Chap 1 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc nhắm mắt lại, khi mọi cảm giác biến mất trong cô, Cô cảm thấy một ngọn lửa hằn sâu trên môi cô, một nụ hôn cháy hơn sắt nóng đỏ của kẻ hành quyết".
_____________


Trời tối,lạnh, run rẩy. Cô cảm thấy sự kích thích của các dây xích quanh cổ tay cô. Tôi đang bị treo,tâm trí nói với cô. Sự đau đớn trong vòng tay này đã được thay thế bằng một vết đau trên đầu. Cô đã bị đánh. Cô tự hỏi bản thân đang ở đâu? Tâm trí cô là sự lộn xộn của những kí ức, suy nghĩ và cảm xúc bị phân mảnh. Như một cảm xúc hay ký ức đã đến với cô, nó sẽ biến mất ngay lập tức và cô ấy tự hỏi mình có thực sự còn sống không???. Cô không biết, những kỷ niệm của cô trong vài ngày, vài tuần, bất cứ điều gì đã mất. Cô rên rỉ không thoải mái trong đầu . Cô không nghĩ rằng cô có nhiều máu để đấu với họ. Có những mảnh vỡ kí ức hiện lên trong đầu. Một trận chiến? Vâng, đã có một trận chiến. Những chiếc áo choàng đen với những đám mây đỏ lóe lên trong đầu cô. "Akatsuki". Các chi tiết đã mờ, nhưng cô chắc chắn đó là người đã đưa cô đến đây. Ồ, điều này thật tuyệt vời, cô suy nghĩ cay đắng với chính mình. Tiếng nói từ đâu vang bên trong Sakura. Khiến cô đau đớn và gọi cô là người yếu đuối vì bị bắt ngay từ đầu. Một lần nữa, cô nhớ tới lần cuối cùng cô bị bắt bởi ninja kẻ địch và Inner-Sakura cũng đã nói như vậy với cô. Nó gần như là Sasuke đang ở trong đầu, liên tục gọi cô là yếu đuối và gây phiền nhiễu. Nhắc nhở về những kỷ niệm của đồng đội đã bị lãng quên.

Ngay bây giờ, cô ấy đã phải tập trung vào tình huống hiện tại. Cô đã bị bắt bởi Akatsuki. Điều đó không rõ là tại sao. Akatsuki thường không có giữ lại tù nhân. Giết kẻ thù thường có hiệu quả hơn nhiều cho mục đích của họ. Tuy nhiên, chúng bắt những tù nhân khi họ có điều gì đó có lợi cho họ. Tâm trí cô thắc mắc, cố gắng tìm hiểu tại sao họ lại bắt cô. Nếu họ đang trong một trận đấu, cô rất có thể thu hút Naruto cho họ. Cô ấy là bạn thân nhất của kyuubi. Cũng có thể họ cần khả năng của cô như cần một bác sĩ.


Đôi mắt cô đã được điều chỉnh hoàn toàn. Cô đang bị treo lơ lửng ở giữa một phòng tối, lạnh. Bốn bức tường bê tông bao quanh và cô tin rằng mình đang ở trong một phòng giam. Cửa ngay trước mặt cô cho phép mảnh nhỏ nhất của ánh sáng vượt qua đáy cửa. Bao lâu cô đã ở đây? Cô ấy bị treo ở đó từ khi nào. Cô không có chakra để chữa lành bất cứ vết thương nào cô có. Cô thậm chí còn không biết những vết thương này là từ đâu . Cô ngẩng đầu lên để nhìn vào các sợi dây một chút. Họ đã hút chakra của cô đi và cô không thể phục hồi được vì nó đều bị sợi dây này hút cạn. Cô có tài, vâng, nhưng cô không có quá nhiều chiến thuật để thoát ra mà không cần vũ khí hoặc chakra như hiện tại.

Vì vậy, trong giây lát, tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi. Một vài giờ trôi qua trước khi cô nghe thấy bất cứ điều gì khác. Cô bắt đầu tự hỏi liệu họ có quên đi sự tồn tại của cô ???

