657

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap657

Chapter 657. Sao lại đến nhiều như vậy?
“Bên kia! Chất bên đó đi!”
“Vâng, thưa trưởng lão!”
“Bát đũa đã đến hết chưa?”
“Con vừa kiểm tra. Có lẽ đã đến nơi rồi đấy ạ!”
“Vậy thì con hãy bảo các đệ tử rửa đi. Bảo mấy đứa rửa cho sạch vào, giống như rửa mấy cái bát bẩn đã từng có người ăn ấy.!”
“Vâng!”
Huyền Linh nhanh chóng liếc nhìn khắp nơi.
‘Hừ. Đúng là rối thật.’
Tuy rằng trước đây Hoa Sơn đã từng mời khách tới khi tổ chức Hoa Tông Chi Hội, nhưng lúc ấy họ không bận tâm tới chuyện này vì chỉ có một số ít khách, và khách cũng không nghỉ lại.
Trong khi đó, số lượng khách ghé thăm Hoa Sơn lần này nhiều không đếm xuể. Thậm chí, đó đều là những nhân vật có tiếng tăm, nên không thể làm ngơ họ được.
“Trưởng lão! Con đã cử bọn trẻ đi rồi ạ!”
“Ừ, con vất vả rồi.”
Huyền Linh gật đầu, híp mắt, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.
‘Vậy là chuyện bát đũa đã xong… ’
Thế nhưng, vẫn có chuyện còn quan trọng hơn cả việc sắm đồ.
“Này, bắt lấy! Bắt lấy!”
“Mau bắt lại! Nó mà rơi xuống là hỏng đấy!”
“... Hỏng á? Cái này sao?”
“... Hửm?”
Huyền Linh quay đầu nhìn các đệ tử đang kéo một thanh gỗ lên trên điện các, gượng gạo cười.
Bọn họ đang trang trí lại điện các để đón khách. Đối với người bình thường, đây là một việc rất khó và nguy hiểm, thế nhưng với mấy đứa chẳng khác nào cử trọng cơ  này, những thanh gỗ kia có nặng đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn nhẹ nhàng bay lên.
Có lẽ cũng nhờ những lần tu luyện không ngừng nghỉ trong suốt thời gian qua, nên mỗi một đệ tử mới có thể thực hiện được công việc của hai mươi trai tráng khỏe mạnh.
Chỉ có điều…
Ầm ầm ầm!
“Trời ơi! Ta đã bảo đừng có chuyển lên đây nữa rồi cơ mà, mấy cái đứa này!”
“Ơ? Nhưng sư thúc bảo tụi con làm vậy mà?”
“Trời ơi! Ta nói cả trăm lần là không phải bức tường này rồi! Ta căng sẵn dây ở bên dưới kia, sao con không để ở đó mà cứ giả điếc vác lên đây thế hả, hả!”
“Chứ, chứ không phải thế này ạ?”
“Grừ aaaaa! Trời đất quỷ thần ơi!”
Huyền Linh lén lút quay đầu đi.
Tuy ông ta rất đau lòng khi nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Bạch Thiên, nhưng đáng tiếc, ông ta chẳng thể giúp gì cho hắn. Nếu phải lo cả việc đó nữa thì dù có thêm 20 cái đầu cũng chẳng lo đủ.
“Và con nữa, cái tên chết tiệt này! Thà không thấy còn đỡ chướng mắt. Tại sao con cứ ở đây uống rượu mãi thế! Không giúp được gì hết!”
“Hơ… trốn đi thì chửi ta lủi đâu mất, bây giờ ta ở đây thì sư thúc lại chửi sao ta ở đây. Rốt cuộc ta phải làm thế nào mới vừa lòng…”
“Đi chết điiiiiiii!”
Huyền Linh day dứt khẽ liếc nhìn về phía trên điện các.
‘Con đã vất vả rồi.’
