658

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap658

Chapter 658. Sao lại đến nhiều như vậy? (3)
Cảnh tượng này quả thật rất hợp với hai từ ‘thần kỳ.’
Cộc cộc! Ầm ầm!
“Phải nâng cột lên đây!”
“Đệ biết rồi ạ! Đệ sẽ đảm nhận phần bên trong, sư huynh làm phần bên ngoài nhé!”
Chỉ trong chốc lát cây cột được dựng lên và bức tường cũng được dựng đứng như có phép thuật. Chỉ cần rời mắt đi một lúc là đã thấy điều mới lạ. Thậm chí công việc này chỉ cần có hai người cũng có thể đảm đương được công việc của hàng chục thợ mộc lành nghề.
Khả năng của Đường Môn không chỉ dừng lại ở việc kiến tạo các tòa nhà.
“Hưm. Ta lại không hài lòng lắm nhỉ?”
“Trông nó hơi cũ, thế nhưng ta nghĩ không cần phải thay đổi kiểu mẫu.”
“Đúng vậy. Cứ để nguyên kiểu mẫu và thay bằng vật liệu cao cấp hơn. Mang đá đến đây nào!”
“Vâng!”
Họ bắt đầu đập chan chát, bức tường ngoài vô cùng bình thường liền thay đổi và hướng của mái hiên cũng biến đổi một cách kỳ lạ. Không cần động tay quá nhiều, nhưng chỉ với một thay đổi nhỏ trong phương thức thi công và vật liệu đã làm cho các tòa điện các trông sang trọng hơn hẳn.
Và còn…
“Chỉ cần khắc hoạ tiết hoa mai chỗ này là được!”
“Cả chỗ này nữa!”
“Trước tiên cứ làm cho nó giống cánh đồng hoa mai! Đã làm rồi thì phải cho ra trò chứ!”
Những đoá hoa mai tượng trưng cho Hoa Sơn bắt đầu được chạm khắc trên các thân cột. Những cánh hoa được khắc lên sống động đến mức có thể cảm nhận như chúng đang bay trong gió.
“Ôi…”
“Trời ơi…”
“Nghệ nhân, quả đúng là nghệ nhân có khác.”
Các môn đồ Hoa Sơn bị đẩy khỏi công việc chuyên môn và phải làm những việc đơn giản, họ không khỏi há hốc mồm nhìn cảnh tượng khó tin trước mắt.
Ba mươi thiết tượng đến từ Đường Môn đã thay đổi hoàn toàn Hoa Sơn theo đúng nghĩa đen.
“Đại thúc! Không được đụng vào đó!”
“Hả? Cái này cũng quá cũ rồi mà?”
“Đó là cây cột ghi dấu lịch sử của Hoa Sơn! Hãy giữ nó lại ở đó ạ!”
“Hưm, vậy thì đừng đẽo nó, sơn lại rồi khắc họa tiết lên trên. Nếu thêm câu từ tượng trưng của Hoa Sơn thì càng tốt.”
“Nghe có vẻ ổn đấy ạ. Xin chờ một chút đã. Để ta hỏi ý kiến Chưởng môn nhân.”
“Ta biết rồi.”
Và nếu có vấn đề nào phát sinh giữa hai bên thì Đường Tiểu Tiểu là người đứng ra hòa giải.
“Đúng là giỏi thật.”
Để các đệ tử Hoa Sơn làm việc cùng nhau, nói thật không biết khi nào mới kết thúc được. Thế nhưng chỉ trong nửa ngày từ khi các thiết tượng của Đường Môn đến, mọi thứ thay đổi đến chóng mặt.
Ngoài ra thứ Đường Môn mang đến không chỉ có những thiết tượng.
“Đây là rương đựng quà và bộ trà đạo cao cấp dùng cho sự kiện lần này.”
“Trời ạ…”
Huyền Linh ngạc nhiên nhìn vào hành lý đang dở của Đường Quân Nhạc.
“Những món đồ cao cấp này…”
“Xem như là quà tặng, trà hảo hạng nhất mang về từ Vân Nam và Mai Hoa trà của Hoa Sơn. Ta nghĩ đặt trong rương thế này sẽ tốt hơn ạ.”
