18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài con hẻm là một công viên nhỏ, buổi tôi lại rất đông đúc, các cụ ông cụ bà đưa con cháu ra ngoài hóng gió, những cặp tình nhân nắm nay nhau đi dạo dưới những tán cây, hay những tốp học sinh ngồi ở ghế đá vừa ăn vặt vừa trò chuyện rôm rả. Lý Đế Nỗ ngồi xuống một bệ đá đầu công viên dưới ánh mắt hoài nghi của La Tại Dân

"Không phải cậu nói là có việc hả?"

Lý Đế Nỗ cứng họng, không biết phải giải thích thế nào, dù sao hắn cũng thấy mình không thể ngồi hòa hợp được với hai người kia, nhưng nếu nói thẳng với La Tại Dân thì lại kỳ lạ quá, cũng may đầu hắn nhảy số nhanh, ngẩng đầu nhìn cậu

"Bụng tôi hơi khó chịu, ăn đồ dầu mỡ không nổi, nhưng ngại nói với bọn họ nên mới viện lý do như vậy?"

Rõ ràng hắn đòi đi ăn đồ nướng, giờ lại bảo không ăn nối, còn bảo ngại nên mới viện lý do này, chứ không phải thế này thì càng ngại hơn hả?

Nhưng dù sao thì rối rắm trong lòng La Tại Dân cũng đã giảm được phần nào, một tay kéo cặp, một tay hất tay Lý Đế Nỗ

"Vậy thì đi thôi, đi kiếm cái gì khác ăn, tôi vẫn mời cậu"

Hai người đi bộ dọc theo lề đường một lúc, quyết định tắp vào một quán cháo cá, vì La Tại Dân nói, bụng Lý Đế Nỗ khó chịu thì phải ăn món gì nóng một xíu cho ấm bụng

Trong lúc ăn, Lý Đế Nỗ suy đi nghĩ lại, cuối cùng làm liều hỏi La Tại Dân thấy hai người Quân Kiều và Vương Viễn thế nào, ai ngờ La Tại Dân lại trả lời chẳng thế nào cả, Vương Viễn rất hay kể về Quân Kiều với cậu, chắc là rất thân

Có lẽ La Tại Dân không hề nhận ra mình có tình cảm khác với Vương Viễn, cũng không biết mỗi lần nhắc đến Vương Viễn đôi mắt của mình đều rung dộng

Lý Đế Nỗ cảm thấy, nếu muốn theo đuổi được La Tại Dân thì trước tiên ít nhất cũng phải giúp cậu dứt tình với cậu bạn kia, mà muốn làm được điều đó, thì phải để La Tại Dân biết được mình đối với Vương Viễn không phải bạn bè trước đã

Dù sao gỡ rối phải gỡ từ ngọn mà

Lý Đế Nỗ nuốt xuống một miếng cá, nghĩ nghĩ

Nhìn chung thì đây là một kế hoạch mang tính lâu dài, cần phải về bàn bạc lại với người thân trước đã

La Tại Dân bình thường hay biểu hiện mình là người nóng tính khó gần, thật ra cậu lại là kiểu người ôn hòa từ tốn, đến cả ăn uống cũng rất chậm, Lý Đế Nỗ đã ăn xong, chống cằm ngồi nhìn cậu được một lúc rồi, La Tại Dân vẫn đang từ từ múc từng muỗng cháo

Lúc gọi món hai người có gọi thêm một dĩa cá chiên, Lý Đế Nỗ ăn xong cũng không biết làm gì, cầm đũa lên bắt đầu tách xương từng miếng cá một, rồi bỏ vào chiếc dĩa trước mặt La Tại Dân

La Tại Dân cũng không nhận ra việc hắn tách cá cho mình có gì khác thường, cứ thế gắp từng miếng từng miếng bỏ vào miệng

Sau khi ăn xong, Lý Đế Nỗ nói muốn đưa La Tại Dân về, tiện thể đi cho tiêu đồ ăn, La Tại Dân cũng đồng ý. Hai người đi bộ về trường để Lý Đế Nỗ lấy xe đạp, sau đó hắn đạp xe đưa La Tại Dân về nhà

