Chương 4: Tương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng đàn tranh du dương trong đêm, một nữ nhân độ tuổi gần 30 mươi đầy mặn mà, quyến rũ.
Đôi mắt nâu trầm cùng mái tóc màu hạt dẻ đặc trưng như của Nozomi, đôi lông mày lá liễu cùng đôi môi cánh anh đào. Cô đang gảy nên những bản âm khúc thật da diết, nhưng cũng thật sắc bén trong từng khúc tấu. Chợt, từ lòng bàn tay của cô bắn ra một mũi kim thêu, đâm chết dí con gián vào góc tường mà chẳng cần ngó nhìn. Một cảnh giới thật cao thâm. Chợt cô khẽ nói.
Nozomi... Em đâu rồi...
Từ ngoài, Nozomi bước vào với bộ đồ ngủ mỏng toát nên khí thái của thiếu nữ phổng phao mới lớn.
Em đây...Ume onee-san.
Đấy chính là cô chị họ của Nozomi, tên nàng ta là Aiwa Ume (愛和・梅) [Ái Hoà Mai]. Nhìn thấy cô em họ sao hôm nay thật vui phấn khởi, khác lạ làm sao.
Nozomi sao hôm nay vui thế? Bộ có chuyện gì à, kể chị nghe với... Hay là, để chị đoán nhé.
Ume trêu chọc Nozomi, tâm lý của một cô chị hiểu sự việc nhanh chóng đưa ra câu trả lời ngay.
Em đã cảm nắng cậu chàng nào rồi chăng??
Nozomi đỏ mặt tựa như quả cà chua chín, cô lắp bắp, cố chối.
Chị nói gì thế chứ, em không hiểu gì cả, chị thật là... Chị thì sao chứ, đã gần tuổi này rồi sao vẫn chưa có anh chàng nào rước chị thế.
Ume phồng má, đáp lại ngay.
Em chớ lo nhé...chị đây có người thương rồi, cơ mà chỉ sợ nếu anh ấy biết về gia tộc Ái Hoà chúng ta "khủng bố" cỡ này thì chắc sẽ bỏ trốn mất thôi. Cơ mà anh ấy thật sự rất đẹp trai đó nha, tụi chị đã tìm hiểu và yêu nhau suốt 5 năm khi chị còn làm nhiệm vụ tại Đức.
Chỉ là anh ấy đã rời Đức để trở về Nhật sớm hơn dự kiến mà thôi.
Vừa nhắc xong, tiếng chuông điện thoại của Ume đã reo lên, có ai đó đang nhắn tin với cô. Mục tên "Takkun".
Em ăn tối chưa, mật ngọt của anh.
Ume đỏ mặt, cô ôm chiếc điện thoại mà lăn lộn khắp cả góc phòng của mình đến mức Nozomi phải đổ mồ hôi vì thái quá.

(U)Em ăn rồi ạ, Darling cũng ăn tối chưa ...

Anh cũng vừa mới đi ăn với thằng em họ xong. Tối rồi, em nhớ ngủ sớm nhé, chúc mật ngọt của anh ngủ ngon.

(U) Dạ vâng, chúc Darling ngủ ngon nhé.
Nổi những trái tim tung toé, cô chị chính chắn trong mắt Nozomi chợt hoá thành cô thiếu nữ mới trải nghiệm hương vị tình yêu vậy. Nozomi ngồi xuống chiếc chiếu Tatami, nắm lấy mặt dây chuyền hình vỏ sò- món đồ đôi của cô với Nobita mà tự tương tư một hồi lâu.
---------------------------------
Nobita đang cởi chiếc áo sơ mi đồng phục ra, để lộ một cơ thể như tạc tượng. Nhưng đi kèm với đó là muôn vàn vết sẹo lớn nhỏ, dài ngắn khác nhau, nó như là minh chứng cho những nhiệm vụ nguy hiểm thậm chí là rủi ro mất mạng như chơi.