“Thật sự đa tạ ngài, Đường Môn chủ.”
“Không cần khách sáo.”

Đường Quân Nhạc cười.
“Sự kiện này không chỉ dành riêng cho Hoa Sơn mà là sự kiện của toàn thể Thiên Hữu Minh. Vậy nên ta góp chút công sức không phải là điều nên làm sao?”
“Đúng, đúng là vậy nhưng…”
Làm việc quan trọng nhất là kinh nghiệm.
Hoa Sơn và cả Huyền Linh đều toàn tâm toàn ý làm việc nhưng lại không thể so sánh với Đường Môn. Đặc biệt, về phần này Đường Môn có tranh vị trí đứng đầu thiên hạ thì Hoa Sơn cũng không dám chen chân vào.
“Ta nghĩ tốt nhất ngài chuyển lời tới Hoa Âm trước sẽ tốt hơn.”
“Ngài nói là Hoa Âm á?’
“Vâng.”
Đường Quân Nhạc im lặng gật đầu.
“Sự kiện lần này không chỉ có những người được mời mà còn cả người xem đổ xô đến. Chúng ta không thể nào chứa hết bọn họ ở Hoa Sơn nên phải bàn bạc trước với những quán trọ ở Hoa Âm. Mà Hoa Âm cũng không phải nơi quá lớn nên có vẻ cũng không đủ khách điếm, nên theo ta nghĩ chuẩn bị chỗ ở tạm thời trước cũng không tồi.”
“Nói đến chỗ ở tạm thời thì…?”
“Bình thường hay làm một nơi như cái trại. Thế nhưng Hoa Sơn sau này chắc sẽ tiếp nhiều khách nên nhân cơ hội này ta nghĩ xây một chỗ chỉ nhận tiền không cấp đồ ăn cũng không tồi.”
Việc này cũng chưa từng nghĩ đến. Huyền Linh ngơ ngác gật đầu.
“Xin thứ lỗi. Bình thường ta hay bàn chuyện với Ân Hạ Thương Đoàn để xử lý nên…”
“Thương đoàn có việc của thương đoàn. Hơn nữa chẳng phải việc kiến tạo lâu dài và chạy ngược chạy xuôi là hai việc khác nhau ư? Ta nghĩ Ân Hạ Thương Đoàn chưa từng làm việc này trước đây.”
Huyền Linh im lặng gật đầu.
“Môn chủ nói chí phải. Ngài đến đây là sự trợ giúp lớn rồi.”
“Đó là điều ta phải làm mà. Xin tạ lỗi vì không thể đến nhanh hơn.”
“Ngài nói gì vậy chứ. Ta đây chỉ thấy cảm kích ngài thôi.”
Đường Quân Nhạc mỉm cười nhìn toàn cảnh Hoa Sơn. Hắn lần nữa ra lệnh cho các thiết tượng.
“Đáng lẽ chúng ta sẽ tiến hành buổi lễ ở võ đường, mà diễn đài lại thấp quá nên ta có hơi quan ngại.”
“Hay phá rồi xây mới ạ?”
“Võ đường là nơi luyện tập thân thuộc của môn phái. Độ cao và kích thước đó được làm ra là có mục đích riêng. Làm sao ngươi có thể nói mấy lời tùy tiện đó được chứ?”
“.. Là thuộc hạ suy nghĩ không thấu đáo ạ.”
“Ngươi hãy làm một cái nền. Chuyện khuân vác không thành vấn đề nên ngươi không cần bận tâm về trọng lượng, chỉ cần làm cho nó hoành tráng là được. Ngươi hãy tạo ra một thứ khi không cần có thể di chuyển nó đến nơi không nhìn thấy, đến khi cần thì mang nó đặt lên diễn đài bây giờ là được. Chọn nguyên liệu cho cẩn thận để bình thường không cần phải chăm chút nó quá.”
“Vâng, Môn chủ!”
Câu ‘thuận buồm xuôi gió’ là để dùng cho những lúc thế này đây.
Từ khi đến Hoa Sơn, Đường Quân Nhạc chỉ huy mọi thứ một cách khéo léo, chỉ bấy nhiêu thôi dường như đã toát lên được phẩm chất Môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn.
“Ta không biết phải bày tỏ lòng cảm kích này thế nào nữa..”