Có nhiều tiếng mở và đóng cửa nhiều hơn , và cô chắc chắn rằng nó chỉ là Cách họ thông báo sự hiện diện của bản thân. Không có shinobi nào sẽ không thức dậy khi nghe những âm thanh đáng ghét đến từ hành lang bên ngoài. Một số cánh cửa bằng kim loại sau đó mở ra. Ánh sáng đối với đôi mắt cô giống như là tra tấn; cô tự động nhắm mắt lại. Khi điều chỉnh lại ánh, cô mở mắt:

"Haruno Sakura," một trong những người đàn ông trong tổ chức nói. Cô biết người đó là ai, ngay lập tức. Giọng nói đó chỉ có thể là Uchiha Itachi. Câu hắn vừa trượt khỏi đôi môi của kia trong sự vuốt ve nhẹ nhàng mà cô biết đó là "chết người". Cô nheo đôi mắt của mình theo bản năng, có một cuộc chiến giữa hai người anh,em Uchiha. Những kí ức về việc hắn bắt Naruto trong ảo thuật chỉ với đôi mắt ấy của hắn đã làm sống động trong tâm trí cô. Thêm vào đó, anh đã đặt cả Sasuke và Kakashi vào trạng thái hôn mê bằng cách sử dụng Tsukuyomi, và cô cũng không có ý định trải qua điều ở đây.

"Uchiha Itachi," cô rít lên.

"Cô bé có biết tại sao mình lại ở đây không?" hỏi một giọng nói khác mà cô cũng nhận ra. Hoshigaki Kisame - là một trong Thất Kiếm làng sương mù nếu cô nhớ không lầm. Cô chưa bao giờ đánh nhau với hắn, nhưng Neji đã đề cập rằng anh ta là một đối thủ mạnh mẽ vô cùng. Vâng điều này đã được cô nhớ tới. Cô đã bị bắt bởi hai ninja đáng sợ nhất trên đời ( theo chị Đào nghĩ ^^). Làm thế nào có thể thoát khỏi cái nơi địa ngục này cơ chứ.!!! Cô im lặng phản ứng trong vài giây. Uchiha Itachi đứng ngay trước mặt cô trong chớp nháy đến mức cô gần như chỉ thấy được cái bóng xẹt qua như chớp. Thính giác và khứu giác của cô không tốt bằng Kiba, nhưng cô chắc chắn cô sẽ cảm thấy anh ta đến nếu anh đi chậm hơn. Tuy nhiên, anh ấy đã chuyển động quá nhanh đến nỗi cách duy nhất cô ấy có thể nói là anh ấy chuyển động đưa đến nguồn ấm áp ngay trước mặt cô. Ánh nắng tỏa ra từ anh, cô cho là do anh ấy ở gần, và nó không phải là không được chào đón vì cô đang rất lạnh. Tế bào ngu ngốc thực tế là một cái hộp nước nhỏ giọt và bộ trang phục của cô bị xé toạc trông thật lạnh và ẩm ướt."Haruno," anh tiếp tục, giọng anh run rẩy vì cảnh báo đã làm cô run lên. Rõ ràng, anh ta muốn câu hỏi của bản thân được trả lời.

"Không, tôi không biết Akatsuki có thói quen lưu giữ tù nhân," cô lẩm bẩm lạnh lùng. Mặc dù bản năng của cô đã nói với cô để hợp tác, anh ta thấy được nội tâm và sự bướng bỉnh của cô . Cô sẽ không bao giờ tình nguyện giúp hai người đàn ông này. Bây giờ, cô sắp phải đối mặt với khả năng rằng cô sẽ phải là người giết Sasuke - như những gì mà Konoha mong muốn ở cô, và đó là lỗi của " Hắn".

"Chúng tôi không phải là người bình tĩnh, kunoichi và đừng tự coi mình là người kém may mắn", Kisame từ đằng sau Itachi chửi cô sml :V. Giọng nói sâu thẳm của anh làm cho cơn cuồng phong của Sakura trào lên. Một mối đe dọa tiềm ẩn nằm im ắng từ câu đó - mối đe dọa có thể là kết thúc cuộc sống ngắn ngủi của cô ở tuổi 16."Mở mắt ra và nhìn tôi, kunoichi," Một câu lệnh của người đàn ông có đôi mắt đỏ đó. Giọng của anh ấy thật sâu sắc và trơn như chocolate ấm. Sô cô la đen. Cô nghĩ đến bản thân mình - cay đắng và không có một chút ngọt ngào.

