17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Khi Lý Đế Nỗ đến lớp thì gần như cả lớp đều đã có mặt rồi, rất hiếm khi mới thấy lớp trưởng đi học trễ, nhưng cả lớp hầu như không quan tâm là mấy, bởi vì bọn họ đều đang vây quanh Vương Viễn

Minh tinh quả là minh tinh, dù là ở bên ngoài vẫn vô cùng có khi chất ngôi sao, so với đám học sinh suốt ngày cắm đầu vào học như bọn họ thì Vương Viễn cả người đều trắng nõn, đôi mắt đen tròn, lông mi vừa dày vừa dài, còn có đôi môi không trang điểm cũng luôn đỏ hồng, cả lớp từ nam lẫn nữ đều bị Vương Viễn mê hoặc đến không trở mình được. Ngồi xung quanh liên tục líu ríu

"Viễn Viễn, cậu đến trễ quá, trước kì nghỉ trường tụi mình có tổ chức lễ kỉ niệm thành lập trường, lớp tụi mình hát bài của nhóm cậu đó, lớp trưởng và dại diện văn học vừa đàn vừa hát, siêu hay luôn"

"Vương Viễn, nghe nói minh tinh các cậu không được phép đi đâu nếu không được sự đồng ý của quản lý hả, có thật vậy không?"

Xung quanh cứ không ngừng Vương Viễn thế này, Vương Viễn thế nọ, Vương Viễn giọng nói vừa trong trẻo vừa ngọt ngào kiên nhẫn trả lời hết câu hỏi của từng người, đôi mắt còn luôn cong cong lại khiến bạn học trong lớp đều bị sự đáng yêu của cậu bé làm cho muốn xỉu, La Tại Dân ngồi bên cạnh cửa sổ gục mặt xuống bàn, mãi mà không sao ngủ nổi. Lý Đế Nỗ băng qua đám người xung quanh Vương Viễn, bỏ cặp xuống bàn, nói với La Tại Dân, mặc kệ mặt cậu vẫn đang vùi vào trong khuỷu tay

"Sao hôm qua không trả lời tin nhắn của tôi"

La Tại Dân không cử động gì, cậu không muốn trả lời, cũng không muốn nói chuyện với hắn, Lý Đế Nỗ không từ bỏ, vẫn đứng yên nhìn chằm chằm vào cậu

Một lúc sau, cuối cùng La Tại Dân cũng ngẩng đầu

"Trễ quá, ngủ rồi"

Lý Đế Nỗ vốn có đang hơi khó chịu trong lòng, nghe giọng nói hơi ngái ngủ của La Tại Dân, cộng thêm lời nói dối vụng về của cậu, liền bật cười

Rõ ràng lúc đó chưa ngủ

"Cậu cười cái gì?"

"Không có gì, cho cậu"

La Tại Dân nhìn theo bàn tay hắn đặt lên bàn 1 cái bánh sandwich và một lon cafe ướp lạnh, đây không phải là loại mà mấy ngày nay đều xuất hiện trong ngăn bàn của cậu hả. Cậu còn chưa kịp thắc mắc thì Hoàng Nhân Tuấn đã xách cặp vào chỗ, không biết là chột dạ cái gì, La Tại Dân nhanh tay ôm hết cả hai món cho vào hộp bàn

Chút tâm tư nhỏ của La Tại Dân bị Lý Đế Nỗ nhìn thấu, hắn lại cười, sao người này càng ngày càng đáng yêu vậy

Suốt buổi học La Tại Dân không thể nào tập trung nổi, mấy người trong tổ chương trình đem theo 1 đống máy quay đi tới đi lui, trong lớp học cũng gắn cực nhiều máy quay nhỏ, các bạn nữ mỗi lần đi qua đi lại đều tương tác với camera, khi thì chỉnh tóc, lúc thì giơ tay chữ V, riêng La Tại Dân lại không thể nào tự nhiên được. Nghĩ đến Vương Viễn mỗi ngày đều đối mặt với tình trạng này, nhiều lúc kể cả khi ngủ cũng bị ghi hình, liền cảm thấy làm ngôi sao thực ra cũng không dễ chịu lắm

Giờ ra chơi, Vương Viễn nói trong khoản thời gian này sẽ làm phiền mọi người rất nhiều, vì thế mời mọi người uống trà sữa, thành công lấy được thêm cảm tình từ phía lớp 1

"Cần gì phải làm vậy"

Lúc Vương Viễn đi đến đưa trà sữa cho La Tại Dân, cậu giữ cậu bé lại nói, La Tại Dân là người cuối cùng nhận được trà sữa, Vương Viễn cũng không cần đi phát nữa, liền ngồi xuống bên cạnh La Tại Dân, cong cong khóe mắt

"Điều nên làm mà"

La Tại Dân nhìn Vương Viễn cười, chính là nụ cười cậu bé luôn dùng khi đối diện với người khác, nhưng lại không giống nụ cười mà cậu bé thường cười với cậu, càng không giống nụ cười đơn thuần ngọt ngào ngày còn nhỏ, trong lòng khó chịu không tả nổi

Hình như giới giải trí đã biến Vương Viễn thành người khác rồi, không còn là Vương Viễn của cậu nữa

Mọi người đều thấy Vương Viễn cười rất ngọt, chỉ có La Tại Dân thấy nụ cười này vừa công nghiệp vừa chứa đầy mệt mỏi

Lý Đế Nỗ vừa mới hết tiết hai đã bị gọi lên phòng giáo vụ giúp cô giáo kiểm bài tập, tới giờ mới được về, chỗ Vương Viễn ngồi hiện tại tất nhiên chính là chỗ của Lý Đế Nỗ, cậu bé thấy lớp trưởng về thì đứng lên trả lại chỗ, Lý Đế Nỗ ngồi vào ghế, thuận tay nhét ly trà sữa vào ngăn bàn, quay qua La Tại Dân

"Hôm qua cậu không chịu gửi bài tập cho tôi, hôm nay phải ở lại làm bài tập"

La Tại Dân không hiểu tại sao tên này lại đột nhiên dùng giọng điệu khó chịu  đó nói chuyện với cậu, lại không muốn cãi nhau trước mặt Vương Viễn, đè thấp giọng

"Hôm nay tôi sẽ gửi, tối nay tôi phải đưa Viễn Viễn về"

"..."

Lý Đế Nỗ cảm giác mình sắp bùng nổ đến nơi, còn đang định nói gì đó thì Vương Viễn từ đằng sau đã lên tiếng

"Không cần đâu Dân Dân, hôm nay tiểu Quân về thành phố A, anh ấy sẽ tới đón tớ, cậu ở lại với lớp trưởng đi"

Vương Viễn vừa nói vừa cười, La Tại Dân nhìn cậu bé, nụ cười ban nãy bậy giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều, không những thế còn có chút tinh ranh

Tiểu Quân là thành viên cùng nhóm với Vương Viễn, tên Quân Kiều, cũng là người ở thành phố A

La Tại Dân không nói gì quay ra ngoài cửa sổ, Vương Viễn cũng cười cười về lại chỗ, chỉ có Lý Đế Nỗ không biết mắc chứng gì vẫn đang ngồi một chỗ hậm hực

Đầu giờ chiều, Lý Đế Nỗ đứng trên bục giảng phổ biến lại cho lớp thông báo mới của trường về chuyện ghi hình chương trình

Chương trình thực tế sẽ quay trong thời gian 2 tuần, tổng cộng 12 tập, mỗi tập là một ngày đi học. Nếu tập nào cũng chỉ có cảnh ngồi học thì hiệu ứng người xem sẽ giảm, nên tổ đạo diễn muốn thêm nhiều hoạt động ngoại khóa để chương trình trở nên thú vị hơn, vì thế nhà trường quyết định sẽ sắp xếp thêm nhiều hoạt động xen kẽ trong các buổi học. Hoạt động đầu tiên chính là ngay ngày mai, học sinh toàn trường sẽ được nghỉ để tham gia một ngày trải nghiệm thực tế

Lớp 1 nghe đến đấy thì vô cùng vui sướng mà la hét ầm ĩ, người này người kia liên tục quay qua cám ơn Vương Viễn, phải biết thời buổi này, được nghỉ học một ngày chính là đặc ân to lớn vô cùng.

