xứng đôi vừa lứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

p/s: tối chủ nhật gật gù buồn ngủ, ấn lưu mà tưởng mình đăng rồi
hôm nay mới tá hỏa nhận ra chưa đăng ;;-;;

chú ý quay xe


"Tạm nghỉ đi. Mười lăm phút nữa chụp tiếp."

Cao Khanh Trần đỡ trán thở dài. Suốt sự nghiệp 7 năm làm nhiếp ảnh của mình, chưa bao giờ anh thấy vất vả như hôm nay. Tất cả đều do cái cậu người mẫu mới tên Châu Kha Vũ kia.

Bộ ảnh này là để quảng cáo cho sự kiện 520 của một nhãn hàng thời trang, nên đương nhiên sẽ theo chủ đề cặp đôi. Vốn dĩ Cao Khanh Trần định chọn một người mẫu quen mặt, nhưng lại bị trợ lý phản đối với lí do "không có vibe nam chính ngôn tình", trùng hợp là người kia cũng có việc bận. Vậy nên anh mới chấp nhận chọn Châu Kha Vũ, người mẫu được giới thiệu bởi Lâm Mặc - đàn em cùng khoa đại học của anh.

Cao Khanh Trần rất tin tưởng vào con mắt của Lâm Mặc, nghe rằng người này đã có kinh nghiệm làm mẫu ảnh nên cũng yên tâm. Nhưng hôm nay, một người ôn hòa như Cao Khanh Trần không dưới 10 lần đã phải hít sâu kìm nén không đi tới mắng người.

"Không cần nhìn máy ảnh, nhìn vào nữ chính kìa."

"Tay phải đặt lên eo, tay trái quấn lấy một lọn tóc."

"Mỉm cười một chút."

"Châu Kha Vũ, cậu đang muốn dọa sợ con gái nhà người ta đấy à!"

Cao Khanh Trần bùng nổ rồi. Cứ chỉnh được đến gần bước cuối là lại có lỗi khác. Lúc thì sai tư thế, lúc thì biểu cảm không có. Lỗi lớn nhất chính là ở ánh mắt. Ánh mắt mà anh cùng trợ lý lúc mới gặp đều cảm thán 'nhìn cái cột điện cũng thấy tình' đi đâu mất rồi? Chụp ảnh cặp đôi mà mắt nhìn người ta lạnh tanh thế kia thì hỏng hết.

Cao Khanh Trần uống ừng ực hết nửa chai nước như muốn nuốt trôi cơn giận của mình, rồi đi tới chỗ hai người mẫu đang chỉnh trang. Châu Kha Vũ rất cao, dù anh cũng không phải thấp bé nhưng với chênh lệch gần một cái đầu thì anh vẫn phải hơi ngước lên khi nói với cậu.

"Chỉnh trang nhanh một chút. Rồi qua bên kia tôi hướng dẫn lại."

"Vâng."

Hai người đứng đối diện nhau. "Cái này rất đơn giản." Cao Khanh Trần bước tới gần Châu Kha Vũ một chút, kéo bàn tay cậu đặt ở sau thắt lưng mình. "Bên nữ hơi đưa chân phải ra sau, hai tay nắm nhẹ vào vạt áo bên nam, e lệ một chút." Tay trái cậu đưa lên chạm vào cằm anh, "Hơi ngước lên. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, chú ý ánh mắt."

Châu Kha Vũ rất đẹp, dù cũng là đàn ông nhưng anh không thể không thừa nhận. Từng đường nét trên gương mặt này đều có thể khiến mọi cô gái mặt đỏ tim đập, chỉ ngại ánh mắt cậu quá mức lạnh lùng.

"Bên nữ hơi nhón chân lên một chút, tạo cảm giác bị ôm nhấc lên." Bàn tay đặt trên thắt lưng ép Cao Khanh Trần áp sát vào người Châu Kha Vũ. Những ngón tay gõ nhẹ theo nhịp, truyền cảm giác nhột nhột đến dây thần kinh. Yết hầu người kia chầm chậm di chuyển lên xuống. Một hơi thở nóng bỏng sượt qua chóp mũi anh.

