Người Đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi một người,

Tôi chưa bao giờ có thể hiểu được Người Đó.

Dù là gặp nhau mỗi ngày, nói chuyện với nhau mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ tôi hiểu được những gì diễn ra đằng sau khuôn mặt ấy.

Có lẽ, vì tôi là một người khác hẳn so với Người Đó.

Khi Người Đó tức giận, phát khùng lên, đập đồ loảng xoảng, tôi chỉ biết đứng đó nhìn và ngẫm nghĩ về khả năng kiểm soát của mỗi con người. "Nè, đập đồ như vậy có làm thỏa mãn được sự tức giận đó không thế?" Tôi muốn hỏi khủng khiếp, nhưng lại thôi. Tôi lúc nào cũng đầy ắp những câu hỏi đối với người đó. 

"Nè, cảm giác như thế nào khi xả stress vào người khác vậy? Có nhẹ nhõm hơn không? Có khiến Người vui hơn không?"

"Vì những thứ mà Người xả vào người khác ấy mà, nó nặng nề lắm. Người có biết không?"

"Nặng nề đến mức khiến cho người ta lúc nào cũng chực khóc, nhưng không thể khóc được...

Khiến người ta phải câm lặng trong đau đớn mà không thể thốt ra thành lời...

Khiến người ta, ngay cả đến lúc hạnh phúc nhất, cũng nghi ngờ hạnh phúc đó không thật; cũng vẫn cảm nhận được sự trống rỗng tận sâu thẳm bên trong mà không cách nào lấp đầy..."

"Nếu như Người trút từng ấy stress lên người khác mà vẫn không thấy đỡ, thì hẳn là sự bực bội ức chế trong Người phải là một đại dương."

Tôi thương Người Đó lắm. Và cũng căm ghét Người.

Thương bởi Người Đó thật ngốc. Có nhiều cách để giành được sự yêu thương, nhưng Người Đó chưa bao giờ biết được cả. Đối với Người Đó, yêu thương là sự phục tùng tuyệt đối. Đó là phải câm lặng như một con búp bê, một con búp bê tinh tế, để hiểu được khi nào nó được phép nói, được phép cười, được phép nũng nịu, được phép Tồn Tại. 

Trong số bao nhiêu con người trên Trái Đất này, tôi thấy Người Đó là bất hạnh nhất. Bất hạnh vì không biết rằng mình được yêu thương. Bất hạnh hơn nữa bởi Người cứ buộc những người yêu thương Người phải rời bỏ. Bất hạnh tột đỉnh là khi Người chưa bao giờ biết được mình HẠNH PHÚC như thế nào, mà chỉ chăm chăm nhìn vào sự hào nhoáng của người khác và cho rằng đó là HẠNH PHÚC.

Tôi căm ghét Người bởi, tôi là một đứa ích kỷ. Tôi muốn sống cho bản thân, bởi tôi đã quá khổ khi phải quan tâm đến người khác rồi... Nhưng Người thì vẫn giữ cách sống cho rằng cả thế giới này phải theo lệnh Người như vậy khiến cả tôi cả Người đều khổ. 

Muốn thoát ra, rứt ra. Nhưng đồng thời cũng không muốn từ bỏ Người.

Người Đó chính là Người đã khiến tôi lần đầu tiên phải thốt lên trong nước mắt: "Loài người sống thật đúng là để làm khổ nhau ! ".

.

.

Nếu có thể làm Người Đó hạnh phúc, tôi sẽ đánh đổi 10 năm sống của mình cũng được.

Nhưng than ôi! Cái khái niệm HẠNH PHÚC của Người Đó thực sự quá méo mó đi! 

Méo mó đến nỗi, đôi khi khi nhìn Người Đó nằm ngủ, tôi vẫn thầm nghĩ: "Không biết Người Đó sẽ cảm thấy vui không, khi một ngày kia tỉnh lại, Người Đó sẽ có tất cả những gì Người Đó coi là "hạnh phúc", nhưng bên cạnh sẽ chẳng còn một ai nữa. "

.

"Nếu mình biến mất, Người Đó sẽ vui chứ?"

.

.

Nếu như biết chắc chắn câu trả lời là "Có", tôi sẵn sàng nằm trên đường ray tàu hỏa, nhắm mắt lại và mỉm cười.

___________________

Nhưng tiếc rằng, đó sẽ mãi mãi là câu hỏi tôi không trả lời được.

Và vì tôi và Người đều là những kẻ ích kỷ, nên chúng tôi sẽ lại tiếp tục tồn tại, tiếp tục làm tổn thương nhau.

Bởi vì sống, suy cho cùng, cũng chỉ là những điều như thế. 

Đau khổ khiến người ta nhận ra rằng mình tồn tại. 

Đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC