10 ngôi sao băng bay ngang mặt trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Này, cậu có biết nếu như mình ước trên một ngôi sao băng thì điều cậu ước sẽ thành sự thật không?


                     Tôi, 19 tuổi, ngày đó đứng trên thảm cỏ ngập tràn bồ công anh trong ánh trăng tháng 9 đất New Brunswick, nhớ lại lời cậu nói. Trăng tròn đầy, lòng vơi cạn. Ngay từ đầu tuần, mọi người đã đồn ầm lên rằng dự báo hôm đó có mưa sao băng, nhưng tôi chẳng buồn để tâm đến dù chỉ một chút. Gì chứ, sao băng bay qua có tông vào trái đất đâu mà phải hào hứng đến vậy? Săn tìm việc làm còn quan trọng hơn nhiều. Tôi cứ tìm, tìm mãi, bookmark phải đến hơn 10 trang web lớn nhỏ, đăng kí online đến hàng giờ liền. Nhưng vô vọng. Không một ai đủ tin tưởng để giao việc cho một con bé châu á tạng người bé nhỏ chưa có bằng cấp chưa có kinh nghiệm, dù đó chỉ là một chân chạy bàn.


                      "Cũng không phải ngoài dự đoán" - Tôi thở dài một chặp có lẽ bằng từ đây  đến Vancouver. Rồi như thường lệ, lại nghĩ vẩn vơ.. Có lẽ nếu trận sao băng đó đâm vào trái đất thật sẽ khiến tôi vui hơn nhiều. Có thể tôi sẽ hạ cố buông hết mà chạy đi xem cũng nên.
                       đầu hàng vô điều kiện, tôi cần mẫn tắt hết mấy chục cái tab trên Microsoft Edge, chỉ để lại duy nhất Facebook, dò tìm tên cậu. Lẽ tất nhiên là giờ này ở nửa kia bán cầu người ta đã đi ngủ hết rồi, nhưng tôi vẫn cố chấp, để rồi đắc thắng và đau khổ xác minh là mình đúng khi nhìn vào nick cậu "online từ 3 tiếng trước". Thành phố này cũng chẳng giúp gì hơn cho tôi là việc một ngày gửi cả chục cái máy bay lượn đi lượn lại quanh bầu trời làm khát khao nhảy đại lên một cái về Việt Nam khiến tôi phát điên lên.


"Chẳng ai có thể bên nhau mãi được." Người "lớn" bảo thế.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi". Quyển sách bảo thế.

Nhưng tôi lại là đứa cứng đầu bướng bỉnh - đứa con gái bất trị không thích tuân theo hoặc nghe theo bất kì một qui luật nào của cuộc đời, dù trong thâm tâm cũng thực sự biết là chúng đúng còn mình thì sai lè. Chắc chắn trong đời, bạn đã có lúc biết được đáp án, nhưng lại cố phủ nhận; biết là mình làm sai, nhưng vẫn không thể buộc bản thân dừng lại. đó là bản chất của con người: Tham lam và ngu ngốc. Nhưng tôi vẫn cảm thấy cái chất "người" đó thật đáng yêu.

Không tham lam, sao bạn giữ được người bạn yêu thương?

Không ngu ngốc, sao bạn có thể Sống trọn vẹn?

Suy cho cùng, mắc lỗi, phạm sai lầm, trải nghiệm,.. là một phần của cuộc sống.


Chỉ là, tôi, với những quan niệm và tư tưởng nực cười của mình, vẫn bảo thủ bám lấy "tôi" của trước kia, trong khi cậu và bao người khác đã tiến gần hơn tới tương lai - bất kể nó là thứ quái quỉ gì.

Tôi tiến tới, mà lại không tiến tới.

Tôi ở lại, nhưng thực ra tôi cũng không ở lại.