"Được rồi, cứ như vậy thôi. Chuyển sang tư thế khác.

Cao Khanh Trần khẽ đẩy Châu Kha Vũ ngồi xuống sopha, đồng thời nghiêng người ngồi lên tay vịn bên phải, cánh tay gác lên lưng ghế. 

"Lần này chuyển thành bên nữ dùng tay nâng cằm. Bên nam vẫn đặt tay lên eo."

Không cần nhắc nhở thêm, Châu Kha Vũ tự động đặt tay lên đúng vị trí ban nãy. Đôi mắt hơi híp lại quan sát anh, tầm mắt di chuyển từ mắt đến môi rồi dịch xuống phần cổ. Hôm nay Cao Khanh Trần mặc một chiếc sơ mi lụa đen thả hai nút áo trên cùng. Vì khung người anh hơi gầy nên áo mặc có chút rộng, chắc chắn dáng ngồi lúc này hẳn đã làm lộ ra xương quai xanh thanh mảnh.

Cao Khanh Trần nảy một ý tưởng mới. "Vì phong cách có hơi trưởng thành, nên bên nữ hãy đổi thành đặt ngón trỏ lên môi bên nam, như thế này nhé."

Bạn mẫu nữ đứng một bên quan sát, mặt đã đỏ như trái cà chua rồi. Cao Khanh Trần thấy cô gái như thế chỉ khẽ lắc đầu cười, xem ra là người mới. Đột nhiên anh như bị điện giật mà rụt tay lại, mắt mở to nhìn vẻ mặt vô tội của người kia.

"Đúng rồi, giữ ánh mắt như vậy.

Cao Khanh Trần đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai Châu Kha Vũ. Không biết vì sao anh lại tự động hạ thấp giọng, như chỉ để cho cậu nghe câu này.

"Anh thực sự muốn như vậy sao?"

Dường như có một chiếc lông vũ đang bay lượn trong lồng ngực anh.


Cao Khanh Trần ngâm mình trong bồn tắm, thoải mái thở ra một hơi, giống như tất cả mệt mỏi trong xương cốt đều tan biết hết. Anh nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh buổi chụp hình hôm nay. Ở đó, gương mặt của Châu Kha Vũ hiện lên rõ ràng nhất. 

Sau khi trở về và xem lại những bức ảnh chụp thẳng đôi mắt của cậu, Cao Khanh Trần có cảm giác người kia không phải đang nhìn vào ống kính, mà là đang nhìn anh. Nhớ lại hành động của Châu Kha Vũ lúc hướng dẫn, nơi bàn tay cậu đặt lên eo anh vẫn còn cảm giác râm ran. Ánh mắt cậu khi ấy thay đổi hoàn toàn với lúc chụp hình, cũng khác với lúc cậu mới đến. Ý đồ không đứng đắn trong đó quá mức trắng trợn. Đàn ông trưởng thành như anh bảo rằng không nhìn ra, chính là nói dối. Thậm chí cả trong giờ nghỉ, anh cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó dán trên người mình, đảo qua đảo lại từ trên xuống dưới.

/Anh thực sự muốn như vậy sao?/ Muốn em nhìn cô gái đó như vậy?

Nhớ tới câu nói của Châu Kha Vũ lúc đó, Cao Khanh Trần vô thức gõ lên thành bồn tắm. Ngay cả xúc cảm đầu lưỡi người kia chạm vào đầu ngón tay, đến bây giờ vẫn còn nguyên vẹn, như hơi nóng từ que diêm cháy làm bỏng rát vị trí đó. Trái lại, môi cậu lành lạnh, giống như ánh mắt nhìn người mẫu nữ khi chụp ảnh. 

Châu Kha Vũ kém anh ba tuổi, giới trẻ bây giờ đều thẳng thắn trực tiếp vậy à? 