"Không, cám ơn vì đã hỏi," cô ấy nói, thể hiện bản thân bình tĩnh và bướng bỉnh nhưng vẫn không giấu được sự sợ hãi."Cô bé có vẻ rất nóng nảy," Kisame nhận xét, một tiếng cười ẩn dưới bề mặt và giọng nói cau có của anh.

Itachi rời khỏi chỗ đứng và ôm vòng qua eo cô, anh nói. "Chúng tôi quan tâm đến người bạn của cô và chắc hẳn cô sẽ tiếc lộ vài điều cho chúng tôi chứ nhỉ ??!" tuy nghe có vẻ như một câu hỏi nhưng rõ ràng, cô có thể nhận thức được đó là câu "lệnh". "Về đồng đội của cô, kyuubi."

Sakura cười một cách tự diễu. "Anh nên giết tôi đi, vì tôi sẽ không nói bất kể điều gì về cậu ấy đâu,nói thẳng rằng tôi không quan tâm rằng mình sẽ phải ở trong Tsukuyomi bao nhiêu ngày đâu."

"Tôi luôn có thể thăm dò suy nghĩ của em, kunoichi, không có lý do gì để tôi phải bạo lực với em ở đây cả." Sakura nhận thấy lời chế nhạo trong giọng nói của hắn, và nó làm cho máu lạnh của cô đun sôi và tạo ra cơn thịnh nộ. Tuy nhiên, cô sẽ cố kiềm chế.

"Thử đi." Giọng của cô đầy thách thức.

"Hm?" Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự tò mò trong đó. Cô đã thử thách anh. Và thông thường khi bị vậy, anh luôn cảm thấy hứng thú...

"Cố gắng đi, vì anh sẽ thể thăm dò được gì đâu vì ở đó có một rào cản lớn về tinh thần", cô giải thích, cố gắng giữ vững tinh thần tránh lộ bản thân đang run rẩy.

"Cô bé này giống như tên ninja sao chép nhỉ, Itachi." Kisame lưu ý. Sakura cứng lại. Họ có Kakashi-sensei? Làm sao họ có thể bắt được thầy ấy? Rõ ràng là rào cản tinh thần mà cô đã cài đặt đã hoạt động rồi mà!!!. Kisame dường như không hài lòng với câu trả lời của cô.

"Ah, cô có vẻ không biết rằng sensei của cô đã đuổi theo chúng tôi trong lúc tôi đang đưa cô đi sao ??", Itachi trầm ngâm. "Nhưng cô cũng thấy đấy chúng tôi cũng không thể xâm nhập tinh thần của cô, tôi nhận ra rằng Tsukuyomi của tôi thậm chí còn không có công hiệu với cô như nó đã từng."

Sakura cứng ngắc vì sự hiện diện đột ngột của Itachi khi anh ta nâng cằm cô lên , nhìn vào mắt cô ,rất gần. Cô cười lớn hơn một chút, che giấu sự sợ hãi của bản thân, "Có vẻ như cô đang mất đi cảm giác của mình." _Itachi Bàn tay Itachi dời xuống ở cổ họng cô, anh đang siết chặt tay mình. Sakura thở hổn hển vì thiếu không khí, áp lực anh ta gây ra từ những ngón tay dài và mạnh mẽ khiến cô khiếp sợ. Nước mắt lóe lên trong mắt cô, không có chút không khí nào vào phổi, bụng cô dâng lên sự sợ hãi. Tuy nhiên, cô đã không cho thấy nó. Cô chỉ mở mắt ra nhìn Uchiha. Nếu anh ta định giết cô, cô chống mắt lên và xem anh ta làm điều đó.