Tôi buộc mình phải thay đổi. Thay đổi là điều tất yếu để tồn tại. Nhưng không chỉ có lí do đó. Tôi thay đổi là bởi tôi muốn trở thành người cậu có thể tự hào. Trở thành người chính bản thân tôi có thể tự hào. Tôi cởi mở hơn, tìm việc phù hợp với mình để làm tối ngày giữ cho mình luôn bận rộn. Nói là thất nghiệp, nhưng tôi lại làm việc cả ngày đêm. Hàng tuần liền cắm mặt vào máy tính, vừa làm vừa học, vừa học vừa làm, chạy deadline như chạy giặc. Tôi thề trong thời gian này không muốn đi ra ngoài nữa dù tôi thèm ánh sáng mặt trời khủng khiếp. Tôi yếu đi trông thấy, và xấu đi một cách không thể chối cãi được. "Cố gắng hết mình" - như tôi vẫn thường nói với cậu.

Bởi vì tôi tin vào một tương lai chúng ta ở bên nhau, lại trò chuyện tâm sự như trước kia, lại dính nhau như hình với bóng, đèo nhau lượn khắp khu phố cổ. Chỉ khác một điều, tôi sẽ có nhiều tiền hơn để mua cho cậu thứ này thứ kia, để đãi cậu khi cậu có sự kiện lớn, để giúp đỡ cậu khi cậu cần, bên cậu khi cậu muốn, là niềm tự hào và cảm hứng của cậu trong cuộc sống. Giữa chúng ta không có khái niệm tình yêu hay tình bạn, bởi tôi không cần sự xa cách của tình bạn hay sự ràng buộc của tình yêu. đã là tri kỉ của nhau thì cho đi chẳng bao giờ cần nhận lại.


đêm đó, chỉ có ánh trăng tròn vành vạnh. Chẳng có một ngôi sao băng nào buồn bớt chút thời gian ghé thăm bầu trời New Brunswick. Tôi cũng không hiểu sao lại ra đây đứng nữa, mặc dù đã chối kèo ngắm sao băng của vài người đồng hương. Có cái gì đó mâu thuẫn và bất nhẫn cứ lớn dần, lớn dần trong tôi khi chờ đợi điều chẳng bao giờ đến.

Có cái gì đó tắc nghẹn trong cổ họng. Cứ như bạn đã du hành một chặng đường thật dài, thật dài, trải qua thật nhiều thứ, trên vai là đống hành lí mà bạn cứ thấy mỗi lúc một nặng, để rồi nhìn về phía trước mịt mờ một con đường dài vô tận chẳng thấy đích đến.

Liệu tôi phải chờ đến khi nào mới có thể thành công và về với cậu?

Liệu cậu có thể chờ đến khi nào?






Hôm nay là một ngày đẹp trời. Tháng 12 Canada như một cô nàng đỏng đảnh quái chiêu. Cổ phủ mọi thứ bằng một lớp tuyết trắng xóa vào ban đêm để rồi ban ngày chiếu nắng chan hòa làm tan cái lớp băng chết tiệt ra và thích thú khi khiến người ta trượt, ngã, té đủ một lẻ một tư thế.

Tôi của ngày hôm nay đã ít thắc mắc hơn. Cuộc sống bình ổn trôi qua. Cứ làm cùng một việc mỗi ngày, nói cùng một chuyện mỗi ngày, tìm đến cách giải trí quen thuộc mỗi ngày. Tháng tháng trôi qua lặng lẽ.

Bỗng nhiên, một âm giọng con trẻ vang lên như đánh thức tôi khỏi một giấc mơ thật dài:

- Dad! Shooting star!

Tôi giật mình nhìn lên bầu trời buổi sáng theo hướng chỉ của thằng bé. Một vệt sáng trắng dài rẽ ngang bầu trời xanh thẳm không gợn mây. Máy bay - kẻ thù số một của tôi trong thành phố này đang từ từ nâng độ cao rồi cuối cùng lẫn vào khoảng không xanh ngắt và biến mất.

Ba kẻ xa lạ cùng nhau lặng ngắm khoảng khắc đó.


Tôi - đứa cứ nguyền rủa thầm mỗi khi nhìn thấy máy bay - phì cười, trong lòng tuyệt đối thư thái.

"ở thành phố nơi một ngày có 10 ngôi sao băng bay qua bầu trời, chắc chắn ước mơ sẽ thành sự thật thôi, cậu nhỉ? Chờ tôi nhé."



___________________________________________________

Ngày 19 tháng 12 năm 2015.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net