Chương trình này chủ yếu là quay các cảnh đi học thực tế của minh tinh, vì vậy máy quay chính là những chiếc camera nhỏ gắn trong lớp, máy quay lớn chỉ là phụ, vì vậy chỉ có một hai nhóm nhân viên luân phiên nhau đi quay các lớp khác. Vào tiết buổi chiều, các nhân viên của tổ tiết mục đã đi về, vì vậy khi chuông hết giờ học vừa reo lên, Vương Viễn đã nhanh chóng thu dọn sách vở, đeo khẩu trang và áo khoác trùm kín người rồi chạy nhanh khỏi phòng học.

Các bạn học khác nhìn Vương Viễn thì bắt đầu cảm thán, hóa ra làm ngôi sao cũng khó khăn lắm, cuộc sống của mình mà cũng phải lén lút như vậy

Mọi người trong lớp dần về hết, trong lớp chỉ còn lại La Tại Dân với Lý Đế Nỗ, bầu không khí quen thuộc quay lại khiến Lý Đế Nỗ thoải mái hơn

La Tại Dân rất nghiêm túc ngoan ngoãn lôi bài tập ra làm, Lý Đế Nỗ ngồi bên cạnh cũng giải đề, cả hai đều ăn ý không nói một lời nào, yên lặng làm bài

Vào tháng 10, mặt trời lặn sớm hơn mùa hè rất nhiều, mới hơn 5 giờ mà bên ngoài đã chỉ còn những tia nắng mỏng manh của hoàng hôn, ánh sáng cũng dịu nhẹ vô cùng chứ không hề gay gắt xíu nào, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ bằng kính, chiều lên trên bàn, làm tờ đề của La Tại Dân chỗ vàng chỗ trắng, Lý Đế Nỗ nhìn qua, tình cờ ba chữ La Tại Lại nằm ngay trung tâm của tia nắng, chữ viết của La Tại Dân nếu không cố tình viết ẩu thì rất đẹp, từng nét thanh thoát trên giấy dưới ánh nắng như sáng rực lên, lấp lánh

Mặt trời không đứng yên một chỗ, các tia nắng cũng vậy, tia sáng trên vở của La Tại Dân nương theo chiều lặn của mặt trời mà di chuyển, cuối cùng để lại một vệt sáng trên khuôn mặt cậu, đôi mắt La Tại Dân hơi nhíu lại vì nắng, Lý Đế Nỗ có thể thấy được những sợi lông mi khẽ run lên, trong lòng dột nhiên lại có chút rộn ràng

Rõ ràng La Tại Dân cũng rất xinh đẹp, theo hắn thấy, có khi còn xinh đẹp hơn cả Vương Viễn nữa kìa

La Tại Dân dù ngoài mặt đang nghiêm túc làm bài tập, nhưng thật ra trong lòng lại đang suy nghĩ đến nhiều vấn đề, vì vậy không nhận ra Lý Đế Nỗ đang nhìn mình, đến tận khi cậu làm xong đề đầu tiên, định đưa cho hắn kiểm tra, người bên cạnh mới thu hồi ánh mắt, nói:

"Chưa đến hai tháng, bây giờ gần như bài tập giáo viên cho nếu không phải câu nâng cao thì cậu đều có thể làm được, tại sao trước đây lại không thích học?"

"..."

La Tại Dân không nghĩ đến hắn sẽ hỏi cậu câu này, hơi đơ một lúc, mới hỏi lại

"Vậy tại sao cậu lại thích học?"

