14. Không ai thiếu ai mà lại không thể sống được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sớm ban mai, tia nắng lọt từ khe hở của tấm rèm nơi cửa sổ chiếu hằn lên gương mặt cậu.

Na Jaemin chậm rãi mở mắt, đồng hồ còn chưa chạy đến số tám, cả gian phòng ám nhẹ khí sương lạnh lẽo. Chàng trai lười biếng quay đầu sang phía bên cạnh, hóa ra lí do chính là Lee Jeno đã rời đi từ sớm, đến một hơi ấm anh để lại trên gối đầu cũng không còn.

Anh biết cậu buổi sáng nếu thức dậy muộn sẽ thường bỏ bữa mà đi thẳng đến tòa soạn. Jaemin không uống được sữa bò, cậu nhất quyết sẽ không ăn mấy hộp ngũ cốc anh mua trữ sẵn trong tủ.

Thế nên lúc sắc trời còn tờ mờ, mặt trời chưa lên hết, Jeno làm vội cho cậu một tô rau trộn cất trong tủ lạnh, anh ghi giấy note màu trắng dán phía trên tủ đầu giường đặt cạnh điện thoại, chỉ cần cầm di động lên sẽ liền thấy.

Người đàn ông không nán lại trong phòng tắm quá lâu, thời gian đủ để làm sạch người. Nhiệt độ hiện tại quá lạnh, cộng thêm việc cậu thuộc dạng ngâm mình vào bồn nước nóng buổi đêm. Khi đặt chân đến chỗ làm vừa hay trước giờ điểm danh một phút.

Từ lúc Jaemin bước ra khỏi thang máy tiến vào văn phòng đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt, hôm nay là kỉ niệm tròn mười năm Moon Taeil nhậm chức tổng biên tập của tòa soạn NEOCT, trở thành người đứng đầu quản lý cả một tập thể dưới quyền hành của các lãnh đạo cấp cao phía bên trên.

Nhân viên ai nấy đều nhiệt liệt muốn tổ chức ăn mừng, và nhiệm vụ của những người như cậu chính là tham gia vào buổi tiệc đêm nay bọn họ đã lên kế hoạch sắp xếp từ nửa tháng trước.

Mọi công việc nếu không phải quá quan trọng hoặc chưa đến hạn đều được tạm gạc qua hết, bảy giờ tối, những người có khả năng góp vui đều xuất hiện ở một tiệm đồ nướng gần tòa soạn.

Khắp nơi đều nồng nặc mùi đồ ăn cùng rượu xen lẫn, cậu không uống nhiều, ăn cũng chẳng được bao nhiêu miếng, phần lớn thời gian đều chăm chú nướng thịt cho Lee Haechan.

Đồng nghiệp đều huyên náo xôn xao nói chuyện, lúc thì bàn tán về người này, lúc lại kể lể việc nọ. Jaemin nghe không lọt tai, yên tĩnh đan xen chăm chú nghĩ cách làm sao để thịt bên trong vừa chín tới mà phần da ở ngoài không bị cháy xén.

Dẫu sao cũng chỉ là để lót dạ buổi đêm, sau khi làm hài lòng bao tử, có vài người muốn đi hát làm tăng hai. Chủ biên Moon tâm trạng có vẻ không hề tệ, ai nấy nói gì cũng đều gật đầu chiều theo.

Cậu không rõ đêm nay liệu Lee Jeno có về nhà hay là không, bấm bụng gửi đi dòng tin nhắn như có như không vốn đã biết trước kết quả. Ấy vậy mà anh liền hồi âm lại rất nhanh, Na Jaemin cũng vì thế an tâm ở lại.

[Hôm nay là tiệc mừng mười năm của chủ biên, có lẽ em sẽ về muộn một chút, đêm nay anh sẽ không đến căn hộ đúng chứ?]

[Nhớ đừng mặc đồ quá mỏng, nếu uống say thì cứ gọi cho anh, anh sẽ kêu Sungchan đến đưa em về]

Dù Jeno không trực tiếp trả lời, nhưng cậu hiểu ý của anh đang ám chỉ là gì. Chẳng qua trước mắt sự nghiệp quan trọng, công việc anh lại bận rộn như thế, về mặt cơ bản càng không thể trách được ai.

