Chương 3 [ H ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm dày đặc bao trùm cảnh vật, ngoài trời từng cơn gió lạnh khẽ rít lùa qua mái hiên.Mùa đông năm nay dường như đến sớm hơn so với thường lệ.

Phất Dung Quân đem chăn bông trải lên giường , có chút lo lắng mà nhìn về phía cửa.

Qua một hồi cuối cùng cũng thấy được Mặc Phương quay trở lại.

Bởi vì thời tiết đột ngột chuyển lạnh, lúc hắn đi ra ngoài cũng chỉ mang trên người một lớp y phục mỏng, lúc này cả người đều run rẩy.

Phất Dung Quân vội vàng kéo hắn ngồi xuống giường,nắm lấy bàn tay có chút tê cóng đem nhiệt lượng ấm áp của mình truyền qua cho hắn.

Thân thể Mặc Phương lúc này căn bản giống như một phàm nhân , bị khí lạnh xâm nhập liền phát cảm mạo, liên tiếp hắt hơi mấy cái.

Phất Dung Quân định bụng đứng dậy pha cho hắn một cốc trà gừng nóng thế nhưng lại bị ôm lấy không cho rời đi. Cũng chưa kịp phản ứng lại liền bị người kia kéo ngã xuống giường, thuận thế đè y ở dưới thân mình.

Phất Dung Quân bất lực trước sự tùy hứng của Mặc Phương, không kể đêm hay ngày đều có thể trong nháy mắt đè y xuống làm loạn .

Y cố gắng đẩy thân thể to lớn phía trên ra, lại bị hắn ép chặt chỉ với một tay đã thành công đem hai tay y giữ lấy trên đỉnh đầu.

"Mặc Phương đừng nháo nữa, ngươi.. ngươi còn chưa có tắm !"

Thế nhưng Mặc Phương cũng không có quan tâm đến lời Phất Dung Quân nói, trực tiếp vùi mặt vào hõm vai lại hôn loạn lên cần cổ y.

Hắn đặc biệt yêu thích mùi hương nhẹ nhàng như hoa cỏ trên cơ thể Phất Dung Quân, mỗi lần đều như vậy khiến hắn lưu luyến không muốn rời khỏi.

Phất Dung Quân cũng không thể mãi phản kháng, vẫn là dung túng cho sự tùy hứng của người kia. Bởi vì bị Mặc Phương chạm đến cần cổ mẫn cảm liền nhịn không được khẽ rên lên một tiếng.

Mặc Phương cư nhiên biết được người dưới thân mình lúc này đã bị khống chế , nhẹ nhàng thả cánh tay Phất Dung Quân ra , lại nhìn gương mặt y đến xuất thần.

Phất Dung Quân vô duyên vô cớ bị nhìn chằm chằm như vậy có chút ngại ngùng, hai cánh tai bất giác ửng đỏ.

"Sao vậy?"

"Không có gì ! "

Mặc Phương ánh mắt có chút si mê nhìn y dịu dàng nói.

"Chỉ là cảm thấy bản thân ta thật may mắn.. có ngươi ở bên cạnh."

Cũng không để Phất Dung Quân đáp lại liền trực tiếp hôn lên môi y.

Ánh nến mờ nhạt trong đêm tối đem bóng dáng quấn quýt của hai người họ in lên vách tường.Y phục từ lúc nào đã được gỡ bỏ,dưới lớp chăn là da thịt nóng bỏng cận kề.

Mặc Phương đối với loại thân mật này mỗi lần đều giống như mất hết lý chí, đem môi Phất Dung Quân gặm lấy có chút điên cuồng. Lại một hồi ở trong khoang miệng người kia càn quấy, cũng không để y theo kịp trực tiếp quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào mà dây dưa.

Phất Dung Quân da trắng thịt mềm,ở dưới thân người kia lại giống như cừu non xinh đẹp dụ hoặc.

Mặc Phương rời khỏi môi y,đem nụ hôn trải dài dọc cần cổ, lại ở nơi bờ ngực trắng noãn để lại vô số dấu hôn đỏ hồng.

Phất Dung Quân khẽ cong người , thân thể vặn vẹo theo từng đụng chạm của đối phương, mà nơi đó cũng đã sớm nhịn không được có phản ứng, lại bị Mặc Phương dùng tay chế trụ đem hạ bộ của y một hồi vuốt ve mơn trớn.

Dù đã trải qua vô số lần bên nhau thế nhưng vẫn là có chút xấu hổ mỗi khi bản thân nhịn không nổi khẽ rên lên vì khoái cảm.

Phất Dung Quân hai má phiếm hồng nhìn đến Mặc Phương, bàn tay bối rối bám lên lưng hắn.

Mặc Phương cảm thấy y ở phương diện này so với hằng ngày quả thực có phần e thẹn quá mức, thế nhưng lại như vậy khiến hắn càng mê đắm.Hạ thân bên dưới đã sớm căng trướng ở giữa bắp đùi Phất Dung Quân một hồi cọ xát.

Mà y bởi vì cảm nhận vật thể cường đại cả người nhất thời cứng đờ.

Mặc Phương hôn lên môi , muốn giúp y giảm bớt căng thẳng, bên dưới lại chậm rãi đem hậu huyệt nới lỏng.Từng chút lại từng chút tiến vào nơi tư mật.

Vách tràng chặt chẽ bao lấy phân thân cứng nóng, mỗi lần nhấp đến đều khiến khoái cảm bùng nổ.

Tiếng thở gấp dồn dập trong không gian chật hẹp, Mặc Phương đem hai chân Phất Dung Quân gác lên người mình, thuận thế nâng hai cánh mông y lên cao tạo thành tư thế thuận lợi ở nơi tư mật không ngừng va chạm kịch liệt.

Một hồi cuồng nhiệt trôi qua, Mặc Phương đem Phất Dung Quân dịu dàng ôm lấy, nhìn thân thể mềm mại trong lòng mình bởi vì một màn ân ái vừa rồi mà mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, hắn khẽ mỉm cười, mong sao bọn họ sẽ mãi mãi như lúc này, bên nhau êm đềm sống qua những tháng ngày hạnh phúc, cho đến khi đầu bạc răng long, chân đi mỏi gối, trái tim này cũng nguyện sẽ không bao giờ đổi thay.

Mặc dù bản thân hắn đã mất đi rất nhiều kí ức lúc trước thế nhưng hiện tại hắn chỉ cần biết một điều rằng bên cạnh hắn lúc này luôn có một người yêu thương, sẵn sàng cùng hắn đi đến hết cuộc đời này.

Phất Dung Quân ! Ta yêu ngươi .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net