Đây là lần thứ hai hắn chở La Tại Dân về bằng xe đạp, lần đầu tiên là sau khi đánh nhau với bọn Thạch Tín, hắn sợ bọ họ đến tìm La Tại Dân  gây rắc rối, nên mới đưa cậu về nhà

Mà lần này là sợ La Tại Dân về một mình sẽ lại nghĩ lung tung, nên lại đưa cậu về nhà

Năm nay thành phố A thời tiết thất thường, đã qua tháng mười rồi mà trời vẫn thường xuyên đổ mưa, Lý Đế Nỗ và La Tại Dân vừa đi được một đoạn thì đã thấy vài giọt nước rơi trên áo, ban đầu cả hai định chạy nhanh về trước khi mưa lớn, nhưng ông trời có vẻ không chiều lòng người lắm, chỉ mưa vài hạt như báo trước, sau đó ào một tiếng liền như trút hết nước trên trời xuống, Lý Đế Nỗ đành phải tắp vào một tiệm sách có mái che để trú mưa

Trời mưa càng ngày càng lớn, ngay cả bậc thềm cũng bị mưa hắt vào ướt sũng, La Tại Dân nói dù sao đứng trước cửa tiệm của người ta cũng không hay, nên hai người quyết định vào bên trong dạo một chút

Căn tiệm này chỉ là một tiệm sách cũ nhỏ, nhung bên trong cái gì cũng bán, hàng hóa được xếp ngay ngắn trên những kệ gỗ. La Tại dân nhìn sơ qua, gian đầu tiền xếp đầy mấy dụng cụ học tập và phụ kiện xinh xắn dành cho nữ sinh, thỉnh thoảng còn có vài món hàng in hình thần tượng lên trên, cậu lật lật vài cái, đa số đều là hình Vương Viễn và mấy người trong nhóm của cậu bé. La Tại Dân nhìn một lúc cũng không thấy có gì muốn mua, tiện tay lấy một cuốn sách đem ra quầy tính tiền

Lý Đế Nỗ ở bên kia cũng đi một vòng xem, phát hiện một chiếc móc khóa có treo một bé thỏ bông đội mũ hồng nhìn giống y hệt La Tại Dân, liền lén mua về một con

Lúc tính tiền, chủ của căn tiệm là một chú đã gần đến tuổi trung niên, nhìn cuốn sách trên tay La Tại Dân thì híp mắt

"Cháu cũng thích Jay hả"

La Tại Dân nhìn lại cuốn sách mình vừa mua, thì ra là cuốn "Tuyển tập lời bài hát của Châu Kiệt Luân", cậu không biết trả lời thế nào, chỉ đành ậm ừ nói vâng ạ

Ông chủ thấy người cùng sở thích thì vui vẻ, nói hai người cứ lấy ghế ngồi thoải mái, đợi mưa tạnh rồi hãy về

Lý Đê Nỗ theo hướng ông chủ chỉ lấy ra hai cái ghê gấp, dựng xuống để mình mà La Tại Dân ngồi, ghế còn chưa kịp mở ra, La Tại Dân bên cạnh lại đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, nói muốn vào nhà vệ sinh một lát

Trong lúc chờ cậu thì Lý Đế Nỗ định qua cửa hàng bên cạnh mua hai chai sữa đậu nành nóng, vừa tính tiền xong thì điện thoại lại kêu lên một tiếng "Hồn", hắn lấy điện thoại ra, quả nhiên là tin nhắn từ Lạc Hồn online

[Bạn có một tin nhắn mới] [Bạn bè] [Củ Cải nhỏ]: "Xin lỗi cậu, hôm nay chỗ tôi mưa, tôi bị kẹt ở ngoài chưa về được nên không thể online"

"..."