[Em biết rồi, anh cũng đừng thức khuya quá]

[Em cũng vậy]

Cậu bỏ di động vào túi áo, trùng hợp bắt gặp ánh mắt Hong Seunghan vừa chạm vào mình. Biểu hiện và thái độ của cậu ta chỉ ngày một thay đổi lạ đi chứ không đứng yên một chỗ, chẳng hạn như hôm nay, tuy đã che giấu rất tốt nhưng phóng viên Na vẫn dễ dàng nhận ra được đối phương đang cố tình né tránh mình.

Bình thường cậu ta đều rất hoạt bát chủ động, hiện tại chỉ cần cả hai tiếp xúc, sự mất tự nhiên cùng xa cách của Seunghan khiến bản thân Jaemin càng cảm thấy khó hiểu.

Trong lòng cậu thầm thở dài một tiếng, liền không chú tâm đến nữa.

Đám người bọn họ chọn đi chọn lại, cuối cùng cũng chính là dùng chiếc thẻ hội viên trong ví của phóng viên Lee đến KTV WV, nơi mà cách đây vài tháng trước Haechan đã đưa cậu đến cùng ăn sinh nhật.

Dẫu không hề có ác cảm với những ấn tượng không mấy tốt đẹp ngày hôm ấy, tuy nhiên trong lòng Jaemin lại cồn cào nổi dậy một dự cảm bất an không lành khi đặt chân đến nơi này một lần nữa.

Có lẽ là do tinh thần mấy ngày gần lại không tốt liền ảnh hưởng trở nên lo âu bất tự chủ, qua một lúc ổn định lại, có lẽ sẽ ổn hơn.

Thủ tục qua tay của Lee Haechan xử lý không tốn nhiều thời gian, đến khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, bên trong phòng bao vừa nhiều rượu lại có tiếng ồn của tiếng hát vang khắp màn nhĩ.

Ngồi một lúc, cậu cảm thấy những nơi xập xình như này vẫn là không thích hợp với bản thân bây giờ, Na Jaemin thủ thỉ vào tai Haechan ngồi bên cạnh vớ đại một cái cớ, sau đó lẳng lặng khi mọi người chưa chú ý lập tức đi ra ngoài.

Cậu không tính bỏ đi lâu, chỉ dạo một vòng hóng khí trời yên tĩnh một lát rồi trở về. WV đặt tại một tòa nhà cao đến gần năm mươi tầng, từ tầng bốn mươi đến bốn mươi lăm đều dùng vào mục đích giải trí thu lợi nhuận.

Trước đây từng nghe nói, sân thượng ở nơi này rất đẹp, phong cảnh có thể ngắm nhìn khắp thành phố. Cả dãy hành lang im ắng trước sự náo động giữa những bức tường cách âm, Jaemin thuận lợi đi vào thang máy, không nghĩ ngợi, tay vào bấm số tầng cao nhất.

Cậu đứng trong không gian hẹp, tim không ngừng đập nhanh, vài giây trôi qua con số trên máy hiển thị vừa nhảy lên không quá nhiều, hai bên cửa kéo ra, tiếng nói chuyện của nhóm người thuận lợi truyền vô hai bên tai.

Na Jaemin nhìn thấy bước chân bọn họ chuẩn bị tiến vào, liền lùi xuống dưới một chút. Qua mấy giây, không gian không chút động tĩnh, ba bốn người đã di chuyển, duy chỉ có một người đàn ông mặc quần bò cùng giày thể thao thao trầm ngâm đứng yên tại chỗ.

Có người lên tiếng hỏi anh ta, bọn họ dùng tiếng anh để giao tiếp "Làm sao thế?"

Jaemin bất giác ngẩng đầu hướng tầm mắt lên người đối diện toàn thân bên ngoài, chạm vào đôi mắt nâu đậm của Lee Minhyung đang dán chặt vào người mình.

Cả cơ thể cậu như nóng rực đứng trên biển lửa, từng giây trôi qua đều có thể tự cảm nhận thấy vầng trán đang dần tuông mồ hôi ra.

Jaemin trong quá khứ đã từng tưởng tượng ra hàng vạn lần ngày gặp lại giữa hai người họ sẽ trông như thế nào.

Không ngờ, thế sự lại thành ra trông như vậy.

Ánh mắt anh ta rời khỏi cậu, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Không nhanh không chậm tiến vào trong thang máy, dùng giọng điệu quen thuộc khách sáo giống mọi lần mà đáp lại mấy chữ "Không có gì".

.