Nhưng biết làm sao bây giờ? Là đại đệ tử thì phải chịu thôi.
“Công việc chuẩn bị vẫn suôn sẻ chứ?”
Một giọng nói nhẹ nhàng từ sau vọng đến, Huyền Linh vội vã quay người, cúi đầu.
“Người đến ạ.”
“Mọi người có vẻ bận rộn quá nhỉ.”
Huyền Tông tiến lại, khẽ mỉm cười.
Ông ta liếc nhìn xung quanh một lượt rồi ý nhị nói.
“Nhưng mà Huyền Linh này.”
“Vâng, Chưởng môn nhân.”
“... Chúng ta có cần thiết phải làm tới mức này không?”

“Hả?”
Huyền Linh ngẩng đầu nhìn Huyền Tông. Huyền Tông giật mình khi nhìn thấy ánh mắt hung dữ ấy.
“À không. Ý ta là họ chỉ nghỉ lại vài ngày thôi mà, có cần thiết phải làm tới mức n…”
“Vấn đề chính là vài ngày đó đấy, vài ngày đó đấy!”
Huyền Linh trừng mắt, cao giọng.
“Khách đến đây không chỉ có một hai người, vậy nên chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ những vật dụng tối thiểu nhất. Ấy vậy mà cái môn phái này còn chẳng có đủ đũa muỗng cho họ!”
“Sao lại không có…”
“Người còn hỏi tại sao lại không có ư! Bán hết rồi lấy đâu mà còn nữa!”
“…”
Trong quá khứ, Hoa Sơn cũng là một đại môn phái, nên đương nhiên họ có đủ đồ dùng cần thiết để tổ chức các sự kiện.
Tuy nhiên, khi môn phái lụi bại, họ đã bán hết những gì có thể bán. Không có ăn mới chết, nên họ chẳng có lý do gì để giữ lại những vật dụng dành cho các vị khách chẳng bao giờ tới.
“Tuy tất cả khách mời đều là võ giả nên họ sẽ tự biết lo cho mình, nhưng chúng ta cũng phải chuẩn bị các vật phẩm tối thiểu nhất cho họ. Bây giờ ta không chỉ có một, hai việc phải làm đâu. Nếu muốn có đủ chỗ cho từng ấy người ăn thì ta phải mở rộng nhà bếp, và đương nhiên là phải xây thêm nhà ăn. Hơn nữa, ta cũng phải tu sửa lại toàn bộ tiếp khách đường đầy bụi bẩn, sắp sụp đổ kia.”
“Toàn, toàn bộ?”
“Đệ còn muốn cho nó sụp luôn để xây lại cái mới cho rồi…”
“Đệ, đệ hãy bình tĩnh lại đi.”
“Chậc.”
Huyền Linh không hài lòng nhìn các đệ tử đang tu sửa tiếp khách đường.
“Nhưng vì thời gian gấp rút nên chúng ta chỉ còn cách tu sửa một cách vừa phải.”
Huyền Tông len lén vuốt ngực, gượng gạo cười.
‘Dường như đệ ấy đang phải lo rất nhiều chuyện… ’
Nhưng nhìn tiếp khách đường đã bị dỡ hẳn một bức tường ra thế kia thì cụm từ ‘vừa phải’ không phù hợp cho lắm nhỉ.
Huyền Linh khẽ nói như thể đọc được suy nghĩ của Huyền Tông.
“Lúc đầu đệ cũng nghĩ chỉ cần trang trí đại khái thôi là được, thế nhưng, làm rồi mới thấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu coi từng thứ, từng thứ một đều là thể diện của Hoa Sơn, đệ không thể không bận tâm được, Chưởng môn nhân.”
“Hô hô. Thể diện quan trọng đến vậy sao. Tấm lòng mới là thứ quan trọng chứ.”
“Đệ biết.”
Huyền Linh gãi đầu.