Lý Đế Nỗ biết mình đang cười, hơn nữa còn cười rất vui, bạn nhỏ này ngoài miệng sắt đá nhưng sao lại cứ cư xửng một cách mềm mại thế này. Hắn nhét điện thoại lại túi, bỗng nhận ra một điều, La Tại Dân đang đi với mình mà còn nhớ đến người khác, còn trốn vào nhà vệ sinh để gửi tin nhắn cho người ta, trong lòng Lý Đế Nỗ giống như bị đổ 30 bình giấm, chua không chịu nổi

La Tại Dân không thích bị cho leo cây, cũng không thích để người khác phải leo cây, hôm qua đã lỡ hứa với Vọng Hồ Đế Quân răng hôm nay sẽ gặp, cậu không muốn người ta phải đợi mình, lại không dám mở game trước mặt Lý Đế Nỗ, nên mới chạy vào nhà vệ sinh mở game lên một xíu, gửi tin nhắn cho Vọng Hồ Đế Quân.

Xong xuôi, cậu tắt điện thoại, lại cảm thấy hôm qua mình nói hôm nay gặp chỉ là tiện miệng nói thế thôi, ký thật cũng không biết gặp để làm gì, chẳng lẽ lại nói tiếp vấn đề đó à. Nghĩ đến chuyện hôm qua hắn nói thích mình, cả người La Tại Dân đều nóng lên, cậu mở vòi rửa tay, vốc  nước hất lên mặt, đến khi nhịp tim ổn định lại, mặt cũng bớt đỏ rồi mới dám ra ngoài

Chủ tiệm sách hình như do nghĩ cậu là fan của Châu Kiệt Luân, nên cố tình mở một ít nhạc ở chiếc radio cũ, bởi vì đã sử dụng lâu năm rồi nên âm thanh phát ra vừa dè vừa nhỏ, La Tại Dân vừa bước ra đã nghe tiếng nhạc, giai điệu có chút quen thuộc nhưng cậu lại chẳng biết đó là bài gì

Cậu tiến đến ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh Lý Đế Nỗ, hắn đã mở sẵn nắp một chai sữa đậu nành đặt trước chỗ ngồi của cậu, bản thân thì đang ngâm nga theo lời bài hát

Quá khứ ngày xưa muốn được quay trở lại

Vẫn rõ ràng nhận thấy trên khuôn mặt anh

Đẹp nhất không phải là những ngày mưa

Mà là được cùng em trú mưa dưới hiên nhà...

Bên ngoài là trận mưa nặng hạt ào ào không ngớt, những giọt mưa đập vào cửa kính rồi vỡ tung. Giọng Lý Đế Nỗ vừa trầm vừa ấm, rất mang cảm giác của một người đàn ông trưởng thành, âm thanh trộn lẫn với tiếng mưa rơi, La Tại Dân nghe câu được câu mất, nhưng lại rất chăm chú nghe đến hết bài

Một lúc sau cơn mua cũng nhỏ lại, nhưng không tạnh hẳn, xét thấy cơm mưa có thể sẽ kéo dài, La Tại Dân và Lý Đế Nỗ quyết định mua hai cái áo mưa bằng ni lông, trùm lên tạm thời để về.

Cơn mưa kéo dài cả một đêm, đến sáng hôm sau vẫn còn rả rích. Trời mưa khiến thời tiết se lanh, La Tại Dân mệt mỏi xách dù đếm trường, từ xa đã thấy cổng trường đậu đầy xe buýt lớn, mới nhớ ra hôm nay được nghỉ học để đi hoạt động thực tế

Do lớp 12 sắp phải thi Đại Học, nên chỉ có lớp 10 và lớp 11 được đi, bời vì quá đông nên phải chia thành hai cụm, mỗi khối sẽ đi một địa điểm khác nhau.

