690

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap690
Chapter 690. Chẳng ai có thể sống đơn độc trên thế gian này. (4)
“Bá Quân sao…”
Mắt Pháp Chỉnh tối sầm lại.
"Đệ nói Bá Quân đã đích thân đến?"
"Vâng, thưa Phương trượng."
Pháp Giới liếc nhìn sắc mặt của Pháp Chỉnh. Ông ta biết dù có nhìn vào khuôn mặt kia bao nhiêu lần đi nữa thì cũng khó mà biết được Pháp Chỉnh - sư huynh ông ta không phải đang nghĩ gì.
Pháp Chỉnh bỗng nhắm mắt lại rồi bắt đầu ngồi thiền.
Ngồi thiền trước mặt mọi người thoạt nhìn có vẻ thiếu tôn trọng. Tuy nhiên, Pháp Giới đã gắn bó với ông ta trong một thời gian dài đủ để biết rõ rằng đây là hành động khi Pháp Chỉnh có điều cần suy nghĩ thấu đáo.
Sau một lúc, Pháp Chỉnh chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía Pháp Giới.
"Phản ứng của Cửu Phái Nhất Bang thì thế nào?"
"Rối loạn hết lên ạ."
Pháp Giới thở dài một hơi rồi nói. Đôi mắt dần trở nên u ám hơn.
“Tất nhiên, mỗi môn phái lại có một phản ứng khác nhau. Có môn phái thì thương tiếc, có môn phái thì thể hiện thái độ thù địch công khai, và có cả tỏ ra rất quan tâm đến Thiên Hữu Minh. Nhưng nhìn chung, họ có vẻ lúng túng không biết phải ứng phó với tình huống này như thế nào”.
"Dĩ nhiên là vậy rồi."
Pháp Chỉnh mỉm cười, vẻ mặt có chút phức tạp hỏi.
"Theo đệ thấy thì chuyện này như thế nào?"
“Ý người là Thiên Hữu Minh?”
“Đúng vậy.”
Pháp Giới suy tư một lúc lâu, ấn đường nhăn hết lại.
Đối với sự tồn tại của Thiên Hữu Minh, ông ta cũng không thể nào nắm chắc hay hiểu rõ được.
"Hơn đệ nghĩ… Đúng. Liên minh này mạnh hơn nhưng cũng không đáng sợ như đệ từng nghĩ…”
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng Pháp Giới cũng lắc đầu và thẳng thắn nói.
"Đệ không biết nữa. Phương trượng. Ý đệ là rồi bọn họ sẽ ảnh hưởng đến giang hồ này ra sao.”
Pháp Chỉnh mỉm cười gật đầu.
"Thì ra là vậy."
“… Người định sẽ làm gì đây ạ?"
"Cái gì mà ta sẽ làm gì"
"Không phải nên lập đối sách cho chuyện này ư?"
“Hô hô. Ta còn tưởng chuyện gì. Họ thậm chí còn không gây ra vấn đề gì với giang hồ, vậy ta phải có biện pháp đối phó làm gì chứ? "
“Phương trượng… Để đến lúc xảy ra vấn đề thì đã quá muộn rồi ạ”.
Pháp Chỉnh chỉ đơn giản là bật cười trước lời nói của Pháp Giới.
"Đệ nói không sai. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra”.
“…”
“Chỉ cần Chưởng môn nhân l Hoa Sơn vẫn là Minh Chủ Thiên Hữu Minh, sẽ không xảy ra chuyện mà đệ hay Cửu Phái Nhất Bang lo lắng. Hắn không phải là một người thích dùng vũ lực để ra oai gì đâu”.
Nghe những lời của Pháp Chỉnh, Pháp Giới tưởng tượng ra hình ảnh của Huyền Tông.
‘Rõ ràng… '
Các đệ tử Hoa Sơn rõ ràng không giống đạo sĩ chút nào. Nhưng ở Huyền Tông, người ta cảm nhận được nhân cách Đạo gia cao cả. Thật khó để tưởng tượng rằng một người như vậy sẽ dùng vũ lực để gây ra nổi loạn gì đó.
"Vấn đề là ở phía khác kìa."
“…Sao cơ ạ?"
“Ảnh hưởng không có nghĩa là đệ không muốn thì nó sẽ không xảy ra. Ngay cả khi đệ đứng yên, nó vẫn sẽ tự phát tán và làm rung chuyển xung quanh”.
"Đệ vẫn không hiểu…”
"Thế nhân nhạy cảm với những tin đồn nhiều hơn đệ nghĩ đấy"
Pháp Chỉnh cười khổ khẽ lắc đầu.