Mắt anh đỏ bừng, Mangekyō Sharingan sáng rực trong phòng tối, và trong giây phút ấy, Sakura cảm thấy hơi thở cuối cùng như rời bỏ cô vì một lý do hoàn toàn khác. Ở đó, đứng trước mặt cô, là người anh của Sasuke. Những điểm tương đồng của họ thật đáng kinh ngạc và những giọt nước mắt đang chảy ra từ đôi mắt của cô bây giờ không phải vì sợ mà vì một lý do hoàn toàn khác. Tuy nhiên, Sakura đã mở mắt ra và nhìn Itachi. Đây là một sai lầm, đúng vậy, cô đã sai khi đánh giá thấp nụ cười nham hiểm trên môi hắn. Cũng vì thế, cô đã ...chết. Điều cuối cùng mà anh ta nói là "Tsukuyomi."

Mọi thứ đều màu đỏ. Sakura ngẩng đầu lên. Cô đã bị treo lên từ khi nào,cô chắc chắn rằng mình đã bị mắc kẹ trong Tsukuyomi cua anh. Cô nhìn chằm chằm vào tên tộc nhân Uchiha đang đứng trước mặt. Sau đó, có một vài người, và tất cả chúng đều có thanh gươm. Chết tiệt!!!. Cô ấy đã nghĩ rằng:

Anh ta chắc sẽ không nghe thấy tiếng cô hét lên. Cô chắc chắn về điều đó. Khi nhiều người giống tên khốn Itachi kia bắt đầu đâm vào chân, cánh tay, thân xác và đầu cô,Chị Đào đã cố không để bản thân hét lên. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào bên ngoài, đôi mắt cô chỉ đơn giản muốn nói là "đau". Mỗi vết đâm đều nóng lên, như thể thanh kiếm của anh ta đã được bọc trong lửa mỗi khi anh đâm nó vào cơ thể cô. Nhưng cô vẫn mím chặt môi. Người đàn ông này sẽ không nhận được điều gì đáng giá từ cô.

Itachi cảm thấy nản lòng với kunoichi. Anh ta biết rằng cô gái đó đã được huấn luyện dưới tay Tsunade- Hokage Đệ ngũ, nhưng sức mạnh của cô làm anh ngạc nhiên. Anh đã nghĩ cô chỉ là một kinoichi yếu đuối của Konoha. Nghị quyết của cô gần như đạt tới sự quan tâm của anh. Thực tế là anh thậm chí còn hứng thú với sức mạnh của cô và dành một lời khen ngợi.

Sau một lần đâm khác, Sakura ngước lên nhìn anh với nụ cười thích thú. Itachi khó có thể không bị sốc. Đôi mắt anh ấy nheo lại hỏi:

"Đáng cười sao, kunoichi?" anh hỏi một cách trơ tráo. Người phụ nữ bắt đầu nhận được dưới da những cảm giác khác biệt.

"Anh đang trong tâm trí của tôi, phải không?" cô thì thầm với anh qua những chiếc răng nghiến chặt. Máu chảy ra từ miệng cô khi cô phát ra mỗi từ, mỗi chuyển động, và anh có thể cảm được sự đau khổ mà cô đang trải qua để giữ vững ý thức.

"unk," anh trả lời bình thản. Không phải vì điều đó là điều hiển nhiên sao?

"Gặp gỡ Sakura nội tâm," cô cười khúc khích. Itachi cảm thấy bối rối nhưng câu hỏi của cậu đã sớm được trả lời bởi sự run rẩy của mặt đất đen. Một đợt chakra, như một vết nứt hình thành trên mặt đất. Anh cảm thấy mình bị cuốn trôi khỏi tâm trí của cô gái. Cô ấy đã có được chakra này ở đâu? Anh tự hỏi mình. Khuôn mặt của Sakura căng thẳng khi đôi môi mấp máy nói. "Kai!"

Itachi đã trở lại phòng giam và anh nhìn vào kunoichi đang bất tỉnh. Kisame hỏi anh, người có khuôn mặt giống như con cá mập. "Cô ấy đã nhận được chakra ở đâu vậy?"

