709

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap709
Chapter 709. Ta phải kiểm tra mới được. (4)
“Ngài hãy nhanh lên một chút đi!”
“…Khừ ừ ừ.”
Gã nam nhân bị mắng xối xả đổ mồ hôi ròng ròng vội vã chạy về phía bức tường.
Hắn xuất hiện với bộ dạng kỳ lạ, mặc chiếc áo choàng rách nát trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày, nhưng cơ thể hắn lại rất mập mạp, không giống ăn mày chút nào. Nam nhân với thể hình nặng nề như thể hắn lăn còn nhanh hơn chạy lấy khăn tay lau mồ hôi rồi bám vào tường.
“Hộc! Hộc! Ta… ta không thích chạy mà…”
“Ầy!”
Đám ăn mày bức bối khó chịu trước lời than phiền ấy của hắn. Thế nhưng, chẳng ai cằn nhằn tên ăn mày béo ục ấy nữa.
“Ta phải… phải, hộc, phải làm sao đây?”
“Ngài phải chính mắt trông thấy!”
Thấy lũ ăn mày cọc cằn hét lên, gã ăn mày mập mạp chỉ đành thở dài.
“Nếu cái tên Hồng Đại Quang đó không cằn nhằn thì ta cũng không mệt tới mức này rồi…”
“Cùng là Phân Đà Chủ  như nhau, sao hắn dám có thái độ đó với ngài chứ!”
“Đừng nói nữa, cái lũ chết tiệt này… Cho dù ta với hắn có cùng số lượng kết cái, cùng giữ chức Phân Đà Chủ, nhưng hắn là người có vai trò vô cùng quan trọng ở bổn bang. Bây giờ ta từ chối lời nhờ vả của hắn, mà lỡ sau này hắn trở thành Bang Chủ thì ngươi có chịu trách nhiệm nổi không.”
Tên ăn mày xụ mặt.
“Ta không thể giảm cân được, nếu không ta sẽ ốm tong teo mất.”
“Ngài đừng nói linh tinh nữa, mau lên đi. Ngài phải tận mắt chứng kiến chuyện này.”
“Ta biết rồi, biết rồi mà!”
Tên béo Vương Đức (王德) thở dài rồi nhẹ nhàng nâng cơ thể ục ịch nhảy lên.
Sau khi ngồi vững trên tường, hắn giật mình vì cảnh tượng trước mắt.
“…Chuyện quái quỷ gì thế này. Mấy kẻ đang dùng kiếm đó, kẻ nào kẻ nấy đều giống hệt kiếm quỷ.”
“Làm gì tới mức đó đâu ạ. Ngài hãy nhìn cho kỹ đi. Gần như không có người chết luôn. Họ không giết mà chỉ đang trấn áp thôi.”
Vương Đức đang run rẩy nhất thời đông cứng. Vẻ mặt thở dài thườn thượt, mồ hôi đầm đìa khi nãy đã biến mất như vừa được rửa sạch, cái cằm ngồn ngộn mỡ của hắn bắt đầu run nhẹ.
“Đó…”
Hắn định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, thay vào đó là cái nuốt khan.
Đôi mắt híp như đường kẻ của hắn nhìn chằm chằm vào Thanh Minh đang vung kiếm múa dữ dội, chính xác là những kẻ đang đấu với Thanh Minh.
“…Chết tiệt, đúng là Vạn Nhân Phòng đã đến thật rồi. Có lẽ lũ Thiết Mâu Bang đã mời Vạn Nhân Phòng tới.”
Tuy rằng hắn đã phái rất nhiều ăn mày đi xác nhận sự thật đó, nhưng cho dù bọn họ có là ăn mày của Cái Bang đi chăng nữa, họ cũng chẳng thể kiểm tra bên trong nội môn Thiết Mâu Bang.
Nếu bọn chúng âm thầm đến rồi trốn ở trong Thiết Mâu Bang thì đến Cái Bang cũng chẳng thể biết được. Bởi vì hai mắt của họ không rộng và dài như trời.
“Là Vạn Nhân Phòng thật đúng không ạ?”
“Kẻ đang dùng chưởng pháp kia là Hứa Hoành (許衡) của Vạn Nhân Phòng. Ta nghe nói chưởng lực của hắn mạnh đến mức có thể phá hủy cả một ngọn núi đấy.”
“Ý ngài là Nhất Chưởng Hồng (一掌紅) Hứa Hoành sao?”
“Ừm.”
