Chương 20: Giằng co.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong công ty, số lượng người mẫu quả thật không ít, nhưng diện được ưu ái như Shiraishi Mai thì chỉ có một. Lúc Shiraishi mới vào công ty, ở dưới đồn đại không ít, việc được đích thân cựu chủ tịch mời về không biết bằng cách nào bị lan ra ngoài. Nhớ ngày Shiraishi lần đầu đến công ty, cả Takayama lẫn Nishino đều bất ngờ, bất quá sau đó Takayama cũng đối đãi với nàng rất tốt, trực tiếp quản lí lịch trình của nàng.

Ưu ái đến độ nhắm mắt cũng nhận ra. Hợp đồng nào tốt đều về hết tay nàng. Thỉnh thoảng sẽ được ra nước ngoài du lịch. Còn tùy ý lựa chọn đối tác, hợp đồng.

Đại loại chuyện của nàng, đa phần là do nàng quyết định.

Dù cơ bản trên góc độ công việc, không mấy ai có được thần thái, tư chất như nàng. Cả tinh thần trách nhiệm lẫn chuyên nghiệp, Shiraishi thời làm idol đã được tôi luyện không ít. Nhưng mà đương nhiên không tránh khỏi việc bị người khác ganh ghét đố kị. Vài người vốn là người lâu năm ở công ty ban đầu không ngừng mỉa mai nàng. Đáng tiếc Shiraishi lại không để trong mắt.

Có lẽ chính thái độ thờ ờ đó càng khiến mẫu thuẫn ngày một dâng cao.

.

Một ngày, có người vì nhịn không được mà lên phòng chủ tịch gây chuyện.

"Xin lỗi, bởi vì Yuka-san không hẹn trước nên hiện tại không thể gặp chủ tịch được. Có thể vui lòng quay lại vào ngày mai không?" – tiếp tân chuyển lời của Nishino tới Yuka, không ngờ bị cô ả gạt phăng, hùng hổ đi vào phòng thư kí.

Vốn dĩ thì ai muốn vào phòng chủ tịch đều phải gặp qua Nishino.

"Nishino-san, tôi muốn gặp chủ tịch". Yuka không nể nang đột nhiên xông tới bàn làm việc của Nishino, yêu cầu nàng cho cô ả gặp chủ tịch.

"Có vấn đề gì nghiêm trọng sao?" – Nishino nhẹ nhàng thu xếp tài liệu, đẩy gọng kính ngước lên nhìn Yuka. Đoán rằng cô ả có chuyện bực bội rồi. Nàng tỏ ý mời nước bảo chờ một chút sẽ liên lạc với Takayama sau.

Yuka thấy Nishino nhẹ nhàng cũng dịu xuống. Vừa ngồi xuống ghế sopha liền tuôn một tràng.

"Nishino-san tôi nói cô nghe, không phải chủ tịch quá bất công sao? Shiraishi tuy có xinh đẹp thật, nhưng cô ta là người mới phải biết lớn bé, đã không nể nang đồng nghiệp còn đi cửa sau, dụ dỗ cựu chủ tịch kí hợp đồng. Cô cũng là đồng nghiệp cũ của chủ tịch, rõ ràng cũng xinh đẹp không thua gì Shiraishi, vậy mà chủ tịch để cô làm thư kí, cả ngày ngồi bàn giấy vất vả. Cô chịu được chứ tôi không chịu được".

Nghe Yuka buông lời trách mắng Takayama, Nishino tay cầm bình café định mời một ly đột nhiên dừng lại. Nàng nhẹ nhàng đặt bình trở lại chỗ cũ. Không nước nôi gì nữa.

Cong môi thật nhẹ, ánh mắt liếc sang nói gọn một câu: "Chủ tịch vốn dĩ đối đãi với nhân viên rất tốt, không phải tháng trước vừa gia hạn hợp đồng với Yuka-san sao, dù trước đó"—ngừng một chút – "tôi nghe mọi người nói Yuka-san gây không ít chuyện".

Nhắc lại chuyện cũ, Yuka chột dạ im lặng quay mặt hướng khác. Lần đó được bố trí chụp hình chung với Shiraishi, cô ả không những tỏ ra bất hợp tác còn buông lời khiếm nhã với nhân viên chụp hình, bảo anh ta chụp cho Shiraishi thật đẹp, còn ảnh của cô ta chẳng đâu vào đâu. Cuối cùng nhân viên bỏ về, hợp đồng lần đó phía Takayama phải đền bù.

