689

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap689
Chapter 689. Chẳng ai có thể sống đơn độc trên thế gian này. (3)
“Ưmmmmm”
Thanh Minh đứng dậy vươn vai rồi chớp chớp mắt vài cái. Ngay sau đó, đôi mắt hắn trố ra khi nhìn thấy những tia nắng xuyên qua cửa sổ và đi vào căn phòng.
“Gì, gì đây?”
Là buổi sáng ư? Không thể nào?
Nhưng cho dù hắn có muốn phủ nhận như thế nào chăng nữa thì những tia nắng mặt trời cũng chẳng thể biến mất.
Ánh nắng mặt trời sưởi ấm chăn đệm ấm áp khiến cho hắn một lần nữa muốn chìm vào giấc ngủ…
Không, không phải! Không phải như vậy!
Thanh Minh há hốc miệng trước tình huống vô lý này.
‘Ta đã ngủ dậy muộn ư?’
Ta là ai chứ? Ta là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh kia mà!
Cho dù hắn có là Thanh Minh đi chăng nữa thì cũng không thể nào như vậy được. Sự thật là vì hắn có tài năng thiên bẩm nên việc nỗ lực luôn mang lại hiệu quả mà thôi.
Nhưng dù sao thì để biến tài năng thành thực lực thì hắn cũng chưa từng lười biếng một ngày nào kể từ ngày đầu tiên được chạm vào thanh kiếm.
Vậy mà…
“Ta dậy muộn ư?”
Ai cơ? Ta á?
Đồng tử trong mắt Thanh Minh chấn động dữ dội.
“Ta, ta…”
Lười biếng là tội lớn nhất trong số các trọng tội.
Nhưng không phải ai khác mà chính bản thân hắn đã ngủ dậy muộn!
“Hưmmmmmmmm!”
Thanh Minh bắt đầu vò đầu bứt tai.
“Con người đúng là sẽ trở nên lười biếng khi no bụng mà! Sao có thể như thế này được chứ?!”
Nếu như là ngày xưa thì chuyện này là chuyện không thể nào tưởng tượng được.
Cho dù nhục thể của hắn đi đến giới hạn hồi chiến tranh thì hắn cũng chưa từng ngủ dậy muộn như thế này.
Vậy mà khi cơ thể của hắn khi tràn ngập sức sống lại đi ngủ bảnh mắt ra như thế này ư?
Thanh Minh bật dậy rồi mở toang cửa sổ ra.
Không phải mặt trời mới mọc nữa mà dường như đã lên đến trung thiên rồi.
“Hiccccccc!”
Có cái gì sai sai ở đây thì phải. Thanh Minh vội vàng mặc y phục vào.
“Chết tiệt! Thật kỳ lạ khi Chưởng môn sư huynh lại xuất hiện trong giấc mơ của ta! Nhìn thấy cái khuôn mặt đó thì chắc chắn hôm nay chẳng có gì tốt đẹp cho mà xem!”
Cái tên tiểu tử kia?
“Đi chỗ khác chơi đi, giờ đệ không có thời gian để chơi với sư huynh đâu”
Thanh Minh phớt lờ ảo giác bên tai mà mặc y phục lên một cách bừa bãi. Nếu như là bình thường thì hắn đã đi tắm rửa sạch sẽ rồi thong dong bước ra ngoài rồi. Nhưng bây giờ hắn thậm chí chẳng còn thời gian để rửa mặt nữa.
“Huých!”
Sau khi dùng nội lực để thổi bay đám bụi bặm bám trên cơ thể, hắn lao nhanh ra ngoài như một tia chớp.
Tất cả các đệ tử Hoa Sơn đã có mặt trên sân tập võ và đang tập trung vào việc tu luyện. Thậm chí ngay cả các đệ tử đời thứ nhất cũng đang chiếm lấy một góc sân vung kiếm một cách chăm chỉ đến vã mồ hôi hột.
Khi nhìn thấy hình ảnh đó.
‘Cảm, cảm giác tội lỗi…’
Nhờ vậy mà Thanh Minh đã nhận ra một sự thật kinh thiên động địa rằng bên trong hắn vẫn còn có một chút gì đó gọi là lương tâm.
“Đệ đến rồi đấy à?”
“…”
“Đệ đã đi đâu vậy?? Cả ngày hôm nay chẳng thấy đệ ở đâu cả”
“…”
“Thanh Minh à, tu luyện vừa phải thôi. Ngày nào đệ cũng ra ngoài từ sáng sớm để tu luyện như vậy thì liệu cơ thể đó có chịu đựng được không? Hôm nay đệ đã vung bao nhiêu đường kiếm mà lại đến muộn như vậy hả?”
“Hả?”