Vừa nghe Vương Đức nói vậy, tên ăn mày lập tức nhìn chằm chằm vào gã cao thủ ấy của Vạn Nhân Phòng.
‘Nhất Chưởng Hồng…’

Mỗi lần Nhất Chưởng Hồng tung chưởng, cả thế gian sẽ chuyển sang màu đỏ. Hắn là một trong số các cao thủ có tên tuổi đứng đầu ở Vạn Nhân Phòng.
Trong một môn phái thông thường, người nắm giữ vị trí Môn Chủ sẽ mạnh hơn hẳn những người không có chức vụ gì. Thế nhưng, Vạn Nhân Phòng là Tà Phái. Rất nhiều kẻ mạnh lừng lẫy đã quy tụ về đây dưới cái tên Bá Quân.
Chính vì vậy nên mặc dù giang hồ sẽ biết đến tên Bang Chủ Vạn Nhân Phòng nhiều hơn, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc những kẻ không có chức vị sẽ yếu hơn Bang Chủ. Nhất Chưởng Hồng chính là một trong số những người như vậy.
‘Một kẻ như thế…’
Đúng lúc ấy, có một kẻ loạng choạng bước ra từ tòa điện các đã sụp đổ. Khoảnh khắc nhìn thấy kẻ bị bám đầy bụi đó, Vương Đức không nhịn được mà thốt lên một tiếng.
“…Cự Linh Đao (巨靈刀) Mạc Uy (莫威).”
“Mạc, Mạc Uy ạ? Người đó sao?”
“…Nếu ta không nhìn nhầm. Hứa Hoành rồi Mạc Uy. Rốt cuộc tên Bá Quân điên khùng đó đang nghĩ gì vậy?”
Đây là việc rất phổ biến ở Vạn Nhân Phòng trong quá khứ.
Vạn Nhân Phòng đã không từ bất cứ thủ đoạn gì để mở rộng thế lực. Chúng không chỉ tự nâng cao thế lực để đi gây chiến, mà còn không ngần ngại phái các cao thủ đi thực hiện nhiệm vụ như một công cụ để kiếm tiền.
Tuy nhiên, từ khi Vạn Nhân Phòng bước vào hàng ngũ Thần Châu Ngũ Bá, để giữ thể diện, chúng không phái các cao thủ ra ngoài nữa…
“A, không, đợi chút đã.”
Phó Phân Đà Chủ phân đà Nam Xương Hắc Hoan Cái (黑獾丐) giật mình hỏi.
“Hai người đó đúng là Mạc Uy và Hứa Hoành thật sao ạ?”
“Ngươi nghe thấy rồi còn hỏi lại làm gì?”
“Ý ngài là cái người vừa bị tiểu tử kia đá bay là Cự Linh Đao Mạc Uy sao?”
“…Cái gì? Đá, đá bay á?”
Vương Đức kinh ngạc quay phắt sang nhìn bóng lưng của một người. Đồng tử của hắn khẽ run rẩy.
Nếu chỉ nhìn vào gương mặt căng cứng của Hứa Hoành và biểu cảm không thể giấu nổi nộ khí của Mạc Uy thì hắn chẳng thể đoán nổi bên nào đang nắm chắc phần thắng.
Sau khi đánh giá lại tình hình, Vương Đức cất lời.
“…Vậy là những tin đồn về Hoa Sơn Thần Long còn khiêm tốn hơn cả thực tế sao?”
Vương Đức bật cười như thể chuyện đó quá vô lý, rồi hắn quay đầu lại.
“Lũ ăn mày ngu dốt này, mau kiểm tra lại ngay! Ngộ nhỡ đúng là hắn thì sẽ lớn chuyện lắm đấy.”
“…Lớn chuyện ấy ạ?”
“Ngu ngốc! Các ngươi có gì đảm bảo tính tình hắn sẽ hiền hơn lời đồn như thực lực của hắn không hả?”
“…”
Hắc Hoan Cái nhớ lại tin đồn về Hoa Sơn Thần Long mà các đệ tử Cái Bang truyền tai nhau, vội vã gật đầu với gương mặt trắng bệch.
“Thuộc hạ sẽ đi kiểm tra ngay ạ.”
Vương Đức không đáp lời, chỉ chăm chăm nhìn Thanh Minh.
“…Nếu là thật thì ta sẽ teo lại còn một nửa mất…”
Miệng hắn phát ra một tiếng ủ rũ.
“Ư… Ư… Ư ư ư ư ư…”
Cự Linh Đao Mạc Uy run rẩy sờ cằm.