Xe buýt chở được 52 người, nên phải dồn lớp, lớp lẻ sẽ được đi chung, còn lớp chắn phải chia ra để dồn vào các xe khác, La Tại Dân nhìn đoàn học sinh ríu ra ríu rít trước trường, thấy hơi khó thở, nên tìm chiếc xe có dán bảng tên của lớp 1 rồi lên ngồi trước

Lý Đế Nỗ là lớp trưởng nên phải lên xe trước để sắp xếp đồ đạc, khi lên thì đã thấy La Tại Dân nằm ngủ ở hàng ghế cuối cùng, cũng chỉ nghĩ là do tối qua cậu ngủ không đủ giấc, sau khi sắp xếp xong thì đi xuống, Một  lát sau, các bạn học khác cũng lần lượt lên xe, lớp 2 cũng có nhiều bạn học có bạn ở lớp 1 nên nhanh chóng tụ tập thành một nhóm, các chỗ trống trên xe dần được lấp đấy, đợi điểm danh xong xuôi đầy đủ rồi, Lý Đế Nỗ mới bước về hàng ghế cuối ngồi cạnh La Tại Dân

Không biết vì sao mà mọi người rất tự giác mặc định để lại chỗ bên cạnh La Tại Dân cho hắn

Xe buýt lăn bánh, cảnh sắc bên ngoài từ thành thị tấp nập dần biến thành thiên nhiên núi rừng. Ra khỏi thành phố, mưa cũng dần tạnh hẳn, bầu trời u ám nhanh chóng biến mất, trở về quang đãng, những tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên qua những đám mây chiếu xuống đường, ấm áp vô cùng. Học sinh Dục Thần thấy thời tiết cuối cùng cũng chuyển đẹp thì thở phào nhẹ nhõm, không dễ gì mới có được một ngày nghỉ, khả năng cao là được đi team building ở bãi biển rồi, mà rõ ràng là không một ai muốn đi dã ngoại ở bờ biển với thời tiết âm u thế kia đâu. La Tại Dân vẫn ngủ rất say giấc, nắng sáng dù không gắt nhưng chiếu thẳng vào mặt vẫn thỉnh thoảng làm cậu phải nhăn mặt, Lý Đế Nỗ thấy vậy liền kéo rèm cửa lại, phần ghế La Tại Dân ngồi lập tức được bóng râm che khuất.

Vương Viễn ngồi ở đăng trước hai người một hàng, mấy lần quay xuống định nói chuyện với La Tại Dân, thấy cậu vẫn luôn ngủ thì chỉ đành ngoan ngoãn quay lên nghịch điện thoại

Xe đi hơn 1 tiếng mới đến nới, khoảnh khắc xe buýt dừng lại ở bãi đậu xe, học sinh Dục Thân nhìn thấy ba chữ "Khu leo núi" thì như chết tron tim, lập tức kêu gào

"Cái gì vậy, trải nghiệm thực tế không phải là đi dã ngoại chill chill các kiểu hả?"

"Cho nghỉ học để bắt đi leo núi cá, cái thân già này của tôi sao mà chịu nổi"

"Mau nói là nhà trường chỉ đang đùa thôi, đây thực chất là bãi biển có tên 'Khu Leo Núi' thôi mà đúng không hả"

Lứa tuổi mười sáu mười bảy đích thực chính là lứa tuổi xương khớp bất ổn nhất, mấy đứa trẻ ban ngày chôn chân ở trường, buổi tối về nhà lại chôn chân ở bàn học, dù là tuổi trẻ nhưng thể lực so với các cô chú trung niên chắc sánh không qua nổi, học sinh Dục Thân nhìn thấy mấy ngọn núi cao sừng sững trước mặt, cảm tháy bản thân muốn hồn lìa khỏi xác đến nơi rồi.