“Chậc chậc”

Nhuận Tông tặc lưỡi với khuôn mặt không giấu nổi sự lo lắng. Khi nhìn thấy sự thương cảm trong đôi mắt đó, hắn lại cảm thấy tim bản thân bị một chiếc kim đâm vào vậy.
“Kẻ mạnh nhất lại là kẻ không bao giờ nghỉ ngơi mà cứ chăm chỉ tu luyện thế này thì những người khác sao dám ngơi tay được chứ!”
Chiêu Kiệt nhăn nhó cộc cằn hét lên rồi bắt đầu chọc chọc vào hông hắn.
‘Tại sao hôm nay…’
Bình thường nếu như nghe thấy những lời này hắn đã chỉ chỉ trỏ trỏ rồi vênh mặt lên giáo huấn rồi.  Nhưng mà giờ đây hắn lại như một tên trộm vặt dù có 10 cái miệng cũng chẳng dám hé răng nửa lời.
“Mọi người… ra sớm nhỉ?”
“Ừm, bình thường đệ ra ngoài tu luyện vào sáng sớm thì khoảng nửa canh giờ sau mọi người mới bắt đầu ra sân luyện tập”
“Nửa canh giờ ư?”
“Đúng vậy”
Thanh Minh nhìn những người đang luyện tập bằng đôi mắt run rẩy.
Yaaaaaa!
Mỗi khi kiếm và kiếm va chạm với nhau, từng giọt mồ hôi lại rơi ra khỏi cơ thể cuồn cuộn cơ bắp. Không biết bọn họ đã đổ bao nhiêu mồ hôi nhưng lúc này sàn tập võ đã ướt đẫm như vừa có một cơn mưa ngang qua.
Không phải chứ.
Phía sau gáy bọn họ đều đang ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
Không chỉ các sư huynh đệ, các sư thúc thậm chí là các sư thúc tổ đều đang luyện tập đổ mồ hôi ròng ròng. Vậy mà một mình hắn lại nằm ngủ cho đến khi mặt trời lên tận trung thiên ư?
Haha! Giỏi quá nhỉ!
“Ồn ào!”
“Hả? Cái gì cơ?”
“Không, không có gì đâu”
Thanh Minh nói lắp bắp một cách gượng gạo. Sau đó hắn nghiêng nghiêng đầu.
“Nhưng mà mọi người có phần phấn khích hơn bình thường thì phải?”
“Phải nói là cố gắng hơn bình thường chứ!”
“Hả?”
Ngay khi Thanh Minh định hỏi thêm điều gì đó, Bạch Thiên sau khi hạ kiếm xuống. Hắn lau mồ hôi trên trán rồi tiến về phía bọn họ.
“Phù!”
“…”
Nhìn những giọt mồ hôi trên khuôn mặt của tất cả mọi người, Thanh Minh có thể cảm nhận được việc bọn họ đang tập luyện nghiêm túc như thế nào.
“Sự kiện cũng đã kết thúc rồi. Mọi người có cần phải làm quá lên như thế này không??”
Bạch Thiên nhìn Thanh Minh một cách đầy nghiêm túc và nói.
“Thiên Hữu Minh ra đời, vị thế của Hoa Sơn đã khác trước kia rất nhiều”
“…”
“Như con đã nói từ trước, chúng ta phải mạnh hơn những kẻ mà chúng ta sẽ phải đối phó trong tương lai. Đấy là còn chưa nhắc đến Trường Nhất Tiếu và Vạn Nhân Phòng”
Thanh Minh gật đầu.
“Nếu như chúng ta vẫn như vậy mà đối thủ mạnh lên thì kết quả chẳng phải quá rõ ràng hay sao? Vì vậy mà chúng ta nhất định phải dốc sức bằng mọi giá mạnh hơn nữa”
Sau khi nghe Bạch Thiên nói, Thanh Minh nheo nheo mắt chuyển ánh nhìn về phía sân luyện võ.
Không cần có người chỉ huy.
Trong quá khứ, Vân Kiếm là người đốc thúc, sau đó đến lượt Thanh Minh phải đánh đập để chỉ đạo. Vậy nhưng giờ đây mặc dù không cần ai trên sân tập võ cao giọng, tất cả mọi người đều biết tự giác mà luyện tập.
Nhìn thấy biểu cảm không thể nghiêm túc hơn trên gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn, hắn lại có cảm giác ngứa ngáy nơi đầu ngón tay.
“Còn nữa…”
Ngay lúc đó, Bạch Thiên nhăn nhó nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.
“Con tu luyện như vậy mà bọn ta tu luyện ít hơn thì cả đời này sẽ chẳng thể nào bắt kịp con mất”
Ngay lúc đó, Lưu Lê Tuyết cũng đi bộ về hướng này. Nàng ta gật đầu tán thành với gương mặt đầy sát khí.