Đường Quân Nhạc lắc đầu trước câu nói của Huyền Tông.
“Không cần đâu, Chưởng môn nhân. Ta chỉ lo không biết có khinh suất mà làm xáo trộn nơi chứa đựng lịch sử lâu đời của Hoa Sơn hay không.”
“Làm gì có chuyện đó. Tổ tiên của Hoa Sơn cũng sẽ vui mừng lắm.”
Huyền Tông không rõ nhưng lời ông ta nói là thật.
Miệng Thanh Minh há như muốn rách toạc ra khi chứng kiến sự thay đổi của Hoa Sơn.
“Không biết có mạ vàng được không nhỉ? Lão không mang vàng theo à?”
“... Thanh Minh. Ra kia đi.”
“Hoặc là bạch kim cũng được. Còn không thì ngọc bích?”
“Ta bảo con đi chỗ khác đi.”
“Đường Môn lắm tiền nhiều của mà! Hơn chúng ta nhiều lắm!”
“Làm ơn… ngậm miệng lại hộ ta…”
“Không sao đâu, Chưởng môn nhân.”
Đường Quân Nhạc cười lớn.
“May là hắn hài lòng.”
“Hehe. Quả nhiên phải để chuyên gia làm việc có khác!”
Thanh Minh mỉm cười quay đầu đi.
Không chỉ các thiết tượng mà cả gia đinh của Tứ Xuyên Đường Môn cũng đang chăm chỉ bày trí những món đồ được mang đến từ Ân Hạ Thương Đoàn ở khắp mọi nơi. Việc cân nhắc chia chỗ ngồi cho quan khách và những nhân vật lớn thì Đường Môn chỉ có giỏi hơn Hoa Sơn.
“Cung chủ thì sao?”
“Chắc là hắn đang đến. Hắn nói chắc phải 3 ngày nữa mới đến nơi nhưng cân nhắc tình hình cấp bách chắc là khoảng ngày mai sẽ tới.”
“... Lần này chắc hắn không dẫn theo một đám dã thú đâu nhỉ?”
“Ta đã nói nhắc nhở hắn rồi nên lần này chắc sẽ không… nhưng cũng không thể đảm bảo.”
Thanh Minh cười toe toét lần nữa.
Hắn thích điểm này ở Đường Quân Nhạc.
Nếu là kẻ khác thì họ sẽ chỉ lo phô trương những việc mà mình đã làm, thế nhưng Đường Quân Nhạc xem đây là việc mà hắn đương nhiên phải làm.
Điều này có nghĩa Hoa Sơn và Đường Môn đã hoà nhập với nhau.
‘Là người một nhà…’
Thanh Minh nhẹ nhàng quay đầu đi.
‘Có người nhìn thấy thì tốt biết mấy.’
Trước đây Đường Môn và Hoa Sơn cũng có mối quan hệ khá thân thiết, nhưng không thân thiết như Thanh Minh và Đường Bảo mong muốn.
Phải một trăm năm sau, mối quan hệ mà Đường Bảo lúc trước mong muốn mới được hình thành.
Thanh Minh quẹt mũi rồi thản nhiên mở miệng.
“Khoảng khi nào thì xong?”
“Lâu lắm cũng không quá hai ngày.”
“Hai ngày ư?”
“Việc kiến tạo các tòa nhà, sắp xếp đồ dùng cho mọi người, xây thêm chỗ ở mới cũng không vấn đề gì. Mở rộng nhà bếp sẽ mất một chút thời gian, nhưng ta nghĩ hôm nay có thể hoàn thành xong.”
Bản lĩnh có thể xây dựng vài cái điện các trong nửa ngày, quả là đáng kinh ngạc.
Những người đứng đầu Hoa Sơn cảm nhận toàn bộ khí phách của Môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn, liều mạng kìm nén ý muốn vỗ tay thật lớn.
“Nhưng sao lại là hai ngày?”
“Vấn đề tiếp theo, việc tiếp khách.”
“Hả?”
Đường Quân Nhạc nhìn các môn đồ Hoa Sơn với ánh mắt hơi bối rối.
“Mà người phải tiếp khách là Hoa Sơn, Dã Thú Cung, và Bắc Hải Băng Cung.”