Chiếc điện thoại anh đặt bên cạnh ghế sạp chợt reo nhẹ lên. Là tin nhắn của Nozomi.
Anh ăn tối chưa, nếu chưa thì ăn sớm nhé, đừng để tối khuya mới ăn thì không tốt đâu.
Em cũng vừa mới ăn tối xong, mong chờ ngày mai để được gặp anh ghê.
Nobita cười thầm, đã bao lâu rồi anh mới có thể ấm áp khi có người thật sự quan tâm đến mình ngoài gia tộc Dã Bỉ ra. Anh nhắn tin hồi âm.
Anh ăn rồi, cũng chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ đây. Em ngủ sớm nhé, mong gặp em ngày mai lắm.
Non-chan.
Nhìn thấy Nobita đang chăm chú nhắn tin và đọc tin nhắn với gương mặt hưng phấn, Tatsuya đã khịa ngay.
Ái chà, chú em của tôi được tình yêu gõ cửa rồi đó sao, làm cho anh đây thấy lạ lắm đấy.
Nobita tạch lưỡi.
Kệ tôi, bộ nó làm ông anh F.A lâu năm của tôi khó chịu sao, nghe mà tội ghê.
Tatsuya cười đầy cay cú, anh đúa điện thoại của mình ra và nói.
Tại anh không thích khoe thôi, đây, anh có bồ rồi nhé, hẳn hoi quen nhau 5 năm khi còn bên Đức đấy.
Nhìn đi, nhìn đi, em xinh lắm đúng không?

Nobita nhìn vào hình đại diện, cô gái ấy thật sự rất xinh đẹp, cơ mà là do anh tưởng tượng hay sao nhưng cô gái thật sự có nét hao hao với Nozomi, chỉ khác là cô gái này có phần trưởng thành hơn mà thôi.
Vậy mà nói không khoe, hành động gì đây hả? Muốn giao chiến à?
Tatsuya liền nghiêng có qua lại để giãn gân cổ, cởi chiếc áo sơ mi của mình ra. Quả nhiên nam nhân tộc Dã Bỉ toàn là cao thủ cởi trần, khỏe những tấm thân tạc tượng đầy phong trần thế kia. Cả hai thủ thế, hai mắt nhanh chóng chuyển sang Chân Nhãn, bên ngực dần hiện ra hình xăm của Kì Lân ấn. Thế là chỉ từ một cuộc nói chuyện nhỏ mà thành ra lại trở thành cuộc "đấm vỡ alo" của hai ông cháu này đây. Những đòn mánh, những cú quyền và đòn cước đều uy lực, không ai chịu nhường ai cả, tựa như một cuộc chiến đẫm máu của hai sát thủ, dẫu biết họ chỉ là đang "giỡn chơi" mà thôi. Kẻ tung quyền vào người này thì bị người này vụt cú cước ngược lại cho, thật là bất phân thắng bại mà.
  Chả trách vì sao thế giới ngầm lại hơi rén khi nghe danh xưng của các tộc nhân Dã Bỉ. Những người được mệnh danh là "thần" với sức mạnh khủng khiếp, có khả năng một địch trăm người như chơi. Với dị năng là Kỳ Lân Ấn và Chân Nhãn bí truyền của gia tộc, cùng với Băng Phượng Hoàng Ấn và Linh Nhãn  của Ái Hoà tộc đã làm khuynh đảo cả thế giới ngầm từ thời Thượng Cổ Nara đến Nhật Bản hiện tại. Tất cả đều chẳng rõ được lai lịch thật sự của hai gia tộc thần bí này từ đâu mà ra. Có kẻ đồn đại rằng, trước kia cả hai thế hệ đầu tiên của tộc Dã Bỉ và Ái Hoà đều được thần lựa chọn để kế thừa ý chí bất diệt.