Cùng lúc đó, Shiraishi vừa đến công ty, trong thang máy vô tình nghe được mọi người rì rầm chuyện Yuka chạy lên phòng chủ tịch. Nàng đột nhiên cao hứng muốn xem náo nhiệt, liền quyết định đổi thang máy lên chỗ Takayama chơi một chuyến.

Tiếp tân thấy Shiriaishi liền lộ ra vẻ ái ngại, nàng hiểu ý cười nhẹ phất tay trấn an, đứng trước phòng Nishino lịch sự gõ cửa.

"Nanase, chào em. Ah, còn có Yuka-san ở đây nữa". Shiraishi trưng ra bộ mặt cực kì vui vẻ. Nishino cũng hòa nhã, mời nàng ngồi xuống ghế.

Yuka thấy Shiraishi lửa giận lại bốc lên, cô ả vắt chân, khoanh tay, nhìn nàng đầy thách thức: "Shiraishi-san hôm nay không bận rộn đi du lịch sao, lại xuất hiện ở công ty thế này. Lần trước bỏ ngang lịch trình, tưởng không muốn đi làm nữa".

Cả Nishino lẫn Shiraishi đều biết Yuka đang ám chỉ chuyện gì. Buổi sáng sau hôm sinh nhật của Nishino, Shiraishi tự ý bỏ việc, đến chiều chỉ đến xin lỗi một câu liền được bỏ qua.

Yuka cảm thấy bực bội vì chuyện gì với Shiraishi dường như cũng quá dễ dàng. Một lời nói ra đều khiến tất thảy thuận theo.

Nishino thấy Shiraishi im lặng, cao hứng "nói đỡ" cho nàng: "Yuka-san thông cảm, Shiraishi-san dù sao cũng là người mẫu hàng đầu công ty, tối hôm trước đó hẳn bận lịch trình đến mức mệt mỏi ngủ quên. Chuyện ấy một phần có lỗi của quản lí, không thể hoàn toàn trách Shiraishi-san được".

Quản lí – còn không phải gián tiếp nhắc đến Takayama.

Shiraishi không nhìn Nishino nhưng đôi mắt ngưng động, tự cười một mình. Không biết có phải môi trường làm con người thay đổi không, nếu là Nishino trước kia, hẳn không thể nói ra những lời này.

"Xem kìa, từng là đồng nghiệp gắn bó mấy năm vậy mà hiện tại toàn buông lời khách sáo. Xã hội này thật đáng sợ mà".

Yuka vừa dứt câu, cửa phòng chủ tịch lập tức mở ra. Takayama xuất hiện im lặng không hề báo trước. Gương mặt điềm tĩnh quét qua 3 người kia.

Quả thật nãy giờ Yuka quá lớn giọng, dù tường ở đây có cách âm cũng nghe được. Takayama ban đầu định ngó lơ, tùy Nishino xử lí. Nhưng mà đến lúc Shiraishi tới, lại nghe Yuka đá động tới quan hệ của 2 nàng trước kia, Takayama trong lòng nổi lên bực bội muốn xử lí cô ả đỏng đảnh này.

Không hiểu vì sao, Takayama đặc biệt khó chịu nếu ai nhắc đến quan hệ của Shiraishi và Nishino.

"Yuka-san, không biết có việc gì mà lên tận đây". Bất ngờ nở một nụ cười lạnh lẽo, Takayama ngay lập tức dọa Yuka phát sợ, cô ả đối diện với chủ tịch vẻ mặt kiềm chế hơn hẳn.

"Chủ tịch, tôi là có chuyện không hiểu nên mới tới đây. Rõ ràng chủ tịch thiên vị Shiraishi-san, hợp đồng nào tốt đều nhường cho cô ấy. Tôi tuy không xinh đẹp bằng nhưng cũng là người gắn bó lâu với công ty, ngày trước cũng là đích thân cựu chủ tịch mời tôi về đây. Bây giờ cảm thấy như bị người ta "vắt chanh bỏ vỏ". Quả thật đau lòng".

Yuka một lời đều là ngầm trách móc Takayama.

Shiraishi không nể nang buông một câu tàn nhẫn, tuy nhỏ nhưng là cố tình để người khác nghe: "Có ai vắt chanh xong lại giữ vỏ lại?"

Yuka nghe được tức không nói lên lời, thiếu điều phun ra một ngụm máu tươi. Ngón tay giương lên chỉ thẳng vào Shiraishi: "Cô..."

Takayama không muốn xen vào trận đấu khẩu sặc mùi thuốc súng này, tay cầm tài liệu đưa cho Yuka: "Yuka-san tới đây cũng tiện, ngày kia tôi định cử Shiraishi-san ra nước ngoài quay quảng cáo. Nhưng vừa rồi cô ấy bỏ việc, nên tôi nghĩ người có tinh thần trách nhiệm như Yuka-san đây đi là hợp nhất. Liệu có được không?"

Tình hình trong phòng nháy mắt thay đổi. Yuka khắc trước gương mắt nhăn nhó như muốn lao vào cấu xé Shiraishi, vừa nhìn đến tài liệu của Takayama đã vui vẻ cầm lấy. Không thèm xem cứ thứ nhận lời: "Chủ tịch đã chọn mặt gửi vàng, tôi đương nhiên không như ai kia làm chủ tịch thất vọng. Vậy tôi về chuẩn bị đây".

Trước khi đi không quên liếc mắt khinh thường Shiraishi một cái, thấy vẻ mặt trầm xuống của nàng, trong lòng càng thỏa mãn.

Đợi Yuka đi rồi, Shiraishi liền đứng phắt dậy: "Kazumin..."

Ây da, chủ tịch đây có phải dễ dãi quá rồi không, để cho cấp dưới tự ý tỏ thái độ với mình thế này?

"Vào văn phòng gặp em một chút". Takayama biết Shiraishi định nói gì, cắt lời nàng xong thì xoay lưng đi vào trong. Thật ra là Takayama có chuyện riêng cần hỏi nàng.

Shiraishi đè cơn giận xuống, đi theo sau Takayama vào văn phòng. Cửa vừa đóng lại, Nishino cũng lao đến bàn làm việc kiểm tra gì đó.

Trong văn phòng, Takayama nhẹ nhàng hỏi: "Hôm nay không có lịch làm việc sao?"

"Không có".

Rót cho Shiraishi một li trà, Takayama đi vào chuyện chính: "Maiyan, hôm em gặp chị say ngất trong nhà hàng rồi đưa chị đến một căn phòng bên dưới. Lúc ấy em có một thứ quan trọng nhưng không biết mất lúc nào. Em muốn hỏi là sáng hôm sau thức dậy, chị có thấy chiếc hộp nào rơi ở đó không?"

Cái Takayama nhắc tới chính là hộp nhẫn. Buổi tối đó đưa Nishino về nhà, muốn tặng quà cho nàng nhưng vừa đưa tay lên túi áo mới phát hiện túi áo trống không. Nghĩ rằng có thể đã quên ở khách sạn nhưng hôm sau tới tìm lại không thấy. Thế nên chỉ biết hỏi Shiraishi. Dù không hi vọng gì nhiều.

Tim Shiraishi bỗng dâng lên chút thỏa mãn độc ác, nàng trưng bộ mặt nghiêm túc suy nghĩ, nhưng lại không ngăn được khóe miệng cong lên, cuối cùng làm như số tội nói: "Không có thấy".

Takayama lén lút thở dài một tiếng. Vậy là mất rồi.

"Còn chuyện hợp đồng, Maiyan không cần nghĩ ngợi nhiều, đó vốn là sắp xếp của công ty rồi".

Shiraishi hiện tại đâu còn quan tâm đến hợp đồng hay chuyện hơn thua với Yuka. Nàng đủ vui rồi. Bởi nàng biết, thứ quan trọng Takayama đang tìm kiếm, bị chính tay nàng ném đi.

Lúc Takayama bảo nàng có thể về, Shiraishi ngược lại lại đi vòng ra phía sau Takayama, bất ngờ xoa 2 bên vai em ấy.

Takayama lập tức quay đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt gợn lên chút khó hiểu. Shiraishi không vì thế mà dừng tay, lại vô cùng bình tĩnh mỉm cười: "Vai Kazumin cứng quá, có phải ngồi làm việc suốt không?"

Bởi vì Shiraishi quá tự nhiên, khiến Takayama nhớ lại lúc còn ở Nogi5, chuyện mọi người giúp nhau thế này là quá bình thường. Chỉ khi Nishino đẩy cửa phòng bước vào, Takayama mới mơ hồ cảm thấy có gì sai sai.

Là vì Nishino không nhìn mình, ánh mắt muốn bắn ra lửa ấy hình như lại hướng ra phía sau.

Đôi mắt phẳng lặng của Nishino dừng đúng ở cánh tay Shiraishi.