“…”
“Không đánh nhau đã là may rồi…”
“…”
Trên mặt Đường Quân Nhạc bắt đầu lộ vẻ âu sầu.
Nếu xét đến tính cách xấu xa thâm độc thì Tứ Xuyên Đường Môn thuộc vào hàng đầu thiên hạ. Nhưng so với các môn phái thuộc Thiên Hữu Minh thì họ lại lễ nghĩa hơn nhiều.
Dã Thú Cung thì không màng đến phép tắc Trung Nguyên và Bắc Hải Băng Cung thì thô thiển như con linh miêu giận dữ ở Bắc Hải, đều là những người vô cùng khô khan…
‘Có gì đó sai sai.’
Cỡ này thì Tà Phái cũng bỏ chạy không muốn giao du ấy chứ.
“Chẳng phải chúng ta sẽ mất khoảng hai ngày để dạy họ cách tiếp khách và kìm nén bản tính của mình ư?”
“.. Chỉ cần gây chuyện thì ném xuống vách núi không phải là được rồi sao?”
“Làm vậy ngươi nghĩ họ sẽ không gây chuyện à?”
“Thì đánh.”
Thanh Minh đáp lại vô cùng sảng khoái.
“Các sư huynh đệ chúng ta không bị khuất phục đến mức bị ném xuống vách đá đâu! Mọi người đều là đại trượng phu!”
“... Đại trượng phu không mang hàm ý như vậy.”
Đường Quân Nhạc thở dài.
“Vậy nên phải dạy họ trước. Mục tiêu sự kiện lần này là phải kết thúc thành công mà không có sự cố nào.”
Liền sau đó, Đường Quân Nhạc lầm bầm ‘Ta không biết có thành công không nữa’, nhưng lời đó không lọt vào tai Thanh Minh.
Đường Quân Nhạc thẳng lưng nói.
“Phải đưa cái tên Thiên Hữu Minh vang khắp thiên hạ. Không thể để lộ bất kỳ khuyết điểm nào.”
Thanh Minh gật đầu trước câu nói của Đường Quân Nhạc.
Thế sự quan trọng, thể diện cũng quan trọng. Nếu đã thế thì phải thể hiện thật tốt.
Thế nhưng…
“Chỗ này! Chỗ này thế nào?”
“Chỗ nào?”
“Thanh thạch dưới sàn bóng loáng quá làm ta lo ghê! Hay chúng ta khắc hoa mai ở đây nhé?”
“Ở dưới sàn à? Khắc trên tường chưa đủ ư?”
“Đã làm thì càng nhiều càng tốt chứ! Khắc lên đi!”
“Được!”
Má Thanh Minh giật giật.
“Ngói! Khắc lên cả ngói nữa!”
“Ta không thích tạo cảnh chỗ này! Đến đó mang mấy cây mai về đặt vào đi! Trồng ở đây là được!”
“Hẹp quá! Hẹp quá! Phá bỏ bức tường này đi! Dựng bức tường mới rộng hơn!”
“…”
Nhưng mà... có phải hơi quá rồi không?
Nhìn những kẻ bị ám ảnh quá mức bởi hoa mai của Hoa Sơn, Thanh Minh liếc nhìn Đường Quân Nhạc. Đường Quân Nhạc che miệng ho khan với gương mặt hơi ngượng ngùng.
“Hưm, khi đó chẳng phải ngươi đã khắc hoa mai lên cột sao.”
“Đúng vậy.”
“Từ đó trở đi, việc khắc hoạ tiết hoa mai lên đồ vật tại Đường Môn trở nên phổ biến bất thường… Nếu thế này hoa mai cũng sẽ thành biểu tượng của Đường Môn mất."
“…”
“Vì họ phấn khích quá nên cứ kệ họ đi.”
“…”
Thanh Minh nhìn các thiết tượng phấn khích chăm chỉ khắc hoa mai liền mỉm cười.
‘Ôi, ta không biết đâu.’
Nhiều hoa mai cũng tốt mà.
Cứ như thế thời gian dạy dỗ (?) của Đường Môn đã trôi qua.
Sau khi chuẩn bị xong, những quần hùng của thiên hạ cũng bắt đầu đổ xô về phía Hoa Sơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net