"Thích học mà cần lý do hả? Tất nhiên là để đậu đại học rồi"

"Vậy nếu tôi không cần học Đại học, tại sao phải thích học?"

La Tại Dân không có năng khiếu về âm nhạc, nhưng các mảng khác liên quan đến nghệ thuật đều rất giỏi, từ vẽ tranh đến nhiếp ảnh. Trước đây có một thời gian cậu từng nghĩ, hoặc là, nếu không thể cùng nhau học B Đại nữa, có thể cậu nên theo học nhiếp ảnh, sau này làm nhiếp ảnh gia, chụp cho Vương Viễn thật nhiều bộ ảnh xinh đẹp, hoặc học Đạo diễn, quay cho Vương Viễn thật nhiều bộ phim hay

Lý Đế Nỗ nghe cậu trả lời như thế nhất thời không biết nói thêm gì, dù sao cũng không thể nói 'không phải trước kia cậu rất thích học sao' được. Bởi vì nói đến chủ đề này đã là đụng đến điểm nhạy cảm trong lòng cậu rồi, cộng thêm việc lúc chiều hắn vô duyên vô cớ nổi giận, bắt cậu phải ở lại làm bài tập, có thể La Tại Dân đang rất khó chịu rồi

Hắn ngừng lại một lúc lâu, cực kỳ cực kỳ muốn nói ra lời trong lòng

Vậy cậu có thể vì tôi mà lại lần nữa thích học không?

La Tại Dân thấy hắn không nói gì, đưa tờ đề vừa giải xong qua cho hắn, tiếp tục làm tờ đề tiếp theo.

Ban nãy đúng là trong lòng cậu có hơi khó chịu một chút, nhưng làm xong 1 tờ bài tập Toán, rối rắm trong lòng cũng đã gần tan hết, đến khi làm xong tờ thứ hai, cậu cảm thấy bản thân đã bình ổn hơn rất nhiều, cảm thấy ban nãy mình hình như có hơi quá dáng với Lý Đế Nỗ, đưa tờ đề đã làm xong qua, thỏ thẻ

"Lớp trưởng, cậu có muốn đi ăn tối không, tôi mời cậu"

Lý Đế Nỗ vốn cảm thấy có lẽ mình đã làm cậu giận rồi, không ngờ đến cậu lại chủ động nói chuyện với mình, liền không nghĩ ngợi đồng ý

La Tại Dân hỏi Lý Đế Nỗ muốn ăn món gì, hắn trả lời chính là chỗ lần trước hai người cùng đi ăn, xe xiên nướng ở trong hẻm.

Cả ngày hôm nay Lý Đế Nỗ luôn chú ý từng biểu cảm trên mặt La Tại Dân, rất nhanh liền nhìn ra cậu có chút dao động, đang tính đổi địa điểm thì đã nghe cậu bảo

"Được, đi thôi"

Vô cùng nằm ngoài dự đoán, khi hai người vừa đến quán nướng, lại gặp được Vương Viễn, bên cạnh cậu bé còn có một người nữa

La Tại Dân không cần nhìn cũng biết người đó là ai, đội trưởng của nhóm bọn họ, Quân Kiều

Vương Viễn cũng không ngờ sẽ gặp được La Tại Dân ở đây, hai mắt sáng lên

"Dân Dân, cậu vẫn còn nhớ quán này hả, ngồi đi, tụi mình ăn chung"

Lý Đế Nỗ cảm thấy thình huống khó xử đến tột cùng, nhưng La Tại Dân thì chỉ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, rối rắm trong lòng không hiểu sao lại bắt đầu lan tỏa. Cậu miễn cưỡng bước đến ngồi xuống bàn

"Tiểu Quân, Dân Dân thì anh biết rồi đúng không, còn đây là Lý Đế Nỗ, lớp trưởng của lớp em, học siêu giỏi luôn, trong trường cũng nổi tiếng nữa, chắc nổi hơn cả anh đó haha"

