710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap710
Chapter 710. Ta phải kiểm tra mới được (5)
Bịch.
Âm thanh cơ thể ngã quỵ sau khi đã tắt thở được vang lên một cách đáng sợ.
Việc này có chút kỳ lạ.
Tại chiến trường, nơi đao kiếm đâm chém, nơi con người gào thét mà lại nghe thấy âm thanh con người ngã xuống ư?
Điều đó có nghĩa là dòng chảy của trận chiến khốc liệt đã bị cắt đứt từ trước đó rồi.
Khoảnh khắc thanh kiếm của các đệ tử Hoa Sơn không dồn ép ở phía trước nữa, các bang đồ Thiết Mâu Bang chỉ biết quay đầu lại ngơ ngác. Bọn chúng thậm chí không hề có suy nghĩ phản kích hay chạy trốn.
Đập vào mắt bọn chúng lúc này là hình ảnh Bang chủ bị vặn lệch cổ đến chết và thi thể bị đâm xuyên tim của Hứa Hoành.
Đồng tử của bọn chúng run lên không ngừng khi không thể ở lại, chẳng thể rời đi và cũng chẳng tìm được nơi nào để bỏ chạy.
Máu chảy ra từ ngực bị đục thủng của Hứa Hoành trong chốc lát nhuộm đỏ mặt đất.
Dù chỉ nhìn bằng mắt thôi nhưng bọn chúng đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của dòng máu đó đang dần nguội lạnh như thể đang dùng đầu ngón tay trực tiếp chạm vào.
Sau khi xác nhận việc Bang Chủ và cả vị khách quý mà Bang Chủ đưa đến đều đã vong mạng, các đệ tử Thiết Mâu Bang đã không còn chút ý chí nào để chống chọi nữa.
Trả thù cho Bang Chủ ư?
Nực cười.
Nếu như bọn chúng có nghĩa khí như vậy thì đã chẳng phải Tà Phái rồi. Bọn chúng là những kẻ chỉ quan tâm đến sức mạnh và lợi ích thay vì nghĩa khí và tình cảm kia mà.
Một Bang Chủ không thể bảo vệ cho bọn chúng thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
'Làm thế nào bây giờ?'
Ngay khi bọn chúng đang lay động và không biết làm thế nào.
Roẹt
Thanh Minh vung kiếm vẩy sạch máu và bắt đầu di chuyển. Âm thanh bàn chân hắn dẫm lên vũng máu chảy ra từ ngực Hứa Hoành tạo ra âm thanh lép nhép chấn động tâm can.
Tất cả đều nín thở trước âm thanh đáng sợ đó.
Bịch. Bịch.
Thanh Minh bước những bước chân chậm chạp, trên tay hắn là thanh kiếm buông thõng xuống. Và đích đến của ánh mắt hắn theo tự nhiên hướng về phía Mạc Uy.
Khuôn mặt Mạc Uy khi đối diện với ánh mắt đó ngay lập tức chuyển sang màu trắng bệch.
Hắn liếc nhìn thi thể lạnh dần của Hứa Hoành rồi lại vội vàng chuyển sự chú ý về phía Thanh Minh.
'Hứa, Hứa Hoành...'
Không thể nào.
Luận về võ công, tu vi cảnh giới của Hứa Hoành không hề thua kém so với Mạc Uy. Cho dù nhất định phải phân cao thấp thì khoảng cách giữa bọn họ cũng chỉ là 1 tờ giấy mỏng manh mà thôi.
Vậy nhưng một Hứa Hoành như vậy không những bị tên tiểu tử kia áp đảo hoàn toàn mà còn chết một cách bất đắc kỳ tử. Không phải hắn thi triển kiếm khí kinh người. Cũng chẳng phải hắn có nội lực thâm hậu.
Hắn chỉ vung kiếm lên, đâm và chém.
Những đòn kiếm thức cơ bản chỉ được lặp lại vài lần đã có thể xuyên thủng tim của Hứa Hoành ư? Làm thế nào để có thể giải thích được cái tình huống này được chứ?
Những kẻ không biết võ công mà nhìn thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ rằng tên tiểu tử đó thật giỏi giang. Nhưng những kẻ học võ sẽ chỉ thấy hắn ta thật khủng khiếp mà thôi.
Vậy thì những kẻ luôn tự tin về cảnh giới võ công của bản thân như Mạc Uy thì sao? Chắc chắn bọn họ cũng sẽ chẳng thể nào tìm được cách giải thích cho khung cảnh này cả. Giống như Mạc Uy lúc này vậy.
Bịch.