Hay là trời cứ mưa lại đi được không T.T

Rõ ràng là nói tham gia hoạt dộng để ghi hình, leo núi mà ghi hình cái gì chứ? Ghi hình mấy cảnh mồ hôi đầm đìa lưng mỏi chân đau đó hả

Vương Viễn từ tối qua đã được chương trình cho biết trước kịch bản của ngày hôm nay, nhưng vẫn phải tỏ ra bất ngờ, sau đó là cùng các bạn học than vãn, cuối cùng là bày ra biểu cảm kiên định vượt khó, quyết tâm chinh phục ngọn núi này

Tổ đạo diễn ôm một đống máy quay quay từng phản ứng trên mặt Vương Viễn, sau đó lại quay cả biểu cảm của những bạn học xung quanh

Hành trình leo núi sẽ là do mỗi lớp tự đi riêng, La Tại Dân từ lúc ở trên xe đã tỉnh dậy, chủ yếu do phản ứng của các bạn học có hơi ồn ào quá, không thể ngủ tiếp được nữa. Ngủ một giấc xong trong người La Tại Dân cũng không còn khó chịu như ban sáng nữa, nhưng cũng chưa lấy lại tinh thần hẳn, cậu xuống xe, sắp xếp lại cặp xách một lần rồi mới đi theo đoàn của lớp bắt đầu leo núi

Bởi vì quên mất hôm nay sẽ được nghỉ học, nên cặp xách của cậu chẳng mang theo cái gì, chỉ có một đống sách vở, La Tại Dân quyết định đẻ hết sách vở lại xe cho đỡ nặng vai, chỉ mang theo bình nước và một ít vật cá nhân vẫn luôn để sẵn trong cặp

Còn chưa leo được một phần tư đoạn đường , cả lớp đã bát đầu kêu gào nói mệt, đòi ngồi nghỉ, cô chủ nhiệm nhìn đám nhóc tuổi còn trẻ mà gân cốt đã yếu như thế chỉ có thể thở dài đồng ý tìm một góc núi nghỉ ngơi

Lớp 1 có Vương Viễn nên có rất nhiều người của tổ chương trình đi theo, La Tại Dân bị máy quay chĩa vào liên tục thì cực kỳ khó chiu, đến lúc được nghỉ quyết định ra chỗ xa một xíu ngồi

Vương Viễn là một đứa nhóc ham ăn chính hiệu, trong balo đem theo một đống đồ ăn vặt, không biết xách có thấy nặng không, nhân lúc ngồi nghỉ thì liền lôi ra chia cho các bạn cùng lớp ăn, sau đó cầm một chai nước ngọt đứng dậy, nhắc nhân viên công tác đừng đi theo, rồi đi tìm La Tại Dân

La Tại Dân đang ngôi ở một vách đá, Vương Viễn đến ngồi cạnh cậu

"Tớ bào các anh chị nhân viên không đến đây rồi"

Vương Viễn luôn biết La Tại Dân không thích ống kính máy quay, cũng không thích bị nhiều người dòm ngó, vì vậy luôn cố gắng hết sức để La Tại Dân không dính vào các thị phi chỉ vì là bạn thân của mình

Rất nhiều lần La Tại Dân hỏi cậu bé có thấy mệt không khi mỗi việc mình làm, mỗi biểu cảm trên mặt mình đều bị hàng ngàn hàng vạn người soi mói như thế, làm gì cũng phải có kịch bản, đi đâu cũng phải lén lút

Vương Viễn nói có, mệt lắm, nhưng đổi lại, có thể đúng trên sân khấu, đem tiếng hát của mình đến cho những người yêu thương mình, thực hiện giấc mơ của bản thân, những điều đó đều xứng đáng cả

Từ đó La Tại Dân cũng không hỏi đến nữa, vì cậu biết, hai người khác nhau

Vương Viễn đưa cho La Tại Dân chai nước ngọt vẫn còn hơi mát lạnh, hơi nước đông lại phủ lên thân chai một lớp sương li ti, là loại nước ngọt mà ngày xưa La Tại Dân rất thích uống

La Tại Dân uống một ngụm, ngọt quá, không ngon như những gì cậu vẫn nhớ về nó, không biết là do công ty sản xuất đã đổi công thức, hay là do bản thân đã lớn rồi, khẩu vị cũng khác, những thứ lúc nhỏ yêu thích đã không còn phù hợp với mình hiện tại nữa rồi

Hai người ngồi một lúc, Vương Viễn cuối cùng cũng mở miệng

"Tại Dân, tớ kể cậu nghe một bí mật nhé"