“Nhưng Chưởng môn nhân sẽ trở thành Minh chủ Thiên Hữu Minh, đệ không thể để thiên hạ thấy Hoa Sơn thua kém Tứ Xuyên Đường Môn, hay các môn phái Tái Ngoại. Đệ nghe lũ trẻ nói Đường Môn thực sự rất hào nhoáng.”
“Bọn họ là Thế Gia. Còn chúng ta là Đạo Môn. Đạo Môn mà quá xa xỉ thì sẽ bị chỉ trích đấy.”
“Nhưng nếu xuề xòa quá cũng vẫn sẽ có người chỉ trích chúng ta thôi. Ta không cần chuẩn bị quá dư thừa, nhưng cũng không thể thiếu sót.”
Huyền Linh nhìn về phía điện các rồi nói tiếp.
“Nếu chỉ có các môn phái có nhân duyên với chúng ta như Đường Môn hay Băng Cung đến, đệ sẽ không làm tới mức này. Tuy nhiên sự kiện lần này không chỉ có họ, mà toàn bộ môn phái trong thiên hạ đều quy tụ về đây.”
“Ừm.”
“Đệ không muốn họ cười vào mặt Hoa Sơn. Người có thể nghĩ thật đáng hổ thẹn khi đệ bị vẻ bề ngoài ám ảnh đến vậy, nhưng xin người hãy hiểu cho đệ, Chưởng môn nhân.”
“Ừ. Ừ. Sao ta không hiểu tấm lòng của đệ được chứ.”
Huyền Tông gật đầu. Dẫu sao Huyền Linh cũng không phải là người không biết suy tính chuyện nào lợi, chuyện nào hại.
“Chỉ có điều…”
Huyền Tông mơ hồ nhìn về phía tiếp khách đường.
“Bên này không đi được à?”
“Đệ đóng tấm gỗ đó lại rồi thì sao mà đi được?”
“Cái gì… Tại sao đệ lại đóng vào đó, cái tên khốn này, tại sao! À không, là đồ điên mới đúng. Tại sao đệ lại đóng đinh vào cửaaaaaaaa! Đệ không có mắt à? Cái này là tay nắm cửa mà? Có muốn ta đóng một cái đinh vào đầu đệ không?”
“Đệ, đệ xin lỗi…”
“…”
Huyền Tông run rẩy nhìn Huyền Linh hỏi.
“... Sẽ ổn chứ?”
“... Kiểu gì cũng ổn thôi ạ.”
Quả nhiên không phải lúc nào mọi việc trên đời cũng thuận theo lòng người.
“Còn cái này làm như thế này à?”
“Ta đã bảo phải quay dọc rồi cơ mà, trời ơi! Ta đã bảo phải để chiều dài hướng lên trên! Đệ có biết ta nói bao nhiêu lần rồi không? Đệ muốn ta phải làm sao đây?”
“Ơ… thế này á?”
“Quay một nửa thôi, một nửaaaaaaaaaa!”
Nhuận Tông không thể ngăn được cơn giận, túm lấy cổ áo Chiêu Kiệt lắc lắc.
Thế nhưng Chiêu Kiệt vẫn nhìn Nhuận Tông như thể hắn chẳng biết mình đã sai chỗ nào.
“Mấy miếng gỗ này đều từ một cái cây mà ra cả, chúng ta chỉ cần đóng đại khái thôi là được rồi mà?”
“Khừ, khừ.”
Trong lúc Nhuận Tông lảo đảo ôm chặt lấy ngực, thì bên cạnh hắn cũng có một người đang đau khổ.
“Lưu sư thúcccccc! Người không đóng đinh ở chỗ đó được đâu!”
“Tại sao?”
“Người không thể đóng đinh ở đó được. Đó là cửa mà! Cửa ấy! Là chỗ để ra vào ấy! Phải mở cửa ra thì mọi người mới vào được chứ.”
“Chỗ này thì sao?”
“Để, để con. Để con làm cho! Để con!”