Tuy rằng Châu Kha Vũ đúng với gu của anh, nhưng việc này cũng không thể tiến triển quá nhanh được. Anh cũng có giá của mình chứ.


Cộc cộc. 

Cạch.

"Này, em trốn tiết dạy về phép lịch sự à, anh còn chưa đồng ý mà!

Cao Khanh Trần cau mày nhìn người con trai đang khoanh tay đứng tựa người lên cửa phòng tắm. Cậu không có vẻ gì là biết lỗi, còn híp mắt nở một nụ cười (theo Cao Khanh Trần thì gọi là lưu manh) 

"Em thấy anh tắm lâu quá. Em cũng phải tắm mà ~"

Chàng trai chỉ quấn một chiếc khăn tắm che nửa thân dưới. Thân trên hoàn toàn lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn phòng tắm, có những dấu tím đỏ rải rác khắp cổ và ngực. Khi cậu tiến tới ngồi xổm trước mặt Cao Khanh Trần, anh còn nhìn thấy cả những vết cào màu hồng đã hơi nhạt đi trên bờ vai rộng. Anh đặt ngón tay lên đó, như vẽ từng vệt màu theo hình dáng vết cào, rồi bĩu môi.

"Đáng đời em!"

"Em đâu có biết là chụp như thế. Mà không phải là do chính anh chụp à?

Châu Kha Vũ cười khúc khích, nắm lấy bàn tay nghịch ngợm của anh, đưa lên mũi hít một hơi thật sâu. Mùi sữa tắm này, cả hai người đều dùng. Nhưng chỉ ở trên người Cao Khanh Trần mới khiến cậu mê mẩn, ngày nào cũng rúc vào cổ anh ngửi ngửi. 

"Nếu không phải anh, thì em còn định làm gì hả?"

"Anh đã thấy hết rồi mà, em còn chẳng muốn nhìn cô gái đó." Châu Kha Vũ chuyển sang hôn lên bàn tay anh, dịch dần lên cánh tay. "Em chỉ nhìn mỗi anh thôi ~"

Cao Khanh Trần nhếch môi cười, "Baby, em tốt nhất là nên như vậy."

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng rút ngắn. Điểm cuối cùng Châu Kha Vũ chạm môi là dấu răng đo đỏ trên xương quai xanh của Cao Khanh Trần, ngay cạnh đó có những dấu hôn xanh đỏ còn rất mới. Cậu ngẩng đầu lên. Chóp mũi hai người chỉ còn cách 5cm, có thể nghe rõ hơi thở nặng nề của người đối diện.

"Đã trễ rồi, anh còn không mau rửa sạch đi. Hay để em tắm cho anh, hửm?"

"Biến thái."

Lời vừa dứt, môi anh lập tức bị ngậm lấy. Anh mở miệng đưa lưỡi ra quấn lấy lưỡi đối phương vờn mèo bắt chuột. Người nhỏ tuổi vẫn luôn giữ thế chủ động, nhanh chóng đã khiến anh bị thiếu dưỡng khí mà tùy ý để cậu dẫn dắt. Nước bọt trao đổi qua lại hai khoang miệng, cuối cùng chảy ra ngoài theo khóe miệng. Khi hai người tách ra còn lưu lại một sợi mảnh óng ánh.

Hai người tựa trán vào nhau, mũi chạm mũi. Cao Khanh Trần vội vã lấy lại hơi thở của mình. Đôi mắt phủ lên một tầng nước, làm mất đi dáng vẻ ngạo kiều thường ngày. Châu Kha Vũ cười khẽ, ngón cái chạm vào nốt lệ chí bên mắt phải của anh. Giọng nói của thiếu niên mới trưởng thành hơi khàn.

"Hôm nay anh ăn mặc như vậy, có thể gọi là yêu nghiệt không?"

"Bạn trai anh biến thái, bản thân anh thì yêu nghiệt. Chúng ta quả là xứng đôi vừa lứa."


***

Tôi đang viết cái gì đây aaaaa *ngại ngùng che mặt*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC