Chương 21+ 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Ngũ quan vẫn giữ nguyên nét trầm tĩnh an nhiên hằng ngày, đôi mày có chút nhướn lên lộ rõ vẻ bình thản:
- Không. Chỉ muốn nhìn xem nàng dỗi trông sẽ ngốc thế nào thôi.  

  - Thật nhỏ mọn, bệ hạ, người không thể nói là người muốn xem thần thiếp ghen sao?
Nàng cười tinh nghịch, đưa hai tay kéo nhẹ má hắn , khẽ nói:
- Người đấy, chỉ giỏi bắt nạt thần thiếp. Thần tiếp nghe nói người chưa dùng bữa, thử xem canh gà thần thiếp nấu như thế nào  

- Cũng may bẹo má trẫm là nàng, nếu không đã bay đầu lâu rồi. Hắn vén lọn tóc dính trên trán nàng rồi đảo mắt nhìn sang chén canh gà được đặt trong khay cẩn thận, bàn tay nhận lấy thìa, chậm rãi nếm thử canh trong chén, gật đầu tỏ ý hài lòng:

- Là nàng tự tay nấu sao?  

  - Phải. Nàng gật đầu mỉm cười - Ngoài quản lục cung, thần thiếp chỉ có thể tự mình vào bếp nấu đồ ăn cho bệ hạ. Nàng thở dài, đưa tay nghịch nghịch lọn tóc của hắn bên vai - Thần thiếp biết bệ hạ bận quốc sự, thường không để ý đến việc dùng thiện nên muốn tự tay nấu cho bệ hạ. Đồ ăn nguội rồi, thần thiếp sợ bệ hạ ăn không ngon, để ngự trụ nấu lại rất lâu. Thần thiếp biết bệ hạ quan tâm quốc sự, nhưng càng nên quan tâm sức khỏe hơn.

  Động tác dùng canh của hắn ngưng lại, khẽ gật đầu:
- Trẫm đã rõ. Phiền Hoàng hậu  lo lắng rồi
Hắn cười, nụ cười tiêu soái lay động tâm can bao nữ nhân

  - Vậy bệ hạ phải ăn nhiều vào. Nàng nở nụ cười khuynh thành xen lẫn tinh nghịch, đưa tay phết qua chóp mũi một cái - Lần đầu thần thiếp làm canh gà cho người khác, người phải ăn hết đấy. thiếp làm đấy. Nếu người thích, sau này thiếp lúc nào cũng làm canh gà đem qua Dưỡng Tâm điện. Hơn nữa bệ hạ....Nàng mỉm cười, đưa sát mặt mình vào mặt hắn - Nụ cười này của người chỉ có thể cho thần thiếp nhìn thôi đấy

  Bàn tay nhẹ nâng thìa canh, hướng miệng nàng mà đút, hạ giọng:
- A?  

  - A. Nàng ngồi trong lòng hắn, vui vẻ há miệng. Được đế vương tự tay bón đồ ăn, là vinh hạnh của phi tần. Nàng ngước nhìn nam nhân vừa cầm bát canh ăn, vừa ôm lấy mình, không khỏi ngạc nhiên:

- Bệ hạ, thiếp ngồi như thế người ăn không khó sao?

  Chậm rãi lắc đầu, bàn tay đẩy chén canh cho hạ nhân đem xuống. Lau miệng xong, hắn liền tập trung nhìn nàng, đầu cúi xuống hôn lên môi nữ nhân, cười:
- Không khó. Ăn nàng vẫn khó hơn  



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net