“Nếu đệ đã có ấn tượng sâu sắc về Thiên Hữu Minh thì những người khác đã đến đó cũng sẽ nghĩ như vậy. Khi tin đồn lan rộng, ngay cả khi Thiên Hữu Minh không muốn hành động thì cũng sẽ có một đám người xếp hàng dài để mời bọn họ ra mặt là điều đương nhiên.”
"Không sai…”
“Có được thì sẽ có mất. Những người đánh mất thứ mình có sẽ mất đi hi vọng và dần im lặng”.

Pháp Chỉnh tựa như biến thành ngọn đèn leo lét với đôi mắt u sầu.
"Cuộc nghị sự của các Chưởng môn nhân mà chúng ta đã nói trước đó như thế nào rồi?"
“Đã nhận được câu trả lời sẽ tham gia rồi ạ. Nhưng… hiện vẫn chưa có câu trả lời nào từ Võ Đang”.
"Ha, những người đó thật là."
Pháp Chỉnh lắc đầu.
Không phải ông ta không biết Hư Đạo chân nhân đang cảm thấy thế nào lúc này, nhưng những người đứng đầu một môn phái phải biết cách che giấu cảm xúc của mình.
“Võ Đang cuối cùng cũng sẽ đến đây thôi, vì vậy hãy gọi mọi người đến càng sớm càng tốt.”
"Vâng, thưa Phương trượng."
"A di đà Phật."
Một bóng đen đổ xuống phía bên trái Pháp Chỉnh với vẻ không hài lòng.
‘Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia vẫn có thể kiểm soát được.’
Rõ ràng đây là cơ hội lớn cho Thiếu Lâm. Ngay cả những môn phái vốn có thù hận với Thiếu Lâm và ngấm ngầm bỏ qua lời mời cũng sẽ không còn cách nào khác là phải nghe theo Thiếu Lâm trong tình huống như vậy.
Đó là một cơ hội tốt để vãn hồi những thời cơ đã bỏ lỡ trong quá khứ.
Thế nhưng…
"Không chỉ có Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia bị ảnh hưởng bởi chuyện lần này."
Và cái tên ‘Bá Quân’ cứ quẩn quanh không ngừng.
Trường Nhất Tiếu.
Tiếng hừ nhẹ lại một lần nữa vang lên.
“Liên lạc cho Cái Bang, nói họ nếu có điều gì đó bất thường xảy ra thì phải báo ngay cho chúng ta.”
"Rõ, Phương trượng."
Pháp Chỉnh chậm rãi gật đầu sau khi nghe được câu trả lời.
Trời thường yên tĩnh đến nghẹt thở trước cơn bão.
Vẫn chưa đến lúc.
* * *
"Tất cả những thứ này là gì?"
Thanh Minh trố mắt khi nhìn thấy đống hành lý lớn chất đống bên trong sơn môn.
“Lại phải đi đâu nữa hả? Sự kiện ra mắt Thiên Hữu Minh đã trôi qua bao lâu rồi chứ! Lại đang cố bán ai đó nữa đúng không?”
“…Không phải như vậy."
Nhìn lại thì Huyền Tông vẫn luôn nói là không cần đi, nhưng chính Thanh Minh lại không chịu, cứ thế đi ra khỏi Hoa Sơn. Tuy nhiên, những ký ức đó dường như đã bị xóa hoàn toàn khỏi tâm trí của Thanh Minh.
Nhuận Tông nhún vai rồi nói.
“Là quà mừng.”
“Hử? Quà?”
“Không sai. Là quà mừng sự ra đời của Thiên Hữu Minh.”
Chiêu Kiệt đột nhiên đến gần, nghiêng đầu.
"Sự kiện đó đã kết thúc từ đời nào rồi mà giờ còn lễ vật gì nữa?"
"Đó là những người đã trực tiếp đến Hoa Sơn đem theo, còn đây là quà từ các thương nhân ở Thiểm Tây và các tỉnh lân cận khác."
"Hở?"
Nhuận Tông cũng cười như thể điều này rất hoang đường.
“Có vẻ như các môn phái vừa và nhỏ khác ở Thiểm Tây cũng đã gửi quà tặng, nhưng nhiêu đó không phải là tất cả. Từ sáng đến giờ những người mang quà cứ ùn ùn kéo đến”.
"Ôi chao…”
Chiêu Kiệt thốt lên đầy ngưỡng mộ. Tuy nhiên, Thanh Minh đứng bên cạnh lại bình tĩnh hơn mong đợi.
"Đệ không thấy ngạc nhiên hả?"
"Cái gì?"
"Không nghe thấy những món quà này cứ tiếp tục đến à?"
"Vô vị."
Thanh Minh bật cười.
"Trước đây những chuyện như thế này xảy ra như cơm bữa."
Khi đó, lễ vật đưa đến nhiều đến mức Hoa Sơn phải thuê cả người để phân loại chúng nữa là.