Có vẻ như cằm hắn đã nát vụn sau cú đá vừa rồi. Mỗi khi hắn cố gắng thốt ra lời nào đó là những cái răng bị gãy rơi lộp bộp ra ngoài.
“Hộc!”
Máu chảy ra từ những vết chém khi nãy. Răng, máu, và mảnh vỡ nội tạng lẫn vào nhau tạo thành một mớ hỗn độn. Hai mắt Cự Linh Đao hằn gân máu.
“Tên… tên chó má…”
Đương nhiên thân thể của hắn cũng không thuộc loại bình thường. Tuy vừa phải đỡ chưởng kình, lại bị đánh đến nát hàm, bay thẳng vào điện các. Chân run lẩy bẩy, khí huyết khắp cơ thể như muốn vỡ tung mà trào ra ngoài, nội thương trầm trọng.
Nhưng đối với hắn, cơn đau xác thịt này chẳng đáng là gì. Bởi vì cơn phẫn nộ khi bị một tên tiểu tử danh môn chính phái còn chưa bằng nửa tuổi đời của hắn đá bay đã nhấn chìm tất cả những điều ấy.
Chỉ có điều.
“Ngươi nói gì cơ?”
Ngay cả khi bị một kẻ được gọi là cao thủ đương thời đang đằng đằng sát khí nhắm tới mình, Thanh Minh vẫn rất thản nhiên.
“Ngươi hãy mở mõm nói năng cho đàng hoàng đi. Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả?”
“Aaaaaaaaaaaaaaaa!”
Mạc Uy nộ khí xung thiên, lao vào Thanh Minh với đôi mắt đỏ hằn gân máu. Không, nói đúng hơn là hắn định lao tới. Bởi vì đúng lúc ấy Hứa Hoành đã hét lên.
“Bình tĩnh lại, Mạc Uy! Nếu ngươi cứ lao lên một cách mù quáng như thế…”
Thế nhưng chính Hứa Hoành cũng không biết phải nói tiếp thế nào.
Lao lên như thế rồi sao?
Hắn sẽ phải nói gì tiếp theo đây?
‘Chết tiệt.’
Sẽ chết. Phải, sẽ chết.
Kẻ đang đứng trước mặt chúng tuyệt đối không yếu hơn chúng. Ngược lại, hắn chính là cao thủ, tuyệt thế cao thủ mà cho dù chúng có hợp lực tấn công đi chăng nữa cũng chẳng thể đảm bảo sẽ giành chiến thắng.
Vậy nên việc ngăn bản thân không thốt ra câu ‘Nếu ngươi cứ lao lên như thế thì sẽ chết đấy’ cũng là để bảo vệ lòng tự tôn cuối cùng còn sót lại của Hứa Hoành. Và có vẻ như Mạc Uy cũng hiểu ý hắn.
“Ngươi…”
Kéttttttttt!
Hắn cắm đao xuống đất.
“Ngươi hãy bình tĩnh đi. Đối thủ rất mạnh. Quá khích sẽ không giúp ngươi toàn mạng được đâu.”
Hứa Hoành liếm đôi môi nứt nẻ.
‘Có lẽ đây chính là lý do Bá Quân để mắt tới hắn kỹ như vậy.’
Hứa Hoành chỉ nghĩ Bá Quân để mắt tới Thanh Minh kỹ như vậy là vì hắn đang ngẫm đến tương lai của Thanh Minh nếu xét tới độ tuổi của hắn. Thế nhưng, khi trực tiếp đối mặt với Thanh Minh, Hứa Hoành mới biết, hắn không cần phải bàn về tương lai của nhân vật này.
Bởi vì luận về tương lai của kẻ sẽ kề kiếm chém đứt cổ hắn ngay tức khắc thì có ý nghĩa gì chứ? Điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ không dễ dàng sống sót thoát khỏi nơi này.
Đám rác rưởi lúc nhúc phía sau kia chẳng giúp ích được gì cho chúng. Bởi chỉ đối đầu với những người mà Hoa Sơn Thần Long dẫn tới cũng đã khiến chúng kiệt sức.
Không… cho dù có rảnh tay thì chúng cũng có giúp được gì đâu.
Cuối cùng hắn và Mạc Uy, hai người bọn chúng phải tự mình đối đầu với con quái vật này.
Hứa Hoành liếm môi rồi nói như thể đang thì thầm.
“Cho dù hắn có thực lực, thì hắn vẫn chỉ là một tên tiểu tử. Chắc chắn hắn sẽ không có kinh nghiệm… vì vậy nên ngươi hãy bình…”
Đúng lúc ấy.