Thanh Minh hoang mang.
“Chuyện đó quan trọng vậy sao?”
“Quan trọng chứ!”
Chiêu Kiệt đột ngột cao giọng.
“Thực lòng mà nói ta chẳng hề quan tâm đến danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân hay Hoa Sơn Đệ Nhất Nhân gì cả”
“…”
“Chỉ cần so với đệ khoảng cách được thu hẹp hơn một chút là được. Nếu được như vậy thì ta có chết cũng cam lòng”
Nhuận Tông và Bạch Thiên gật đầu lia lịa đồng ý trước lời nói của Chiêu Kiệt.
“Lúc đó thì có thăng thiên cũng sung sướng vô ngần”
“Với thành tích như vậy thì không khéo Thái Thượng Lão Quân sẽ đi chân trần ra đón cũng không biết chừng”
“…”
Mấy cái tên tiểu tử này?
“Một trăm năm nữa vẫn chẳng được như vậy đâu”
“Một trăm năm vẫn còn ít ấy chứ”
“Ở mức độ đó thì cũng đáng để đầu tư lắm”
“Chỉ cần đánh được tên tiểu tử này một cái thôi thì một trăm năm có là gì”
“Đúng vậy”
Đồng tử của Thanh Minh rung lắc dữ dội.
‘Mấy cái tên tiểu tử này đang nói thật đấy à’
Cái ánh mắt đó không phải là đang đùa đâu.
Nhưng mà ta đã phạm phải tội gì chứ…
”Đùa à?”
“Đùa đâu mà đùa”
“Vậy là nửa đùa nửa thật rồi”
Khi Thanh Minh cạn ngôn hoàn toàn, Bạch Thiên mỉm cười hiền hòa.
“Tất cả mọi người đều biết sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều việc phải làm”
“…”
“…”
“Chỉ cần cố gắng luyện tập thêm một chút, nỗ lực thêm một chút. Ta biết những nhỏ nhặt đó sẽ không thể đem lại thay đổi gì lớn lao. Nhưng so với việc không làm gì cả thì vẫn hơn gấp ngàn vạn lần”
Thanh Minh không nói gì mà chỉ gật đầu.
“Bọn ta chỉ là đang cố gắng hết sức mình mà thôi. Mỗi người sẽ tiến bộ từng chút từng chút một”
“Cẩn thận đằng sau gáy!”
“Cư xử cho tử tế vào!”
Thanh Minh ngơ ngác khì nhìn thấy cảnh tượng Chiêu Kiệt và cả Đường Tiểu Tiểu đang chỉ chỉ trỏ trỏ phía sau. Âm thanh các môn hạ Hoa Sơn luyện tập liên tục vang lên.
Đôi bắt hắn rung lên từng nhịp.
Nếu cứ chạy một cách vô lo vô nghĩ thì sẽ không thể nhìn thấy những người đang đuổi theo phía sau. Đệ thực sự nghĩa rằng các sư đệ của đệ sẽ không thể nào theo kịp đệ à?
‘Ngày xưa đã như thế nào nhỉ?’
Vào thời điểm đó, sân tập luyện cũng đông đảo như thế này.
Nhưng Thanh Minh không hề nhìn thấy những giọt mồ hôi mà bọn họ đã đổ ra. Bây giờ thì không như vậy nữa rồi. Hắn đã nhìn thấy những giọt mồ hôi đó bằng chính đôi mắt này.
Hãy sống chậm lại một chút…
‘Sư huynh…’
Sư huynh vốn định nói như vậy phải không?
“Dù sao thì những lời cằn nhằn…”
“Cái gì đấy cái tên tiểu tử này?”
Thanh Minh mỉm cười rồi quay đầu đi. Không phải là vì cảm xúc của hắn đang dâng trào. Chỉ là hắn không muốn cho ai thấy biểu cảm bây giờ của hắn mà thôi.
Thanh Minh thở dài một hơi sau đó điều chỉnh cảm xúc lại và nhìn Hoa Sơn Ngũ Kiếm như lúc bình thường.
“Cứ tu luyện thế này thì sẽ sớm theo kịp thôi!”
“Nhưng mà cái tên tiểu tử này”
Bạch Thiên nghiến răng.
Roẹt
Ngay sau đó thanh kiếm của hắn được rút ra một cách gọn gàng.
“Thế nào? Có muốn cùng nhau tu luyện không? Nghĩ lại thì ta đã không tu luyện cùng con khá lâu rồi đấy!”
“Ồ hố?”
Thanh Minh chớp chớp mắt.
“Dạo này Đồng Long hay thắng trận nên tự tin cao ngút trời nhỉ? Còn dám rút kiếm ra trước mặt ta kia đấy?!”