Shiraishi không phải không biết, cố tình xoa thêm một lần nữa, bàn tay lại hạ xuống thật thấp, lướt qua ngực Takayama. Lúc đầu ngón tay cảm được nhịp tim như trống đánh kia, nàng nhịn không được mà bật cười.

Nishino không dao động, đợi Shiraishi đi khỏi thì cầm tài liệu đến chỗ Takayama.

"Tớ mới xem kế hoạch, chỗ cậu cho Yuka đi là..."

"Biết rồi sao? Đầu cô ấy đang nóng như vậy, chắc hợp với khí hậu sa mạc hơn Maiyan". Takayama rời khỏi ghế, đến ngồi cạnh Nishino, tiện tay rót cho nàng một tách trà.

"Sa mạc không phải là không sống được. Nhưng đó không giống một chương trình quảng cáo bình thường. E rằng Yuka phải ở lại đó hơn 2 tuần. Sợ cô ấy..."

"Nếu chịu không nổi thì chứng tỏ bản thân cô ấy không có thực lực. Tớ đâu có ác đến nỗi đẩy cô ấy đến chỗ khắc nghiệt đó để không được gì. Nếu lần này Yuka làm tốt, e rằng sức ảnh hưởng sau này không thua gì Maiyan".

Nishino gật gù hiểu ý.

"Này Kazumin" – đột nhiên vui vẻ quay qua lay lay cánh tay Takayama – "cậu có nhớ lúc còn trong nhóm chúng ta hay quay mấy cái "yêu cầu huyễn tưởng" do fan yêu cầu không?"

Nhắc tới vấn đề này Kazumin lập tức thay đổi thái độ, nàng liều mạng lắc đầu: "Không nhớ, không nhớ gì hết". Hồi ấy phải làm rất nhiêu yêu cầu kì quái, có cái lại biến thái, Kazumin tuyệt đối không thích, càng không muốn nhớ.

"Nha nha, lúc đó tớ đọc được một yêu cầu rất hay nhưng không được chọn, hôm nay chúng ta làm đi" – Nishino lờ đi biểu tình của Takayama, cật lực lắc lắc cánh tay nàng, giọng điệu vô cùng cao hứng.

"Như thế nào?" – Kazumin quả nhiên không cưỡng lại được Nishino.

"Tớ là sếp, còn Kazumin là nhân viên, cậu từ lâu thích tớ nhưng không dám thổ lộ, một hôm tình cờ tớ ngủ quên trên ghế làm việc, Kazumin tới đắp áo, còn xoa vai cho tớ".

Nishino nói xong liền cởi áo vest bên ngoài, đi đến chỗ ghế làm việc của Takayama treo lên. Nàng đem người vui vẻ quăng lên ghế. Ghế chủ tịch có khác, thoải mái vô cùng. Sau đó không thèm nháy trước, giả bộ gục đầu lên ghế như đang ngủ.

Takayama đưa tay day day huyệt thái dương, người bận bịu như nàng sao phải làm những chuyện vô nghĩa này. Gọi một tiếng: "Naachan" – bên kia không phải ứng. Gọi thêm một lần nữa: "Naachan".

Bên kia đáp lại gọn ơ: "Ngủ rồi".

Hết cách.

Takayama cũng cởi áo khoác ngoài ra, từ từ đi đến chỗ Nishino đắp áo cho nàng. Lại vòng ra đằng sau nhẹ nhàng xoa xoa bả vai Nishino.

Đoạn này, đáng lẽ sẽ nói gì đó. Nhưng ban nãy Nishino không dặn, Takayama nhất thời không biết phải nói gì, cứ thế chăm chỉ xoa bả vai Nishino.

"Nói gì đi".

Tiếng "nhắc bài" của Nishino phá vỡ không gian thinh lặng của văn phòng. Nếu Takayama không nói gì mà cứ im lặng xoa vai thế này nàng nghĩ rằng sẽ ngủ quên thật mất.

"Sếp ah" – Takayama ngập ngừng – "Em thích sếp lâu lắm rồi, nhưng sếp lại bận rộn suốt, em sợ tình cảm mình làm sếp thêm bận lòng. Nhưng mà chừng nào còn được làm ở đây. Em vẫn còn thích sếp. Sếp cố lên nhé"

Vừa dứt câu tay bị tay Nishino bắt lấy. Nàng chậm chậm xoay ghế lại, gọi: "Kazu-chan".

Mặt Takayama nghệch ra – Vẫn còn diễn sao? Chưa xong ah?

"Kazu-chan, tôi không phải không biết tình cảm của em".

Quả nhiên vẫn còn diễn.

Takayama đành phối hợp, vẻ mặt tăng thêm mấy phần thiết tha. Giống như hồi đó, trông chờ một kết thúc hạnh phúc.

"Nhưng mà tôi xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi, không thể nhận tình cảm của em được".

Nishino dứt câu, nghiêm túc cầm áo khoác của Takayama kéo khỏi người. Trong đáy mắt nàng toàn bộ là gương mặt ngạc nhiên của Takayama. 4 mắt ăn ý nhìn nhau không nói một lời.

Rồi làm như không có gì, khóe môi Nishino từ từ cong lên, nở ra một nụ cười thật đẹp: "Yêu cầu huyễn tưởng kết thúc".

Trong lúc Takayana vẫn còn đang ngẩn ngơ, Nishino liền cầm ca-vạt của nàng kéo xuống. Đôi mắt vừa nghiêm túc lại có ý cảnh cáo. Takayama bấy giờ khôi phục tinh thần, bày ra vẻ điềm tĩnh như trước, đối diện thật gần với Nishino, để từng ngụm hơi thở giao vào với nhau.

Cuối cùng Nishino cầm ca-vạt kéo thêm lần nữa, áp môi mình lên môi Takayama.

Vô cùng cuồng nhiệt – Takayama nghĩ – sau khi gián tiếp cảnh cáo mình thì cuồng nhiệt hôn môi, hệt như con mèo nhỏ xù lông khi bị người khác đụng đến. Trong lòng bỗng dưng dâng lên hứng thú, Takayama bằng một động tác nhẹ nhàng kéo Nishino lên đồng thời đổi chỗ với nàng.

Takayama ngồi trên chiếc ghế của mình, đặt Nishino trên đùi, tay ôm ngang hông duy trì nụ hôn.

.

Nishino không phải kiểu người không biết phải trái. Nàng hiểu với người đang mang tình yêu trong lòng thì không cách nào ngừng được. Nàng cũng vậy, Shiraishi hẳn cũng vậy. Vậy nên để giữ lấy Takayama, chỉ còn cách âm thầm cảnh cáo nàng ấy. Rằng bất kể cậu muốn làm gì, muốn đặt tình cảm ở đâu, cậu cũng phải biết, bên cạnh cậu chính là tớ.

.

Buổi trưa, Shiraishi tới tìm Yumi, quả nhiên luôn gặp Sakurai ở đó. 3 người vui vẻ xuống cantin công ty ăn cơm. Vừa ngồi xuống bàn Yumi đã nhiều chuyện.

"Ban nãy muốn lên gọi Kazumin và Naachan cùng đi ăn trưa. Nhưng mà vừa đến cửa phòng mọi người biết được em thấy cái gì không?"

"Thế nào?" – Sakurai ăn một muỗng cơm quay qua nhìn Yumi.

"Cũng không rõ trước đó có cái gì. Tớ chỉ thấy Naachan ngồi trên ghế của Kazumin, nói cái gì mà "đáng tiếc tôi đã có người yêu không thể nhận tình cảm của em". Sau đó còn chủ động hôn Kazumin. Sau đó ... sau đó ..." – Yumi làm bộ mờ ám, chụm đầu 2 người kia lại để kể đoạn cao trào.

Bất ngờ bên trên truyền xuống tiếng nói: "Sau đó thế nào?"

3 người như kẻ xấu bị bắt gian. Yumi xém nữa phun hết cơm trong miệng, ho khụ khụ nhìn Nishino: "Naa...Naachan".

Bên này Sakurai một tay vỗ lưng cho Yumi, lại giả vờ hỏi thăm Nishino: "Đi ăn trưa ah? Chúng tôi cũng vừa mới tới. Ngồi ăn cùng đi".

Nishino đảo mắt qua chỗ trống bên cạnh Shiraishi, sau đó nhìn thẳng vào nàng, mỉm cười: "Hẹn mọi người hôm khác, giờ phải mang đồ ăn lên cho Kazumin rồi".

"Vậy mau mau đi đi, Kazumin chắc cũng đói rồi. Ban nãy ... akk" – biết Yumi sắp buộc miệng nói linh tinh, Saukurai không ngại dùng giày cao gót đạp nàng một phát.

Đợi Nishino đi rồi, 3 người lại vùi đầu ăn cơm nhưng Shiraishi dường như không có ý định đụng đũa nữa.

"Ah, vẫn còn chuyện này nữa. Nanamin đi du lịch rồi. Chị ấy bảo kiếm được công việc tốt lắm, sắp tới sẽ đi làm".





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net