Dấu ấn Kỳ Lân và Băng Phượng Hoàng chính là Dị Tượng của thần, truyền từ thế hệ này qua thế hệ khác. Thấy được sức mạnh ghê gớm đó có thể ảnh hưởng đến toàn bộ lịch sử và cả xã hội Nhật Bản, cả hai gia tộc đã quyết định ẩn cư, biến tấu họ của mình từ Hán Tự thuần Trung Hoa sang âm Nhật Kinh. Dã Bỉ thành Nobi, Ái Hoà thành Aiwa để tránh né sự dòm ngó của những kẻ ngoại tộc có dã tâm.
Và để chiếm được sức mạnh và bí mật của hai gia tộc, Kura đã được hình thành để hoạt động trong bóng tối bởi Nhật Hoàng. Mãi đến thời Edo, tổ chức Kura đã ly khai khỏi quyền kiểm soát của Nhật Hoàng mà hoạt động riêng lẻ các nhiệm vụ trong bóng tối, ám sát, đảo chính và cả lũng đoạn thị trường, văn hoá nếu có.
Nhận ra sai lầm và dã tâm méo mó của các đời tiên Hoàng, Thiên Hoàng Nhân Hiếu đã tổ chức gặp mặt bí mật hai Tộc trưởng đương nhiệm của Dã Bỉ và Ái Hoà, viết bức huyết chiếu của chính ba người họ, lời hiệu triệu săn lùng và tiêu diệt Kura, xoá bỏ toàn bộ những lỗi lầm mà các Tiên Hoàng đi trước đã tạo nên.
Cả hai Gia tộc Dã Bỉ và Ái Hoà dù chung phe nhưng lại ít có liên hệ mật thiết với nhau, bởi họ đều có những lý do nội bộ gia tộc không muốn để cho bên còn lại nắm thóp. Chính vì thế mà hai phe cứ chia ra hành động, tác chiến đơn phương với Kura, nếu có chạm mặt nhau thì hai bên tương trợ nhất thời rồi đường ai nấy rút. Cũng chính vì sự không thống nhất đó mà Dã Bỉ và Ái Hoà nhiều lần bị Kura cho quay như chong chóng, nhiều lần bị vụt mất những thời cơ hoàn hảo để tóm gọn chúng một thể.
Suốt bao lâu nay, bí ẩn về những trang sách bị thất lạc trong Dã Bỉ Tiền Lược vẫn chưa thể thu hồi lại được.
Trong một gian phòng kiểu cách Nhật Bản thuở phong kiến, năm bóng người đều chẳng rõ mặt đang bắt đầu cuộc họp như thường lệ. Một người đàn ông toát lên khí khái của người đứng đầu trong số năm người tiếp tục câu nói của mình.
Tổ tiên chúng ta, 野比・又倬(Nobi Yutaku)[Dã Bỉ Hựu Trắc] sống ở thời Heian đã ghi chép nhưng chỉ Chương Cuối lại bị biến mất một cách khó hiểu.
Các vị Trưởng lão có ý kiến nào không hay không?
Một người phụ đưa tay lên, nói.
Theo ý kiến của riêng tôi, nguồn gốc của gia tộc Dã Bỉ chúng ta và gia tộc Ái Hoà là cùng một nhánh.
Chi bằng, chúng ta hãy cùng thử hợp tác với họ, biết đâu sẽ có được một chút manh mối nào đó.
Một người đàn ông khác phản đối ngay.
Không được, nếu chúng ta tiếp cận tộc nhân Ái Hoà thì chẳng khác nào đã vi phạm ngầm ước của hai bên tự suốt hơn 1000 năm qua cơ chứ. Tự dưng biến một kẻ mạnh khác thành kẻ thù tiềm tàng của mình trong khi đám Kura kia vẫn chưa rõ được danh tính và tung tích.
Một giọng người đàn ông khác lên tiếng, rất giống với người đàn ông đã nói chuyện qua điện thoại với Nobita.
Ta hiểu ý của hai người, cả hai đều có ưu và nhược điểm, hãy bình tĩnh lại và cùng nhau suy xét thật kỹ mọi mặt.