“Vậy ta sẽ đóng ở đây.”
“Chỗ đó cũng không được đâuuuuuuu!”
Tất cả đều ngập tràn khí thế.
Chẳng biết vì lý do gì, các đệ tử Hoa Sơn đều hừng hực khí thế tập trung vào việc tu sửa điện các.
Chỉ đáng tiếc, khí thế ấy lại không đem tới một kết quả tốt lành.
“Sư thúc! Người có cần đưa gỗ lên nữa không?”
“Ta bảo dừng! Dừng đi! Ta bảo dừng từ lâu lắm rồi kia mà!”
“Vậy con phải làm gì bây giờ?”
“Đừng làm gì cả! Đừng làm gì hết! Khi nãy ta cũng đã bảo con đừng làm gì hết rồi mà!”
Bạch Thiên cau có đến đáng thương.
Mỗi một lĩnh vực đều có chuyên gia. Và sự việc lần này cũng chính là lúc để Bạch Thiên cảm nhận được các chuyên gia ấy quan trọng đến mức nào. Hắn vốn định dẫn dắt cả chục đệ tử thừa khí thế và sức mạnh này làm việc, thế nhưng bây giờ, hắn lại mệt đến tắc thở vì phải khống chế họ hơn là làm việc.
“Cái lũ vô dụng chẳng biết làm gì ngoài vung kiếm…”
“Ơ, võ giả thì chỉ cần vung kiếm giỏi là được rồi còn gì.”
“Đệ vẫn chưa bị ăn đập đúng không! Mau quay lại làm việc đi!”
Vốn dĩ trong lòng hắn đã sớm lộn tùng phèo, và khi vừa liếc nhìn sang Thanh Minh đang ngồi một bên uống rượu, thật chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Làm đại khái, đại khái thôi. Mấy cái tên ăn ngủ với kiếm thì cần gì chỗ ngủ tốt.”
“... Để ta tự lo.”
Thanh Minh bật cười trước giọng nói yếu ớt của Bạch Thiên.
‘Nói thế thôi chứ mặt mũi đứa nào cũng hớn ha hớn hở.’
Tất nhiên là vậy rồi.
Một người đã quen với việc có các môn phái khác đến thăm Hoa Sơn như Thanh Minh thì sao cảm nhận được niềm hân hoan này.
Thời kỳ Hoa Sơn còn là trung tâm của võ lâm Trung Nguyên, Thanh Minh còn thường xuyên gặp các vị khách lạ trong sư môn hơn cả các huynh đệ của hắn.
Thế nhưng chỉ riêng Thanh Minh mới trải qua chuyện ấy.
Từ trước tới nay, các đệ tử Hoa Sơn chỉ ở dưới điện các sắp sụp đổ tự chơi với nhau. Vậy nên đối với họ, việc các môn phái lớn như Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia ồ ạt kéo đến chúc mừng Hoa Sơn là chuyện thần kỳ thế nào kia chứ?
‘Tại chúng không biết gì hết nên mới như vậy thôi.’
Bởi vì họ làm sao biết được các vị khách ấy suy tính gì khi tới đây chứ.
“Hôm nay chúng ta có hoàn thành xong việc này không?”
“Nếu con không ngồi đó nói nhảm thì kiểu gì cũng xong.”
“Lưu sư thúc đang treo ngược cửa kìa?”
“Aaaaaaaa! Không được!”
Thanh Minh lắc đầu khi thấy Bạch Thiên hớt hải chạy đi.
‘Nếu không xong thì sao đây.’
Nếu không sửa xong thì sao á? Thôi thì cứ vui vẻ mạnh khỏe ra về là được rồi!
Thanh Minh ngắm nhìn Hoa Sơn qua bức tường đã bị tháo dỡ. Câu nói tang điền bích hải quả thực rất hợp nếu so với Hoa Sơn ngày đầu tiên hắn trở lại đây.
