Buồn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi thấy buồn.

Buồn cho mình, buồn cho xã hội, buồn cho loài người, buồn cho cái vũ trụ này.

Buồn quá đi mất thôi.

Tôi buồn cho cái vũ trụ này kì diệu đến thế, đẹp đến thế mà buồn nản biết bao, cô đơn hiu quạnh làm sao.

Tôi buồn cho cái loài chỉ muốn lợi cho riêng mình mà chế tạo ra cái vũ khí hủy diệt được mấy cái hành tinh; viện cớ này cớ nọ nghe to tát hại nhau nhưng rốt cuộc thực chất cũng chỉ là những đứa trẻ to xác giành nhau cây kẹo.

Tôi buồn cho cái xã hội lấy việc chặt cây là tốt đẹp, là lo nghĩ cho tương lai, vẫn trơ mặt ra mà sống mặc cho Mẹ thiên nhiên đang gào khóc.

Tôi buồn cho bản thân mình vẫn phải sống trong bất lực hàng ngày, hàng giờ, nhận thức được tất cả những thứ rác rưởi đó.

Niềm tin sao? Đến bao giờ tôi mới có được điều đó? Đến bao giờ?

Mà để làm gì chứ? Bản thân tôi tôi còn chưa lo được, 18 tuổi vẫn chưa biết mình định làm cái mẹ gì với cuộc đời mình, vẫn ăn bám bố mẹ, vẫn làm gánh nặng cho người khác, vẫn bị mọi thứ xung quanh phụ thuộc chi phối.

Tôi đóng tất cả các cánh cửa cuối cùng lại.

Tôi là sinh vật sống về đêm. Tôi sống trong bóng tối. Tôi lẩn tránh và tự chọc mù mắt mình để bản thân có thể suy nghĩ về mình một cách ích kỷ.

Trở nên ích kỷ là cách mà tôi tồn tại.

Nếu lúc nào cũng lo cho mọi người, lúc nào cũng nghĩ cho tất cả, thông cảm cho những kẻ không thông cảm cho mình thì những thứ gì còn lại của trái tim tôi sẽ vỡ tan ra mất.

Dần dà tôi bị vô cảm.

Xảy ra một chuyện gì đó, tôi cũng phải cân nhắc xem mình nên vui hay nên buồn. Tôi kiềm nén nó lại, gói ghém kĩ càng và đem giấu nó đi cho đến một lúc nào đó tôi đã quên béng mất chỗ mình cất giấu. Tôi cũng chẳng buồn đi tìm.

Văn tôi có lẽ là văn bị cấm xuất bản. Bởi ngay cả khi viết nó ra, tôi cũng cảm thấy thật nặng nề. Nặng lắm. Nỗi niềm này cứ đè nặng trong tâm can tôi, hàng ngày, hàng giờ, cứ luôn tự hỏi về sự tồn tại của mình liệu có nghĩa lý gì.

Có lẽ, chẳng có nghĩa lý gì cả.

Đôi lúc, tôi nghĩ về Thượng đế như một đứa trẻ con. Thích gì làm nấy. Tạo ra muôn loài với một bản năng tuyệt vời và vai trò quan trọng trong hệ sinh thái rồi tự nhủ: "Sao không tạo ra một loài hoàn toàn vô dụng nhưng lại nghĩ mình là quan trọng nhất nhỉ? Xem chúng nó đánh nhau chắc sẽ vui lắm đây!" . Rồi khi mỗi chán, Ngài sẽ lại thêm một bản ngã xấu xa cho con người và thích thú tự hỏi chúng sẽ xử lí ra sao nhỉ? Liệu chúng có cố che giấu đi đằng sau một miếng đạo đức handmade to đùng? Hay sẽ trơ trẽn phô ra với những lí do miều mĩ?

Và rõ ràng đối với một sinh vật - hay vị thần, Thượng đế có khá nhiều thời gian rảnh. Đó là lí giải của tôi về việc tại sao xã hội loài người lại phức tạp đến như vậy.

Nói tóm lại là buồn.

Chẳng có tác dụng gì, thật là một thứ cảm xúc phiền phức.

Mà nó không hẳn là cảm xúc, đối với tôi, nó giống như một trạng thái tồn tại hơn.

Khi tôi buồn, tôi vẫn cười nói lảm nhảm đi chơi đi học như bình thường. Chỉ là nỗi buồn tồn tại trong tôi, nó không thể hiện ra, cũng không tài nào thoát ra được. Mà kể cả nó có thể hiện ra, cũng chưa chắc tôi đã thoát khỏi nó. Nhưng người khác thì rất dễ bị ảnh hưởng lây. Đó là lí do vì sao tôi nói nó thật phiền phức.

Tôi hoàn toàn chẳng làm được gì có ích, mọi dự án của tôi bị đình trệ. Tôi thậm chí chẳng còn cảm hứng để vẽ nốt bức tranh mình đang vẽ dở, để mặc cuốn sổ handmade cho dù đã sắp hoàn thành, vứt qua cửa sổ cả đống tiền đầu tư cho hoạt động của mình bằng cách không hoạt động gì cả.

Tôi có cố gắng để cải thiện. Có chứ. Bằng cách đầu tư cho niềm vui. Nhưng sau mỗi cuộc vui tôi lại thấy buồn và cô đơn hơn bao giờ hết. Ngồi trong nhà tôi chỉ muốn lại đi ra ngoài tiếp, dù có là nửa đêm.

Bệnh nặng quá rồi...

Đôi lúc tôi tự hỏi liệu có ai đọc được đến những dòng cuối cùng này, hay những lượt đọc chỉ đơn giản là một vài người ấn nhầm phải...

Nếu như biết được có ai đã từng có những suy nghĩ tâm trạng giống mình, dù chỉ số ít, cũng thật nhẹ lòng.

Bản thân giờ chỉ biết tự nói "Cố lên cố lên". Còn làm được không thì lại là một câu chuyện khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net