Chương năm ba (chương cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Justin có thể cảm thấy bắp chân mình nóng như bị hun đốt bởi một thanh kim loại nóng chảy. Cậu vẫn tiếp tục chạy, mặc dù đã va vấp vào người khác và suýt ngã vài lần.

Trong sự hỗn loạn nhanh chóng lan khắp bệnh viện, khi chuông báo động reo ầm ĩ trên đầu và người ta chạy trên hành lang như ong vỡ tổ, Justin đã bứt ra khỏi những kẻ được cử đến từ Hội Mắt Thánh. Họ đang làm thủ tục xuất viện cho cậu ở quầy lễ tân, và ở đó có lẽ là nơi hỗn loạn nhất bây giờ, nếu không kể đến tầng 4 của bệnh viện.

Không ai biết đám cháy có đang lan ra hay không, làm cách nào để có thể lên tầng 4 đưa các bệnh nhân, bác sĩ và y tá trên đó xuống. Ai đó còn nói trên điện thoại rằng cảnh sát cũng ở trên tầng đó, nên có lẽ họ sẽ tìm cách thoát được.

Những cánh cửa cầu thang bộ đóng chặt trước sự nỗ lực của những người cố phá nó, và thang máy cũng chết đứng. Justin biết đó không phải là một đám cháy thông thường; một cơn dư chấn đã gieo rắc sự hoang mang cho tất cả ở mọi người trong bệnh viện, bao gồm cả cậu, xuất hiện từ mười phút trước. Cậu chạy lên tầng hai, rồi tầng ba, nhưng không thể thấy gì bên kia cánh cửa cầu thang bộ. Khói đặc bao trùm khắp nơi, và cánh cửa làm bằng gỗ và kính kia chính là vách ngăn duy nhất giữa cậu với Vanessa.

"Tránh ra nào!" Một tay bảo vệ kêu lớn lên, chạy lại gần với cây rìu phòng khi có hỏa hoạn. Ông ta không cao lắm, nhưng rất khỏe; những nhát chặt khiến lớp gỗ trên cửa bị tước ra. Nhưng chỉ có thế mà thôi: lớp kính không gãy, cửa chỉ rung lên mỗi hồi nó bị rìu bổ xuống. Justin hoang mang đứng sau ông ta vài bước chân, nín thở chờ đợi trong căng thẳng. Cậu cần cánh cửa đó đổ xuống ngay bây giờ.

"Không được! Thế là thế quái nào?" Ông ta kêu lên. Những người xung quanh cũng nhốn nháo; hầu hết là người trong bệnh viện và một vài cảnh sát đang ở tầng dưới.

Một trong số những cảnh sát rút súng ra và bắn vào lớp kính, rồi lại nã súng vào khóa cửa. Những viên đạn găm lại trên kính và nắm đấm kim loại, chặt đến nỗi chạm vào cũng không khiến chúng rơi ra được. Những cặp mắt sửng sốt nhìn nhau, còn gã cảnh sát thì nhìn khẩu súng, tưởng như nó bị hỏng hóc sao đó.

"Hãy thử cửa khác xem thế nào?" Một y tá nói.

Những tay cảnh sát nhìn nhau, rồi khẽ gật đầu:

"Đưa tất cả mọi người ở tầng 3 xuống, nếu không thể phá cửa, chúng ta phải chờ cứu hỏa thôi!"

Họ vẫn còn tranh cãi về điều gì đó, nhưng chẳng câu nào lọt vào tai Justin. Cậu bị thúc giục rời khỏi đó bởi đám bảo vệ, các y tá la ó, gọi tên nhau và sốt sắng đi chuyển bệnh nhân ra khỏi phòng. Nhưng Justin không bận tâm đến họ; nỗi bất an và lo lắng đang thiêu đốt tâm trí cậu, khiến cậu chẳng thể nghĩ thông suốt được. Cậu tuyệt vọng tới nỗi khi quyết định chạy ngược lại về phía cánh cửa thang bộ, nơi hành lang đã chẳng còn mấy ai, tất cả những gì cậu cố làm là thúc vai mình vào nó.

Đứng từ bên này, Justin đã có thể ngửi thấy mùi khói. Cậu tiếp tục thúc mình vào cửa, tới khi vai đau tới nỗi cậu e mình sẽ phải nhập viện lần nữa và ngã xuống đất. Cậu thở hổn hển; tiếng thở nghe kỳ lạ khi phát ra từ miệng bởi vết thương do Nechael gây ra đã bóp méo giọng nói của cậu. Nó giống như tiếng khò khè của lũ mèo, đứt quãng và mệt nhọc.

Thế nhưng, trước ánh mắt tuyệt vọng của Justin, cánh cửa bỗng bật chốt mở khóa. Nó chậm rãi mở trước mặt cậu, chỉ đủ để lộ ra một cái khe hẹp cho khói tràn qua.

Justin biết thứ gì đang chờ đợi ở bên kia, nhưng cậu không thể hèn nhát bỏ qua cơ hội này. Chúng mở cửa cho cậu, có nghĩa chúng muốn cậu đến. Ngay khi cậu vừa đứng dậy và mở toang cửa ra, lao về phía trước rồi chạy như tên bắn lên các bậc thang, nơi cuối hành lang tầng 3, thang máy phát ra một tiếng "tinh", lạc lõng giữa âm thanh của sự hỗn loạn xung quanh.

Cửa thang máy mở ra, khi cả hành lang đã chẳng còn bóng người.

*

Không mất quá nhiều thời gian, Justin leo lên tới hành lang tầng 4 của bệnh viện. Mặc dù chỉ là một tòa nhà hình chữ U, nhưng nó có quá nhiều khu và phòng, tới nỗi Justin nhanh chóng lạc trên những đoạn hành lang đầy khói. Thứ đầu tiên làm cậu phải chùn bước, là những thân người nằm bất động. Tim cậu như ngừng đập trong một khoảnh khắc, cảm giác cồn cào sợ hãi trong bao tử khiến cậu muốn bỏ chạy. Đó là cảnh tượng quá khủng khiếp để có thể chứng kiến, nhưng sau khi nhận ra họ vẫn còn thở, cậu đã cảm thấy yên tâm hơn phần nào.

Bước lên tầng 4 giống như vào một chiều không gian khác; mọi ánh sáng tỏa ra đều màu đỏ nhạt, và Justin hoàn toàn không nhìn thấy ngọn lửa nào. Điều đó không có nghĩa cậu cảm thấy ít mối nguy hiểm hơn. Justin không biết Vanessa ở phòng bệnh nào, nên cậu chỉ có thể chạy đi tìm; thậm chí còn chạy lạc đường vào phòng khám của bác sĩ.

Nếu như Vanessa chưa xuất viện, Justin nghĩ, tức là cảnh sát vẫn còn ở đây, và có lẽ là cả Hội Mắt Thánh. Nếu cậu tìm được căn phòng có những người kỳ lạ mặc vest hay vài tay cảnh sát từ NYPD, cậu sẽ tìm được Vanessa. Mặc dù Justin không chắc cô có còn ở đó không, vì càng lúc cậu càng có cảm giác như mình vừa chạy thẳng vào một cái bẫy.

Vậy nhưng, Justin tìm thấy một gã cảnh sát thật. Chẳng dám tin là mình thực sự thành công, nhưng cậu có thể nhìn thấy phù hiệu sở cảnh sát trên áo hắn. Hắn đứng trước một cánh cửa đang mở rộng của phòng bệnh, ngất xuống cạnh một cô y tá. Bên trong căn phòng cũng chẳng có gì ngoài khói, những thân người nhợt nhạt và bất động. Họ không tỉnh dậy dù cố lay gọi cỡ nào. Cuối cùng thì Justin cũng nhìn thấy một gương mặt thân quen từ quá khứ - Sebastian. Hắn ta nằm trên sàn nhà, ngay trước một giường bệnh hoàn toàn trống.

Cậu dừng lại bên cạnh hắn, nhìn xuống gương mặt xám của Sebastian và lồng ngực vẫn còn nhấp nhô thở yếu ớt, rồi lại nhìn giường bệnh. Tất cả các giường còn lại đều có người, ngoại trừ cái giường này.

Đó là giường của Vanessa.

Justin lùi lại phía sau, cúi gằm đầu xuống và đưa tay lên xoa cổ mình trong vô thức. Cậu không biết làm gì tiếp, và cảm giác đó mới khủng khiếp làm sao. Cậu thậm chí còn không biết làm thế anò để ra khỏi đây; không biết Vanessa đang ở đâu và liệu đây có phải lần cuối cùng cậu gặp lại cô. Nếu như có bất cứ chuyện gì xảy ra, nó xảy ra là vì cậu đã đã hành động quá chậm. Không chỉ là việc sống chết của Vanessa, mà còn là những gì đám thiên thần sa ngã định làm.

Chúng không tới đây để chơi đùa, để làm theo lệnh của vài tên phù thủy. Cậu và Vanessa có lẽ đã mở cửa cho cái kết của Tam Hội, mà có lẽ là cả thế giới cậu biết đến nữa.

Justin trở ra ngoài hành lang, chân run rẩy còn trái tim cậu đập trong nỗi khiếp sợ. Cậu còn không biết là do cổ họng mình đau vì Nechael đã suýt nữa nghiến nát nó, hay vì cậu đang suy sụp tới độ muốn khóc.

Khi vừa đặt chân ra ngoài, bóng ai đó đang lừng lững đứng giữa hành lang làm cậu giật bắn mình. Tim Justin như vừa trải qua cú sốc điện nhẹ, dù cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cũng chẳng thể át được tiếng đập thình thịch của nó.

Cậu lùi lại chậm rãi, nhưng rồi vấp phải ai đó đang nằm trên hành lang và loạng choạng ngã. Chới với trong không trung và mất đà, nhưng ngay sau đó có ai đó đã đỡ lấy cậu, chỉ bằng một cánh tay. Sự tiếp xúc đột ngột làm Justin rùng mình và có cảm giác lạnh buốt chạy qua sống lưng, cậu lấy lại thăng bằng trên đôi chân mình ngay lập tức và giật lùi sang bên phải.

Cậu còn định hất bàn tay lạ đó ra, nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy chủ đủ để cậu tự vung khuỷu tay mình trong không trung.

Justin nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu thở chậm hơn, mặc dù nỗi sững sờ khi nhìn thấy anh ta đã lộ hết trên nét mặt cậu.

Anh ta còn khá trẻ – tuổi tác là một điểm mờ nhạt nằm đâu đó giữa con số 25 và 30, cậu chẳng thể đoán được. Thế nhưng nét góc cạnh của xương hàm và cái cổ gầy khiến anh ta trông nhiều tuổi hơn chút đỉnh. Thân hình mảnh khảnh của anh ta giấu trong màu đen của chiếc áo dạ cổ lọ, dài đến gần đầu gối. Mặc dù đã vốn cao hơn cậu một cái đầu, vẻ gầy gò và màu đen phủ từ mái tóc xuống gót giày khiến anh ta trông còn cao hơn thế.

"Có gì không?" Đôi mắt xám của anh ta chuyển từ cậu về phía người đàn ông đứng trước mặt họ. "Michael?"

"Chúng đi rồi." Hắn cất lời,  giọng nói trầm vang như những nốt nhạc thấp của đàn guitar. Bên trong Justin, một cảm giác lạ lùng trào ngược lên và mang đến cho cậu một cơn rùng mình. Cậu lùi lại thêm một bước, đủ xa để bản thân bình tĩnh lại. Giống như người vừa bước xuống chiếc tàu lượn cao tốc từ trải nghiệm đầu tiên, bên trong cậu tràn ngập nỗi phấn khích và sợ hãi cùng lúc.

Người đàn ông mắt xám, tóc đen bước lên phía trước, nhẹ nhàng không tạo ra bất kỳ âm thanh nào.

"Chúng biết rằng chúng ta đang tới." Anh ta nói.

"Chẳng còn gì ở đây cho chúng ta nữa đâu." Người kia quay người lại, nhìn thẳng vào Justin. "Đưa cậu ta ra khỏi đây thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net