Nơi này sắp tiếp đón các danh môn lừng lẫy thiên hạ.
Tuy rằng phần lớn bọn họ sẽ đến đây với tâm trạng ‘ta đến để xem Thiên Hữu Minh ghê gớm tới mức nào’... nhưng họ không thể không đến.
‘Hay là ta cũng đi giúp chúng một tay… ’
Đúng lúc Thanh Minh vừa nhổm dậy.
“Trưởng lãooooooooo!”
Một đệ tử đời thứ ba vừa được phái đi mua bát về, mặt mày tái mét đá cổng lao vào.
“Chuyện, chuyện gì thế!”
“Có tập kích à?”
“Không, không phải!”
Hắn thở hổn hển, hướng về phía Huyền Linh mà hét.
“Đến rồi!”
“Hửm? Ai?”
“Đường Môn! Người của Tứ Xuyên Đường Môn đang leo lên núi!”
“Mới, mới đó mà đã?”
Huyền Linh hốt hoảng quay đầu.
Họ mới nhận được thư chưa được bao lâu mà Đường Môn đã đến đây rồi sao? Có nóng vội đến mấy cũng phải có mức độ chứ!
“Nhưng, nhưng chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong mà!”
Gương mặt Huyền Linh trở nên xám xịt. Ông ta hoảng hốt ôm đầu khi nhìn thấy điện các đã bị tháo dỡ mất một nửa, đồ đạc ngổn ngang.
“Trước hết phải sắp xếp cho gọn những thứ sẽ đập vào mắt họ… !”
Đáng tiếc, đã quá trễ.
“Tứ Xuyên Đường Môn đến!”
“Hic! Chưởng, chưởng môn nhân!”
“Được, được rồi. Đi nào!”
Huyền Tông vội vã bước về phía sơn môn.
Cánh cổng vừa mở, hình ảnh một nhóm người Đường Môn xếp hàng ngay ngắn đập vào mắt ông ta. Huyền Tông phát hiện Đường Quân Nhạc dẫn đầu, vội vàng bước tới bắt tay.
“Đường Môn Chủ. Sao ngài tới nhanh thế?”
Đường Quân Nhạc mỉm cười.
“Ngài vẫn khỏe chứ, Chưởng môn nhân.”
“Nhờ sự quan tâm của Đường môn chủ, ta vẫn khỏe.”
“Ha ha. Ta có làm được gì đâu.”
Giữa lúc hai người đang hoan hỉ chào hỏi, Thanh Minh lọc cọc bước tới đứng cạnh Huyền Tông.
“Lão đến rồi đấy à?”
“Lâu rồi không gặp, Hoa Sơn Thần Long.”
“Lão đến sớm quá nhỉ?”
“Nếu ta mà là khách thì ta đã thong thả đi rồi.”
Đường Quân Nhạc nhìn về phía sau Huyền Tông và Thanh Minh. Thấy hình ảnh các đệ tử Hoa Sơn đang tất bật công việc, ông ta khẽ gật đầu. Rồi nói.
“Ta đến để giúp các ngài một tay mà.”
“... Hả?”
“Đường Bá.”
“Vâng, thưa Môn chủ!”
“Mau đưa các thiết tượng vào. Phải thật hoàn hảo trước khi các vị khách tới.”
“Vâng, thưa Môn chủ. Tất cả mau vào đi!”
“Rõ!”
Các thành viên Đường Môn xếp hàng phía sau nhanh chóng lấy dụng cụ rồi ào ạt tiến vào.
“... Hể?”
“Ớ?”
Các môn đồ Hoa Sơn ngơ ngác nhìn cảnh tượng ấy.
“Xin đừng lo lắng. Đoán biết sự việc sẽ thế này nên ta đã đưa các thiết tượng lành nghề tới.”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Đường Quân Nhạc, Huyền Tông đã thực sự cảm nhận được. Cảm giác khi có được thiên quân vạn mã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net