Trước đây La Tại Dân hay đi cùng Vương Viễn đến công ty, từ nhỏ đã gặp Quân Kiều rất nhiều lần, sau này công việc của Vương Viễn bận rộn hơn, không đến lớp tan học cùng La Tại Dân nữa thì những lần cậu bé ghé trường một ít đều là Quân Kiều đến trường đón Vương Viễn, vì thế hai người sớm đã quen mặt nhau. La Tại Dân cười với Quân Kiều một cái, anh cũng cười lại

"Còn đây là Quân Kiều, chắc mọi người cũng biết rồi, ảnh hơn tụi mình 1 tuổi, là người nổi tiếng nhất trong nhóm bọn tớ đấy, hát hay đóng phim giỏi lại đẹp trai nữa, fan chị fan mẹ fan bạn gái của ảnh cực kỳ nhiều luôn"

Vương Viễn nói về Quân Kiều không giống như anh em trong nhóm nói về nhau, mà trông như một bé fanboy thực thụ tự hào về idol của mình vậy

Lý Đế Nỗ cũng chào hỏi Quân Kiều, anh vừa cười vừa đưa tay xoa đầu Vương Viễn, nói hai người cứ gọi món đi, hôm nay anh mời, coi như cám ơn trước, mong những ngày sau sẽ tiếp tục quan tâm Vương Viễn

Vương Viễn hất tay anh ra, hơi ngại ngùng

"Nói gì vậy hả, Dân Dân là bạn thân nhất của em, chắc chắn sẽ chăm sóc em rồi, đúng không Dân Dân"

La Tại Dân cười, không trả lời

Lý Đé Nỗ nhìn một lượt các món ăn đã được gọi sẵn trên bàn, đều là những món lần trước La Tại Dân gọi, trong lòng đã hiểu ra được phần nào, quả nhiên Vương Viễn lên tiếng, xác nhận suy nghĩ trong lòng hắn

"Tớ không ngờ cậu vẫn nhớ quán này đấy Dân Dân, hồi nhỏ tụi mình hay đi đến mức cô chủ quán nhớ mặt tụi mình luôn, sau này tớ dẫn Quân Kiều đi anh ấy cũng bảo là ngon lắm. Tiếc là về sau bận quá, không có thời gian đi ăn đêm nữa, ban nãy tớ đến cô chủ cũng quên tớ luôn rồi, haha"

Lý Đế Nỗ dù đã nghĩ đến từ trước, khi nghe vẫn có chút trầm ngâm

Hóa ra là thế

Bữa tôi diễn ra với Lý Đế Nỗ ngượng ngùng không tả được, chỉ có Vương Viễn vẫn luôn ríu ra ríu rít và Quân Kiều cứ hùa theo cậu suốt, hắn ăn được hai miếng thì chả bộ nghe điện thoại, nói bận một ít việc rồi kéo La Tại Dân đứng dậy

Thật sự thì La Tại Dân cũng không quá bài xích với sự trùng hợp này, trước đó Vương Viễn đã từng vài lần rủ cậu đi ăn cùng Quân Kiều, cũng được xem là có thân thiết, chỉ là mỗi lần như vậy đều có những cảm giác rối rắm không biết từ dâu mà ra khiến La Tại Dân hơi khó chịu. Vì thế sau này cũng ít khi nhận lời đi cùng Vương Viễn.

Lúc Lý Đế Nỗ kéo cậu đứng dậy, bản thân cậu còn tưởng hắn thật sự có việc, còn tính nói hắn cứ về trước đi, mình sẽ về sau thì đã bị kéo đi, chỉ kịp nói một câu chào với Vương Viễn và Quân Kiều

-KN-

Xin đính chính giúp La Tại Dân là bạn nhỏ có vì anh mà siêng học hơn đó, chắc mọi người cũng thấy mà đúng không

La Tại Dân không biết là mình thích Vương Viễn đâu, cũng không biết hành động hiện tại của mình là đang thích Lý Đế Nỗ và Vọng Hồ Đế Quân rồi đâu, tất cả những gì bạn nhỏ làm đều chỉ là bản năng thôi á


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net