Ảnh hưởng của một môn phái được gọi là danh môn là ngoài sức tưởng tượng. Vì vậy, điều tự nhiên là số người muốn bằng cách nào đó tạo mối quan hệ với họ và tạo ấn tượng tốt sẽ tăng lên như sao trên trời.
Cũng giống như việc lễ vật không ngừng được đưa đến trong nhà các quan tai to mặt lớn vậy.
“Mặt trưởng lão Huyền Linh chắc sẽ cười đến nở hoa mất thôi.”
“Nhà kho sắp không chứa nổi nữa rồi.”
“Cũng nên tập quen dần đi là vừa.”
“… Đừng có ở đó mà mơ mộng hão huyền. "
Nhuận Tông mỉm cười và quay lại.
“Nhìn đủ rồi thì hãy đi chuẩn bị đi. Quan chủ có lệnh tất cả các đệ tử Thanh Tử bối và Bạch Tử bối phải tập hợp ở sân luyện võ trước giờ Dần đấy.”.
“À, đệ cũng nghe thấy. Mà sao tự nhiên lại tập hợp vậy? Từ trước đến nay, ngoại trừ việc tu luyện buổi sáng, thời gian còn lại đều là tự thân tu luyện mà nhỉ”.
"Có vẻ như ngài ấy muốn cho mọi người tập làm quen với kiếm trận."
"Kiếm trận?"
Nhuận Tông gật đầu.
“Lần trước trong trường hợp khẩn cấp không phải cũng đã có kiếm trận rồi đó thôi?”
“… Đệ không rõ lắm."
"Có vẻ như ngài ấy đã nắm được kiếm trận ở thời điểm đó."
"Nhưng sao lại là bây giờ?"
Chiêu Kiệt hỏi với vẻ mặt không hiểu gì. Nhuận Tông tặc lưỡi như thể hắn thật đáng thương.
“Thử nghĩ mà xem. Lần trước không phải chúng ta đánh trận theo nhóm trong khi chiến đấu với Đới Tinh Trại sao? "
"Đúng. Chính là vậy."
“Ngay cả khi đó, tuy chúng ta đã dàn trận và hành động cùng nhau, nhưng nếu chúng ta có thể thi triển kiếm trận một cách tốt hơn, thì trận chiến sẽ bớt vất vả hơn rất nhiều. Có vẻ như Vân Kiếm Quan chủ đã cảm nhận được rất nhiều điều từ cuộc chiến đó ”.
"A…”
Chiêu Kiệt gật đầu.
“Vậy thì lâu nay không nhìn thấy Vân Kiếm quan chủ thì ra là vì…”
"Đúng vậy. Có vẻ như ngài ấy đã nghiên cứu kiếm trận trong thời gian rảnh rỗi mặc dù lịch trình bận rộn. Ngài ấy thật tuyệt vời đúng không. Theo ta biết thì ngài ấy cũng không hề quên việc tự tu luyện của mình nữa đấy. "
"Ôi trời, có phải phân thân ra đâu chứ."
Chiêu Kiệt thỉnh thoảng lè lưỡi với vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Bọn họ cứ nghĩ mình đã đủ chăm chỉ siêng năng rồi vậy mà Vân Kiếm còn cố gắng hơn bọn họ rất nhiều lần. Vừa không bỏ bê việc tu hành của bản thân, ngài ấy còn dành thời gian dạy dỗ các đệ tử, nghiên cứu kiếm trận, thậm chí còn quản lý cả Bạch Mai Quan.

“Nếu kiếm trận tốt như vậy, chúng ta nên là người tìm hiểu nó trước. Nếu là năm người không phải cũng có thể bày kiếm trận rồi đấy thôi? Nếu được như vậy thì chúng ta đã bớt đi những cực khổ phải gánh chịu từ trước đến nay”.
"Kiếm trận?"
"Đúng."
"CHÚNG TA?"
Cuộc trò chuyện dừng lại trong giây lát. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, hai người đang nhìn nhau với ánh mắt kỳ lạ rồi quay sang một bên.
"Cái gì?"
“… ”
"Nhìn ta làm gì?"
Khi Thanh Minh mở mắt ra, hai người chậm rãi nhìn đi chỗ khác.
"Cái tên đó, kiếm trận?"
"Tay chân mỗi thứ một hướng kiểu đó thì làm sao được."
Kiếm trận lấy người ở giữa làm trung tâm, nếu người đó không nắm kĩ thì sẽ ảnh hướng đến tổng thể kiếm trận.
Nhiều khi nghĩ muốn thoát luôn khỏi đây ấy chứ.
Thanh Minh nói với gương mặt béo ú, khi đã không thể chịu nổi ánh mắt của hai kẻ nào đó.
"Lại muốn đổ lỗi cho ta nữa chứ gì, nhưng nếu không có ta thì các sư huynh có thể xoay sở hết sao?"
"Cái đó…”
Nghĩ lại, điều này cũng đúng.
Trước hết, có vẻ như Lưu Lê Tuyết sẽ không tham gia mà chỉ đứng xem thi triển kiếm trận.
Bạch Thiên… tuy nỗ lực nhiều nhưng đến một lúc nào đó, đôi mắt sẽ đảo lộn và không thể tập trung.
Còn Chiêu Kiệt…

"Sao sư huynh lại nhìn đệ với ánh mắt đó?"
"Không. Không có gì cả "
Nhuận Tông cười rạng rỡ.
"Quên chuyện này đi."
Kế hoạch sụp đổ. Bấy lâu nay không có thứ đó thì mọi người vẫn chiến đấu tốt rồi! Vậy là đã đủ!
“Dù sao thì, quan chủ có vẻ đã nghĩ rằng việc học kiếm trận là đúng đắn.”
"Vậy thì phải học thôi."
Chiêu Kiệt thờ ơ nói.
"Được rồi. Một người đã sẵn sàng. Còn đệ…”
Nhuận Tông nhìn Thanh Minh với ánh mắt sâu thẳm.
“… Ta nghĩ đệ không cần phải đến. "
"Gì? Phân biệt đối xử đấy à?”
“Nào, Thanh Minh à. Thử nghĩ về điều đó trong đầu xem”.
“Hửm?”
“Là chuyện thi triển kiếm trận. Và địch thì đang ở phía trước.”
“Ừ hứ.”
“Vậy lúc đó đệ sẽ ở đâu?”
“Phía trên cùng.”
“Với ai?”
“Một mình.”
Nhuận Tông mỉm cười và gật đầu.
"Không sai. Xem ra đệ đã hiểu ý ta rồi đấy”.
“… ”
"Lát nữa gặp lại sau. Đi thôi, Chiêu Kiệt. "
"Vâng, sư huynh!"
Nhìn thấy hai người họ rời đi như vậy, Thanh Minh mỉm cười.
"Kiếm trận ư."
Một sự lựa chọn không tồi. Từ trước đến nay, Ngũ Kiếm là chủ lực trong chiến đấu, nhưng trong tương lai, các đệ tử khác của Hoa Sơn sẽ có nhiều dịp để sử dụng kiếm hơn.
Trong trường hợp đó, kiếm trận chắc chắn sẽ hữu ích.
Về cơ bản, kiếm trận là một cách để phòng vệ, không phải là công kích. Nếu các đệ tử Hoa Sơn có thể thi triển một cách đúng đắn, hy sinh chắc chắn sẽ giảm xuống.
Thanh Minh đã đoán ra Vân Kiếm bắt đầu huấn luyện như thế nào, lấy ngón tay xoa đầu mũi.
"Bây giờ ta không cần phải làm bất cứ điều gì."
Suốt thời gian vừa qua, hắn phải bằng cách nào đó khiến mọi người chú ý hoặc nói với các trưởng bối những việc cần làm tiếp theo. Nhưng bây giờ mọi người đang tự tìm hiểu xem mình phải làm gì tiếp theo.
Nó có nghĩa là Hoa Sơn đã bắt đầu thay đổi.
Thanh Minh nở nụ cười như trút bỏ được gánh nặng.
“Nhưng mà…”
Tất nhiên, có những điều vẫn khiến hắn bận tâm. Thanh Minh nhăn mày nhìn đi nhìn lại giữa Hoa Sơn và núi lễ vật kia.
'Không thể nào chuyện này lại diễn ra suôn sẻ như vậy được.'
Có ít phản ứng dữ dội hơn hắn mong đợi.
Vì Thiên Hữu Minh mạnh hơn?
'Không đời nào.'
Hoa Sơn trong quá khứ còn mạnh hơn cả 4 môn phái tạo nên Thiên Hữu Minh cộng lại. Đặc biệt là xem xét sự khác biệt giữa môn phái và liên minh.
Tuy nhiên, hắn cũng phải chịu đựng đủ thứ quấy rầy và đố kỵ.
Nhưng những thứ tham lam đó có phải chỉ đang tiếp tay cho Thiên Hữu Minh?
‘Tuyệt đối không có chuyện đó.'
Bước chân của Thanh Minh vội vã về phía sơn môn.
‘Chuyện gì đến cũng sẽ đến.'
Giờ đây, Hoa Sơn trở nên mạnh mẽ thông qua tu luyện. Vấn đề còn lại mà cần phải giải quyết đó chính là bản thân hắn.
"Xem ra phải đi gặp lão ăn mày mới được."
Thanh Minh chạy về phía chân núi với những bước chân thật nhẹ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net