Cơ thể Thanh Minh vốn vẫn đang thong thả quan sát chúng bỗng dãn dài ra như kẹo mạch nha. Điều đó đồng nghĩa với việc hắn đang di chuyển với một tốc độ nhanh tới mức một kẻ được xếp vào hàng cao thủ đương thời như Hứa Hoành cũng chẳng thể nhìn ra chân thân.
“Hự!”
Hứa Hoành hoảng hốt lùi về phía sau. Đáng tiếc, Thanh Minh còn nhanh hơn cả những gì hắn dự tính. Hứa Hoành có cảm giác Thanh Minh đang đứng ngay trước mũi của mình, vội vàng tung ra một chưởng.
Ầmmmm!
Thế nhưng làm gì có chưởng pháp nào được tung ra một cách vội vàng lại có cả sự tinh diệu chứ. Tuy tốc độ phát ra vô cùng nhanh, nhưng kết thúc lại rất chậm chạp.
Hứa Hoành cũng biết rõ điều ấy.
“Hâyyyyyyyyy!”
Chỉ có điều, số lượng có thể khắc phục sự thiếu tinh diệu đó. Mỗi lần hắn điên cuồng vung tay, hàng loạt chưởng kình lại được bắn ra.
Chưởng kình của hắn giống như những đòn phòng thủ để đẩy và chặn đối thủ hơn là đòn tấn công hạ gục đối thủ.
Hứa Hoành không ngừng bắn chưởng về nơi mắt hắn chạm tới. Đúng lúc hắn vội vàng bay người về sau, cố gắng thoát khỏi phạm vi của kẻ thù.
Rầm!
Một âm thanh kinh hoàng vang lên bên tai hắn.
Trên thực tế, người khác chẳng thể phân biệt đó là âm thanh gì. Bởi chưởng kình của Hứa Hoành vẫn luôn cộng hưởng với những âm thanh vang lên khắp tứ phía từ nãy tới giờ.
Thế nhưng Hứa Hoành nghe thấy rất rõ. Nên hắn biết đó không phải ảo giác.
Góc trên cùng chưởng bích của hắn đã bị xuyên thủng. Khoảnh khắc nhìn thấy lưỡi kiếm ấy hiện ra, hai mắt Hứa Hoành đã trợn ngược tới mức muốn rách ra.
Xoẹtttt!
Tiếng kiếm sắc bén cắt vật gì đó vang lên. Đến khi lưỡi kiếm chọc thẳng xuống dưới cũng chính là lúc chưởng bích vỡ tan tành.
Sự việc đó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Ngay khi không gian vừa được giải phóng, gương mặt vô cảm của Thanh Minh cũng xuất hiện.
‘Kh, không…’
Trong lúc đầu óc trống rỗng, bàn tay của Hứa Hoành vẫn theo phản xạ vung lên phát ra chưởng kình. Chỉ có điều, hắn đã thấy.
Phập!
Có thứ gì đó cắm vào mu bàn tay định vung lên để tung chưởng của hắn.
‘… Kiếm ư?’
Một phần nội lực hắn dồn vào lòng bàn tay thoát ra ngoài, phần còn lại thì nghịch lưu. Lưỡi kiếm đâm qua xương, từ từ đâm sâu hơn.
Cùng với tiếng ma sát đến rợn gáy.
Phập!
“…”
Hứa Hoành há hốc miệng ngơ ngác, chầm chậm nhìn xuống dưới.
Hai mắt của hắn chạm xuống ngực trái, nói chính xác hơn là lưỡi kiếm phát sáng đang ghim vào ngực trái của hắn. Thanh kiếm vừa đâm xuyên qua lòng bàn tay đã đục thẳng một lỗ vào ngực hắn.
Tách.
Máu từ ngực trào ra chảy dọc theo thân kiếm, nhỏ xuống đất.
“Ngươi…”
Hứa Hoành khó tin nhìn Thanh Minh.
Dù đang khoét vào tim kẻ địch, Thanh Minh vẫn không đổi sắc mặt, lạnh lùng mở miệng.
“Lần sau.”
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
“Ngươi hãy quan tâm tới cái mạng của mình trước khi lo cho người khác đi.”
“…”
“Đó là cách để người sống sót trong một trận chiến đấy, nhãi con.”
Thế gian rực rỡ mờ dần, chầm chậm biến thành một màu đen kịt.
Hứa Hoành vô lực ngã xuống.
‘Ta mới là… kẻ thiếu kinh nghiệm…’
Đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi tắt thở.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net