“Ta là sư thúc của con đấy cái tên tiểu tử này!!!”
“Vì là sư thúc nên sư thúc mới còn sống đấy. Nếu không đã bị đánh chết lâu rồi!”
“Ồ hô! Hôm này nhà ngươi thử đánh chết ta xem nào?!”
Hai mắt Bạch Thiên bừng bừng lửa giận, hắn nhanh chóng lao về phía Thanh Minh.
“Sáttttt”
“Chỉ vậy thôi mà cũng đòi giết ta ư?”
Kiếm khí do hai người thi triển ra trong chốc lát quét qua tứ phương tám hướng.
“Cái, cái gì vậy?”
“Điên rồi đấy à?”
Các đệ tử giật nảy trước cuộc chiến khốc liệt đột ngột bắt đầu. Bọn họ nhanh chóng chạy trốn đến nơi không bị ảnh hưởng bởi kiếm khí.
Phần còn lại của Ngũ Kiếm cũng rút lui về phía sau đứng khoanh tay quan sát.
“Tàn nhẫn quá!”
“Nhìn thế nào cũng chẳng giống tu luyện tẹo nào?”
“Giữa sư huynh đệ với nhau có thể dùng từ mưu sát được không nhỉ?”
Trong cơn bão kiếm khí kinh khủng đó, miệng của Thanh Minh và Bạch Thiên vẫn làm việc liên tục.
“Hôm nay ta sẽ đạp vào cằm của ngươi rồi thăng tiên luôn!”
“Ước mơ của sư thúc cũng lớn quá nhỉ. Thăng tiên là chuyện không phải ai cũng làm được đâu”
Kenggg
Thanh kiếm của Bạch Thiên va chạm vào thanh kiếm đang vung lên một cách nhẹ nhàng của Thanh Minh rồi bị văng ra.
‘Hừm’
Cảm giác lạnh lẽo nơi cổ tay truyền đến, khóe miệng Thanh Minh khẽ cong lên.
‘Lớn phết rồi nhỉ’
Trong quá khứ hắn ta đã không hề biết. Những người có thể đối mặt với thanh kiếm của hắn như thế này, những người cố gắng đuổi theo phía sau hắn đáng trân quý đến nhường nào.
Phải đến khi mất đi thì mới nhận ra.
Đúng như Thanh Vấn đã nói, khi ấy nếu như hắn có thể quay lại nhìn các sư huynh đệ một chút thì có lẽ tương lai của Hoa Sơn đã thay đổi cũng không biết chừng.
Nhưng mà…
‘Tất cả chỉ là những chuyện đã qua mà thôi’
Dù có hối hận nhưng hắn không tiếc nuối. Vì trước mắt hắn lúc này có thứ mà hắn phải bảo vệ.
“Thả lỏng cổ tay thêm một chút nữa! Không có sức mạnh gì cả!!!”
“Aaaaaaaa!!!”
Khi các đòn tấn công của bản thân liên tục bị chặn lại, Bạch Thiên ngay lập tức lao vào với khí thế như thể muốn sùi cả bọt mép. Thanh Minh mỉm cười khúc khích.
‘Sư huynh, đừng lo lắng’
Thanh Minh nhìn một lượt các đệ tử Hoa Sơn đang theo dõi trận đấu này.
“Lần này nhất định sẽ khác!”
Thanh kiếm của hắn nở ra những bông hoa mai rực rỡ.
“A, thật sảng khoái!”
Thanh Minh mỉm cười với khuôn mặt bóng loáng. Sau đó hắn khẽ lau qua mồ hôi trên trán.
Rồi hắn nhìn xung quanh với bộ dạng như một con mèo con no bụng và nhún vai.
“Vận động một chút làm ta đói bụng quá. Ta đi ăn cơm trước đây!”
“…”
Và rồi hắn tung tăng bước đi như vậy. Bước chân của hắn trông nhẹ nhàng khoan thai đến mức khiến tâm trạng của người xem cũng trở nên thoải mái lạ thường.
Vậy nhưng… chỉ có một vấn đề…
Các đệ tử nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh rồi chuyển ánh nhìn về sân tập võ.
“…”
Tất cả mọi người đồng loạt thở dài khi nhìn thấy Bạch Thiên vẫn nằm co giật trên sân.
“Lại không đánh nổi một cái nữa rồi”
“Dường như 100 năm vẫn là chưa đủ thì phải”
“Tiểu Kiệt, mau đưa sư thúc đến Y Dược Đường!”
“Vâng”
Sau trận đấu này, các đệ tử Hoa Sơn lại càng cảm nhận sâu sắc hơn rằng con đường mà bọn họ phải đi phía trước vẫn còn dài lắm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net