Không phải Dân Dân mà là Tại Dân, những lúc nghiêm túc Vương Viễn đều gọi cậu như vậy, ngày nhỏ, mỗi lần Vương Viễn nói cậu này với cậu đều mang theo những bí mật nhỏ thầm kín của cậu bé, những lần như vậy La Tại Dân đều rất hồi hộp mong chờ, chờ bí mật nhỏ mà chỉ có cậu được biết

Lần cuối cùng Vương Viễn dùng giọng điệu này nói chuyện với La Tại Dân, bí mật được mang đến chính là việc cậu bé sẽ được debut với tư cách là một nhóm nhạc thần tượng

Sau đó, không còn bí mật nào nữa, bởi vì sau khi làm người nổi tiếng, mọi thứ của Vương Viễn, dù là riêng tư hay cá nhân thế nào, cũng đều bị phơi bày trước công chúng

Có lẽ do quá lâu rồi, cảm giác của La Tại Dân bây giờ không còn quá nhiều mong đợi nhu lúc nhỏ nữa, nhưng vẫn có chút tò mò, nhìn qua Vương Viễn chờ cậu bé nói tiếp

"Hôm qua tiểu Quân đã tỏ tình với tớ đấy, tớ cũng đồng ý rồi, bây giờ cũng được tính là người yêu đó"

La Tại Dân nhìn Vương Viễn lấy hết can đảm nói một mạch ba câu liền, nói xong mặt cũng đỏ lên, lần đầu tiên cảm nhận rõ trái tim trong lồng ngực đập bụp một tiếng

"Cậu cũng thích Quân Kiều hả?"

"Ừm, từ rất lâu rồi ấy, nhưng tớ luôn nghĩ anh ấy chỉ coi tớ là em trai thôi, không ngờ hôm qua anh ấy lại nói thích tớ"

La Tại Dân không nhận ra đôi môi đã bị mình bặm đến trắng bệch, đầu cậu khi thì rối như một nắm tơ vò, chốc lại trống rỗng như không có gì, không biết phải nói gì tiếp theo, cũng không hiểu phản ứng của bản thân là thế nào, cuối cùng lựa một câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu, hỏi Vương Viễn

"Cậu biết thế nào là thích không?"

Vương Viễn nghe cậu hỏi như vậy thì hơi ngẩn người một xíu, rồi bật cười

"Biết chứ, chúng tơ có chung một ước mơ, tớ vì có anh ấy mà cố gắng, khi đứng trên sân khấu chỉ cần có anh ấy đứng bên cạnh sẽ không còn thấy lo lắng nữa, tớ vì anh ấy nên muốn thi vào Học viện âm nhạc trung ương, vì anh ấy mà dù có khó khăn cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ cuộc, tớ muốn sóng vai cùng anh ấy đến suốt cuộc đời này, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm sau cũng vẫn muốn cùng anh ấy đứng trên sân khấu, muốn cùng anh ấy tổ chức concert thật lớn, đem cả thế giới hát cho người hâm mộ nghe, muốn cùng anh ấy trở thành tổ hợp đẹp nhất trên sân khấu. Mọi kì vọng trong tương lai của tớ đều có anh ấy, đấy gọi là thích"

La Tại Dân nghe Vương Viễn giải thích vè cái gọi là thích xong, những rối rắm trong đầu dường như đều tự giác sắp xếp lại, ngay ngắn bày ra sự thật mà trước nay cậu vẫn luôn không hiểu. Cậu nhìn Vương Viễn vẫn đang mong chờ một câu trả lời gì đó từ mình, đưa tay xoa đầu cậu bé

"Viễn Viễn, cậu biết tớ luôn ủng hộ cậu mà đúng không"

Vương Viễn nghe La Tại Dân trả lời, cưới tươi rạng rõ

"Tớ vui lắm, tớ muốn kể cho cậu đầu tiên, vì tớ biết cậu là người duy nhất luôn ủng hộ mọi quyết định của tớ"

Đến công ty giải trí thực tập, phát hành video cover đầu tiên trên mạng xã hội, thành lập nhóm nhạc, chuyển đi thành phố khác

La Tại Dân luôn là người đầu tiên biết được mọi quyết định của Vương Viễn, cũng là người luôn ủng hộ mọi sự lựa chọn của cậu

Lần này cũng không ngoại lệ

La Tại Dân nói với Vương Viễn muốn đi ra tụ họp với mọi người, Vương Viễn đồng ý.