"Khối tinh thần của cô ta có thể giữ chakra đằng sau nó," Itachi gầm gừ. Vâng, kunoichi này hơi nhiều phiền phức hơn một chút so với anh ta nghĩ. "Chakra của cô gái này rất đáng chú ý.Có vẻ như nó tồn tại hai người khác nhau ở đó - gần giống như kyuubi, thời gian tới sẽ dễ dàng hơn, bây giờ tôi đã biết rằng nó ở đâu đó trong nội tâm cô ta."

Itachi quay lưng rời khỏi phòng; đôi mắt của anh ta đang đau đớn, tầm nhìn của anh mờ nhạt vì việc sử dụng Mangekyo quá lâu, "Đặt cô ấy vào phòng với Hatake."

Kisame cau mày trả lời, và khi anh ta nhấc cô kunoichi lên và kéo cô như thể cô ta là một cái túi lông.

"Sakura." Đầu cô đau dữ dội. Cô hầu như không thể nghe thấy cái tên của cô được gọi.Một sự trống rỗng bao quanh cô. Suy nghĩ trốn thoát của cô - mọi thứ đều tối tăm. Nếu trời không tối, có nghĩa là nó sẽ đỏ bừng, và cô thì không muốn trở lại nơi đó với người đàn ông tàn nhẫn ấy.

"Sakura!" Giọng nói gần hơn lúc nãy. Cô bắt đầu lấy lại ý thức trong cơ thể cô. *Thump, thump, thump*.Đầu cô bị đập mạnh khiến hộp sọ của bản thân đau đớn.

Cô vẫn lạnh lùng, giống như trước đây. Nhưng bây giờ cô không còn bị treo. Cô ấy có thể giật, giật vài ngón tay - đó là một dấu hiệu tốt. Các bộ phận cơ thể khác của cô bắt đầu di chuyển liên tục, kiểm tra để đảm bảo chúng vẫn hoạt động bình thường theo ý của mình. Trước tiên, cô giơ một cánh tay lên tóc, chỉ để nói với cô ấy rằng nó có thể di chuyển. Rồi cô ấy giật đầu gối. Cuối cùng, cô cho phép mí mắt của mình mở ra thận trọng.

"Sakura!" Sự cứu trợ trong giọng nói và khuôn mặt của thầy Kakashi là không thể nhầm lẫn. Hai người vẫn ở trong một phòng giam, nhưng vẫn có một chút ánh sáng xuất hiện từ một cửa sổ bị khóa. Nó không ẩm ướt như cái tế bào mà cô ấy đã bị treo trước đó. Sakura ngồi chậm rãi để đối mặt với sensei, và anh giúp cô ngồi thẳng bằng cách đặt một bàn tay trấn an giữa hai vai cô và nâng cô lên để cô chống lại những bức tường màu xám. Cô ấy nằm trên một trong hai giường trong phòng 6 bộ 8 bộ. Nó chỉ đơn thuần là bê tông gắn liền với một bức tường, nhưng nó đã được rõ ràng tốt hơn so với môi trường xung quanh trước đó của cô. Chúng cung cấp cho hai người hai cuộn ngủ và 2 cái chăn. Đó là tất cả.

"em ổn chứ? chúng đã làm ra những điều gì, kể cho thầy nghe đi ," Giọng Kakashi lo lắng. Ông có thể nhìn thấy Sakura đã rơi vào trạng thái bất tỉnh khi cô chiến đấu với những ảnh hưởng kéo dài của Tsukuyomi.

"Không có gì đâu, sensei ..." Sakura nói một cách thận trọng. "Khối rào cản tâm hồn đã hoạt động."

Cô đã dần dần nằm xuống trong khi Kakashi thì đỡ cô một lần nữa. Kakashi nói nhẹ nhàng với cô, "Về giường đi, được chứ?"

Mắt cô khép lại và chỉ cần vài giây là cô đã ngủ._________________________________________________________________

end chap 1
do Au ngu Anh Văn nên có vài từ không hiểu nên tự chế vào hoặc vứt bỏ. Nếu mất chất của bản chính thì cũng đừng ném đá Au nha >< 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net