Trước đây cậu từng đọc được ở trong một cuốn sách nào đó từng ghi rằng : 'Khi nhớ một người nào đó đến kiệt quệ, ta sẽ thường nhìn thấy họ trong giấc mơ'.

Nếu chỉ đơn thuần là những lời đường mật giữa những kẻ đắm chìm trong tình yêu, tuyệt đối Na Jaemin sẽ không bao giờ tin vào những điều hoang đường như vậy.

Chẳng qua, gương mặt kia trong suốt mấy năm dài đằng đẵng không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần khi mộng mị bao trùm cả tâm hồn cậu về đêm.

Có lẽ là vô số, nhiều đến nỗi không thể đếm xuể được.

Jaemin vốn thấu rõ cái đạo lí, làm gì có chuyện ai thiếu ai mà lại không thể sống được. Mấy năm xa cách, Lee Minhyung của năm hai mươi hai với hiện tại chẳng có sự thay đổi khác biệt là bao.

Huống hồ, mối quan hệ giữa bọn họ ở trong quá khứ cùng lắm chỉ có thể sử dụng hai chữ...bạn bè...mà hình dung.

Cậu ngồi như tượng trên ghế gỗ hít sương lạnh mặc cho khí trời không ngừng thổi thấm vào xương. Đột nhiên Jaemin cảm thấy trong khoang miệng khô khan đến ngứa ngáy, cậu muốn hút một chút, nhưng hiện tại trong người không có bao thuốc, bật lửa cũng chẳng mang theo.

Di động bắt đầu rung lên từng đợt tin nhắn gửi đến từ phóng viên Lee, người đàn ông vẫn thờ ơ xem như không thấy. Cậu nán lại rất lâu, cả người chỉ có quần tây cùng áo sơ mi bao bọc, hai bàn tay bắt đầu tê cứng lại. Nhiệt độ hạ xuống hơn mười độ C, đến hô hấp cũng không khó nhận ra khó khăn hơn bình thường.

Na Jaemin suy nghĩ đến rất nhiều chuyện, ngẫm tới ngẫm lui, cuối cùng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu. Sắc mặt cậu khi phản ánh lại trước gương trong thang máy cực kì xanh xao tiều tụy, biểu cảm bơ phờ, quầng thâm mắt đều hiện rõ.

Thực ra mấy ngày nay cậu luôn tự nhủ rằng, cuộc sống bây giờ không có gì là không tốt, cũng chẳng có vướng bận gì phải âu lo.

Ngày đi làm, đêm về ngủ.

Ngoài ra, dẫu anh bận rộn như người như ma ẩn ẩn hiện hiện; nhưng ít ra Lee Jeno từng nói, cậu có anh.

Đúng rồi, cậu còn có anh.

Cớ gì phải tự hành hạ bản thân mình bán sống bán chết như vậy?

Ngay lúc này đây, cậu muốn về nhà; à không, lời trong lòng chính xác phải là cậu muốn về nhà cùng Lee Jeno.

Anh tốt như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi cậu..sẽ không có chuyện anh bỏ cậu lại một mình.

Na Jaemin bước ra khỏi thang máy, thay vì đi về phía phòng bao của mình, cậu dừng lại ở một tầng khác rồi tìm nhà vệ sinh.

Cậu không muốn ai bắt gặp hình dáng nhếch nhác hiện tại của bản thân, Jaemin muốn tỉnh táo, trước tiên điều cậu cần phải làm là rửa mặt thật sạch bằng nước lạnh.

Bước chân của cậu rất nhẹ nhàng, đế giày dẫu cọ xát cùng mặt đất nhưng lại chẳng tạo ra tiếng ồn, hoàn toàn không khiến người bên trong phát hiện có kẻ đang tiến gần tới.

Lúc chỉ cách chưa đầy một mét, ánh đèn trắng loang mờ ra bên tường, cánh cửa không hề đóng lại, Jaemin có thể nghe thấy tiếng nói chuyện vang ra ngoài.

"Cậu nói tôi biết đi, suốt mấy tháng tôi không ở đây, cậu thay đổi biến thành cái bộ dạng này có phải vì bị chú út của Na Jaemin ép cậu làm đúng không?"

Cả người cậu đứng khựng lại, hơi thở cũng chậm theo một nhịp. Jaemin không phải kẻ thích đi nghe lén chuyện của người khác, nhưng đối phương lại lôi tên cậu vào đoạn hội thoại; chất giọng cùng phát âm lờ lợ như vậy, ngoài cậu ấm Liu YangYang thì còn ai có thể vào đây nữa.