Những hoạt dộng ngoại khóa thế này người cực khổ nhất luôn là lớp trưởng, Lý Đế Nỗ vừa phải điểm danh số lượng lớp thường xuyên, đảm bảo không ai bị rớt lại, vừa phải dẫn dắt không khí trong đoàn, lu bu mãi mới sắp xếp ổn thỏa, vừa định đi tìm La Tại Dân thì thấy cậu đi cùng Vương Viễn từ xa quay về, mặt La Tại Dân trắng bệch, đôi môi tái nhợt.

Từ buổi sáng hắn đã cảm thấy cậu có gì đó không ổn, nhưng chỉ nghĩ do tối qua cậu ngủ không đủ giấc, bây giờ thấy trạng thái của La Tại Dân càng ngày càng bất ổn mới bắt đầu lo lăng

Hắn nghe thấy Vương Viễn hỏi La Tại Dân có sao không, cậu trả lời vẫn ổn, nhưng giọng nói khàn đặc thều thào đã biểu tình rằng cậu không ổn chút nào

Lớp 1 nghỉ ngơi một lúc tự nhiên tinh thần lại tràn đầy phấn chấn cùng hứng khởi, quyết định đứng dậy đi tiếp.

Lý Đê Nỗ biết La Tại Dân không thích tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, chỉ len lén đi đằng sau cậu, phòng hờ trường hợp xấu, sau đó lại nhân lúc cậu không để ý giả vờ trêu chọc mà đưa tay sờ lên má cậu, mới phát hiện ra cơ thể của La Tại Dân nóng bừng, hình như bị sốt rồi.

Nếu muốn La Tại Dân bỏ cuộc để đi xuống núi chắc chắn cậu sẽ không chịu, nhưng lại khổng thể để cậu tiếp tục leo núi thế được, hắn nghĩ mãi, cuối cùng cũng ra được một cách, dù hơi ngốc nhưng có lẽ sẽ có hiệu quả

Đi thêm một đoạn nữa là đến giờ ăn trưa, cả lớp dừng ở một quán cơm ngay trạm dừng chân để ăn cơm, Lý Đế Nỗ bảo La Tại Dân ngồi tại chỗ đợi rồi đi lấy cơm giúp cậu, Vương Viễn ngay cả  lúc ăn cơm cũng bị quay phim, không muốn làm phiền La Tại Dân nên ngồi ở chỗ khác

Bởi vì mệt nên ai cũng ăn siêu nhanh, một chốc cả lớp đã ăn xong, trong lúc ngồi nghỉ thì Hoàng Nhân Tuấn bày mọi người lôi bài địa chủ ra chơi, ai thua sẽ phải đi mua nước cho mọi người. Cả lớp rộn ràng hùa theo, lần trước Lý Đế Nỗ chơi xúc sắc thua đến không nhìn thấy đường, làm mọi người đều nổi ý xấu, còn đang tính rủ hắn cùng chơi thì đã thấy hắn đi ra chỗ giáo viên chủ nhiệm

Lý Đế Nỗ viện cớ bản thân ăn phải đồ lung tung nên bị đau bụng, xin cô cho xuống núi trước, còn nói đã bàn giao lại công việc cho Lý Đông Hách rồi. Cô giáo ban đầu không vui lắm nhưng sau đó cũng đồng ý, Lý Đế Nỗ liền được nước lấn tới, nói mình đau bụng không đi được nên muốn nhờ La Tại Dân đưa mình xuống núi

-KN-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net