ám ảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi là một đứa có nhiều ám ảnh.


Tôi ám ảnh về việc đóng cửa. Nhìn thấy một cánh cửa mở nào đó, tôi đều có một thôi thúc mãnh liệt là đến đóng nó lại. Nhưng không đóng cũng không sao, chỉ là tôi sẽ hơi bị mất tập trung đôi lúc.

Tôi ám ảnh về các định nghĩa. Trong tôi không chấp nhận một sự nửa vời về định nghĩa nào. Có một cái gì đó, dù là chuyện lớn hay nhỏ, tôi đều muốn sắp xếp nó vào một gian nào đó có đóng nhãn đóng bìa ghi tên rạch ròi trong não bộ. Nhưng tất nhiên là không phải lúc nào công việc này cũng suôn sẻ.

Tôi ám ảnh về ước mơ, đam mê, công việc. ước mơ của tôi là được một lần nào đó được đóng một vai diễn để đời. đam mê tôi là vẽ. Công việc tôi là kiếm tiền bằng mọi cách có thể. 

Tôi ám ảnh bởi sự thành công. Tôi thường xuyên ganh tị với người khác và dằn vặt tự vấn mình tại sao không được như "người ta". Tôi làm thật nhiều nhưng không dự án nào đi tới đâu cả. Không hiệu quả, vì chiến lược tồi. Tôi luôn nghĩ mình là đứa vô dụng như vậy.

Thay vì hối hận về "những điều mình đã làm trong quá khứ", tôi hay bị ám ảnh về "những thứ mình đã có thể có" hơn. Tôi đã có thể có rất nhiều thứ, kể cả là tôi tự mang đến cho tôi, hay là thứ đáng ra người khác có thể cho tôi. Nghe ích kỉ thật nhỉ, làm quái gì có chuyện người khác phải cho mình bất kì thứ gì chứ? Nhưng theo đạo lý bình thường mà nói thì tình cảm không phải là cái gì quá quắt để đòi hỏi cả. Và đúng, tôi là sinh vật cao ngạo như vậy đấy.

Tôi ám ảnh bởi sự công bằng. Từ nhỏ tôi đã thường xuyên đòi lại quyền lợi của mình bằng những cách tiêu cực hơn những đứa trẻ bình thường khác. Có một vài lúc dùng bạo lực và vũ khí, nhưng đó là cách mà trẻ con giải quyết với nhau khi không có người lớn. Có người lớn ở bên, tôi phải học cách đòi lại công bằng cho mình bằng lời nói. Tất nhiên hiếm khi nào thành công, vì vốn trên đời này chẳng có cái gì gọi là công bằng.

Tôi cảm thấy tâm lý mình cực kì bình thường, trừ vài lúc bất ổn ra thì chẳng có gì khác lạ. Nếu như tâm lý cũng là một bệnh, thì tôi chắc thuộc hang bệnh nhẹ dễ điều trị. Tôi từng đôi lúc hỏi mẹ cho đi bác sĩ tâm lý. Tất nhiên câu trả lời là không. Mẹ hỏi có chuyện gì không. Tất nhiên câu trả lời của tôi cũng là không nốt. Dù tôi có cảm thấy như thế nào thì cũng không thể thua ván cờ này. 19 năm qua tôi vẫn tự nhủ như thế.

Nên đừng đòi hỏi ở tôi một sự biểu lộ tình cảm mãnh liệt nào, bởi tôi cũng là kẻ bị ám ảnh bởi thắng thua. Ai đưa trái tim ra phơi bày sớm nhất là kẻ thua cuộc. Dù đối phương đã giương cờ trắng thì vẫn phải đấu cho hết ván, tức là, để cho họ nhìn rõ mọi nước đi ý tứ thủ thuật của mình, rồi mới buông quân cờ.


Biết đâu, đến một lúc nào đó tượng vua này sẽ vỡ nát trên bàn cờ dù đã thắng.


Chỉ là, kí ức có thể nhạt nhòa, có thể cậy xóa, bóp méo, biến mất; nhưng những gì đã trở thành vết sẹo thì sẽ vẫn mãi còn.


--------------------------------------------------------

Ngày 15 tháng 1 năm 2016.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net