Qua mấy giây, cậu nghe Lee Jeno cất lời đáp trả. Cậu đã thầm mong rằng anh chối cãi, phủ nhận bác bỏ đi những lời cậu ta vừa thốt ra.

Nhưng không, giọng điệu anh vẫn mang màu trầm khàn đặc trưng, anh gật đầu thốt một chữ 'Ừ' mang đầy sự mệt mỏi.

Tiếp sau đó là một tràn những lời mỉa mai của YangYang đến giám đốc Lee, cậu ta nói rất nhiều, đại loại như đáng đời anh bị như vậy, Na Haemin chỉ mới ở mức độ cảnh cáo thì chứng tỏ rằng chú ấy còn quá nhân từ, nếu là cậu ta thì Lee Jeno sẽ không dễ dàng có chuyện đóng vai người tốt như thế.

Ở phía sau còn không ít lời, dùng tiếng địa phương của mình mắng chửi đến nhức đầu; tuy nhiên, tất thảy cậu đều không nghe lọt tai.

Jaemin hoảng loạn quay người bỏ đi, cậu vội vã rời khỏi tòa cao ốc, đến bên lề đường rồi trôi theo dòng người bất tận. Chân cậu cứ lê thê bước từng bước, đưa hai tay lên xoa xoa vầng trán. Hóa ra việc bận của anh, lại một lần nữa đặt ở những nơi như thế này.

Cậu bàng hoàng nhận thức được, hai bên hốc mắt mình đang dần đỏ lên.

Từ nhỏ gia đình đã không ấm êm hạnh phúc, ba mẹ li dị khi Na Jaemin vừa lên tiểu học. Kẻ trên dưới trong nhà không thích cậu, người đời chê cậu kém cỏi vô dụng, suốt ngày bồng bột ăn chơi quậy phá; ông nội và ba lại thấy Jaemin không có khí chất của nhà họ Na.

Chỉ có mẹ là thực sự coi trọng cậu, nhưng cuộc đời ngắn ngủi không dám nói đến chuyện mãi mãi, sau này bà cũng bỏ cậu mà đi mất.

Mấy năm đại học tha hương ở xứ người, một kẻ xa lạ như Lee Minhyung càng không thể ngồi xuống cùng cậu bàn đến những điều xa xôi nơi tương lai.

Đến thời khắc trở về, Lee Jeno cũng chỉ xem cậu là vật thế chỗ thay cho người trong lòng anh không tài nào có được.

Jaemin đứng nơi đèn đỏ ngã tư đường, không hết nhìn người người đi theo vòng lặp lại đến xe cộ di chuyển. Rõ ràng trên trời không rơi xuống một giọt mưa, nhưng cậu lại mường tượng toàn thân đang ướt sũng.

Phải chăng là do kiếp trước lỗi lầm cậu gây ra quá lớn, thế nên kiếp này mới phải chịu tội như vậy? Cho dù có phải trải qua bao nhiêu lần chìm trong nỗi tuyệt vọng bất lực không thể tìm ai cầu cứu, cũng không thể gột rửa hết?

Vô vàn những câu hỏi không ngừng lần lượt thi nhau chạy qua tâm trí. Bờ má Na Jaemin dần dần cảm nhận được hơi ấm từ dòng chảy nơi khóe mắt, lá phổi buốt giá báo hiệu thấy hơi thở qua từng giây càng thêm không ổn định.

Cậu đột nhiên nhớ lại hồi nhỏ mẹ thường hay dặn dò rằng; buồn thì hãy bày tỏ, muốn thì cứ khóc, nếu có trở thành đàn ông thì khi về nhà vẫn là con trai nhỏ bé của mẹ.

Nhưng hình như kiên cường chống đỡ nhiều năm đến như vậy, gần như đã bị sự uất ức quật ngã đi mất; cậu vẫn không thể tìm thấy được đường về nhà, tương tự như việc bà cũng không ở nơi đó để chờ cậu trở về nữa.

"Na Jaemin, mày đáng lý không nên được sinh ra trên cõi đời này. Kẻ dư thừa thì mãi thì là người ngoài cuộc, có ai ở cái trường này mà không biết mày là đồ bỏ đi của nhà họ Na? Mày thì có thể vênh váo được với người nào? Mày đang cho rằng đánh bại được tao trong kì thi lần này thì ba mày sẽ thật sự dòm ngó tới mày sao thằng khốn?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net