Nhưng có vẻ như cái tôi của cả hai người họ quá lớn, chẳng ai chịu xuống nước trước đối phương cả. Họ như vùng dậy bật Chân Nhãn đối đầu với nhau, hai luồng bá khí bùng ra trấn áp lấy phe còn lại, uy lực hơn hẳn của Nobita và Tatsuya. Quả nhiên cấp Trưởng lão không phải dạng vừa, chỉ có điều, họ đã quên mất người chủ trì cuộc họp chính là tộc trưởng rồi.
Hai người....dừng lại ngay!
Một câu nói vừa dứt khoát, ánh nhìn Chân Nhãn của ông bừng lên, dập tắt luôn cả hai bá khí của hai vị Trưởng lão một cách nhanh chóng. Nội lực thật sự rất thâm hậu, lấn át cả bá khí của hai người kia khiến cho họ bị "thần phục" đúng nghĩa đen.
Chân Nhãn- Thần phục.
Cả hai Trưởng lão như bị xiềng xích lại trước áp lực quá khủng khiếp, họ nhanh chóng tắt đi Chân Nhãn và trở về với ánh mắt Hổ phách lúc ban đầu. Cả hai người họ đều quỳ gối, hành lễ đồng loạt để thỉnh tội.
Xin Tộc trưởng hãy thứ lỗi cho sự ấu trĩ của chúng tôi. Xin ngài hãy đưa ra hình phạt.
Tộc Trưởng của Dã Bỉ tộc nhắm chặt mắt, Chân Nhãn sau đó cũng đã trở về với sắc Hổ Phách ban đầu.
Ta không trách phạt hai vị, mục đích của cuộc họp này là để đưa ra ý kiến phù hợp nhất mà thôi.
Về ý kiến của ta, ta cũng chọn sẽ thử thăm dò ý nghĩ của gia tộc Ái Hoà. Nhiệm vụ lần này, ta sẽ giao cho Kagen và Tatsuya, hai tộc nhân ưu tú nhất.

Dạ rõ, thưa Tộc Trưởng.
----------------------------------------
Ba mũi tên trúng hồng tâm liên tiếp, tiếng hò reo của các nữ sinh cũng như sự ngưỡng mộ của nhiều thành viên của Câu lạc bộ bắn cung. Nobita sau ba loạt bắn đã thu cung lại tựa như dân chuyên thật thụ, làm cho nhiều thành viên lâu năm cũng phải kinh ngạc không kém.
Nobi-kun...cậu thật sự có phong thái tuyệt vời làm sao, hãy gia nhập Câu lạc bộ bắn cung của chúng tôi nhé!!!
Trong khi đó bên câu lạc bộ Kendo (Kiếm đạo), Nozomi cũng nhanh chóng thể hiện đẳng cấp của mình, làm cho các Senpai và cả giáo viên cũng phải một phen hết hồn.
Kiếm...kiếm pháp chuẩn xác quá... Aiwa-san, em cứ như tuyển thủ quốc gia vậy đó!!! Gia nhập Câu lạc bộ Kendo của chúng tôi đi!!!!
Chỉ vì lỡ ra tay "hơi quá" mà cả hai nhanh chóng bị các Câu lạc bộ săn đón, truy tìm.
Cả hai nhanh chóng "bỏ chạy" đúng nghĩa, kèm thêm một phát chí mạng từ phía của Câu lạc bộ Báo chí về tin đồn hẹn hò giữa hai người càng làm cho trường thêm một phen chấn động. Nobita nắm lấy tay Nozomi, cả hai bị truy lùng cứ như người nổi tiếng vậy, nhưng họ vẫn nở lấy nụ cười trên môi mình, bởi được nắm lấy tay của người kia, cùng nhau "bỏ trốn" thì thật là lãng mạn mà nhỉ. Cuộc sống học đường của cả hai người họ cứ thế bắt đầu, nhưng đó cũng chính là phút giây bình yên trước cơn giông tố của thế giới ngầm, của những kẻ còn núp bóng dưới màn đêm bí ẩn kia.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net