cô. Quả thật chiêu này của Mavis có hiệu quả, mỗi lần có chuyện gì cậu cũng đều sử dụng chiêu này một cách vô ý thức nhưng lại rất có ảnh hưởng đến Minh Trúc. Chỉ cần bấy nhiêu thôi mọi buồn phiền trong lòng Minh Trúc không cánh mà bay, trong lòng cô chỉ thoang thoáng mỗi tiếng đập của trái tim đang hạnh phúc của cô mà thôi.
" Chủ nhân đã dậy"
Đang cảm nhận giây phút ngọt ngào này bỗng nhiên tiếng chào hỏi đầy cung kính của Nhật Trung và Nhật Ý cắt ngang thời khắc ấy. Minh Trúc thấy lạ liền nhìn hai người mà hỏi Mavis.
"Anh chị này là thuộc hạ mới của anh hả?"
" Anh đâu có đủ năng lực thu nhận hai người này chứ"
Mavis đứng dậy bỏ hai tay vào túi quần nhìn Nhật Trung và Nhật Ý cười nói vẻ ẩn ý. Khó hiểu, Minh Trúc chau mày nhìn thanh ngọc và Thanh Long đứng đằng sau Mavis với vẻ thăm dò. Không để không khí phải căng thẳng nên Nhật Trung liền lên tiếng.
" Anh em chúng tôi là thuộc hạ của chủ nhân đấy ạ. Tôi là Nhâth trung"
" Thuộc hạ là Nhật Ý"
Hai anh em cúi đầu giới thiệu trước vị chủ nhân mới.
" Anh nói em là chủ nhân của anh sao?"
"Đúng thế ạ"
Minh Trúc trố mắt ngạc nhiên. Cô không ngờ mình lại là một chủ của hai nô lệ Ma Cà Rồng. Cô chưa từng làm nghi thức tiếp nạp thì làm sao lại có thể có hai nô lệ Ma Cà Rồng được chứ? Với lại thân xác của cô là con người không phải Ma Cà Rồng thì làm sao có thể thu nhận được thuộc hạ cơ chứ? Mọi thứ có vẻ như mâu thuẫn, không hợp lí, chính vì thế mà Minh Trúc đã phản bác lại Nhật Trung.
" Anh có thể đã nhằm em với ai rồi đấy. Em đâu phải là Ma Cà Rồng đâu ạ"
" Em ra đây"
Mavis đi đến kéo Minh Trúc lại đứng trước tấm gương. Minh Trúc soi có vẻ hơi khó hiểu nhưng cũng nhìn vào tấm gương để xem xem điều gì sẽ xảy ra.
Một gương mặt trắng xóa, hai hàng mi cong vuốt cùng với đôi mày sậm đen như lọ nồi. Hơn nữa đôi mắt của cô gái trong gương vô cùng lung linh và chiếu sáng màu ánh bạc. Với mái tóc màu lam dài khiến khuôn mặt của cô trở nên kiều diễm hơn.
" Đây là ai thế này?"
Minh Trúc đột nhiên thốt lên hỏi Mavis. Mavis cười cười đặt hai tay mình lên vai Minh Trúc và thì thầm vào tai cô.
" Em ở trong gương đấy"
Không phải mình. Minh Trúc hốt hoảng khi Mavis nói cô gái đẹp tuyệt trần kia chính là mình. Không thể nào có chuyện như thế xảy ra, mình là một cô gái không thể đẹp như thế được, rõ ràng trong tấm gương là cái bóng đã chiến đấu với mình đêm qua cơ mà? Không thể có chuyện như thế được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net