Tiếng bước chân của Thanh Minh vang lên như muốn lôi Mạc Uy về hiện thực khi hắn đang đắm chìm vào những suy nghĩ.
Giọng nói trầm thấp của Thanh Minh vang lên. Mạc Uy giật mình nắm chặt lấy thanh đao trong tay.
"Làm cái gì mà phức tạp thế?"
Khi nghe thấy một câu nói không rõ ràng. Mạc Uy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thanh Minh.
"Dù thế nào ta cũng sẽ giết chết ngươi thôi"
"..."
Mạc Uy nắm chặt lấy thanh đao thay vì trả lời.

Hắn nói đúng.
Dù sao thì kết quả cũng sẽ là một trong hai bọn họ sẽ phải chết. Tên tiểu tử đó mạnh ra sao? Làm thế nào mà hắn có thể mạnh như vậy? Điều đó đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa ở cái khoảnh khắc này.
Cái kết của những kẻ vung đao múa kiếm cả đời là như vậy đấy. Ai rồi cũng sẽ gặp kẻ mạnh hơn bản thân và rồi đi đến cái chết. Mạc Uy cũng biết rất rõ ngày đó sớm muộn gì cũng sẽ đến với hắn.
'Không biết chừng ngày đó chính là hôm nay'
Trái tim đập liên hồi cuối cùng cũng lắng xuống. Khuôn mặt hoảng sợ của hắn cũng đã bình tĩnh trở lại rồi tĩnh lặng như một hồ nước.
Bịch.
Thanh Minh dừng chân lại khi nhìn thấy biểu cảm đó.
Roẹt.
Mạc Uy ném vỏ đao xuống đất, hắn dùng cả hai tay nắm chặt thanh đao của bản thân chĩa về phía Thanh Minh.
"Cự...Linh...Mạc...Uy"
Chiếc cằm bị Thanh Minh đá vỡ vụn khiến mỗi lần hắn nói chuyện đều cảm thấy đau đớn. Nhưng bằng cách nào đó hắn vẫn có thể thốt ra từng chữ từng chữ một. Ít nhất hắn cũng muốn hô được tên của bản thân mình.
"Nhà ngươi..."
Khóe miệng Thanh Minh cong lên như thể hắn đã hiểu được ý đồ của Mạc Uy.
"Thanh Minh"
"Thần Long"
Mạc Uy sau khi xác nhận được sự thật mới lạ đó đã nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Cuối...cuối cùng...tất cả..."
Nụ cười của Thanh Minh trở nên thâm ý hơn.
"Thử xem"
Nếu như là Mạc Uy lúc bình thường, hắn không đời nào có thể chịu đựng được cái thái độ khinh thường người khác như vậy. Nhưng lúc này hắn lại chẳng quá khích một chút nào.
Là bởi vì đây có thể là trận chiến cuối cùng của hắn ư?
Không.
Là bởi vì tên tiểu tử này có tư cách để làm như vậy.
Giang hồ vốn dĩ là nơi cường giả vi tôn. Cường giả có quyền được kiêu ngạo. Mạc Uy là một trong những người biết rõ sự thật đó hơn bất kỳ ai.
Sự căng thẳng bao trùm lên toàn bộ không gian. Hắn ta cố gắng nắm thanh đao thật chặt.
Một cái đầu lạnh và một trái tim nóng.
Hắn đang dồn tất cả võ công mà bản thân tích lũy cả đời vào thanh đao trên tay. Quan trọng không phải là thắng hay thua. Chỉ cần không phải hối hận mà thôi.
"Ầm!"
Đôi chân đã được cường hóa bởi nội lực của hắn đạp mạnh xuống mặt đất.
Khung cảnh trước mắt hắn ta biến dạng trong giât lát. Mọi thứ xoắn lại ngoằn ngoèo, kéo dài ra, chỉ có Thanh Minh trước mặt hắn là rõ ràng.
Đó là cảnh giới mà hắn chưa từng chạm đến trong suốt cuộc đời này.
Thật đáng tiếc thay khi hắn lại đạt được cảnh giới này ngay giây phút cuối cùng của cuộc đời. Nó như là một lời an ủi dành cho hắn vậy.
Rầmmmmmmmmmm
Tất cả sức mạnh còn lại nơi đan điền được dồn vào thanh đao trong tay hắn. Thanh đao dường như không cáng đáng nổi nguồn nội lực khổng lồ mà gầm lên đầy thảm thiết rồi nổ tung ngay tức khắc cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Dù sao thì nhất kích này cũng là đòn đánh cuối cùng.
"Yaaaaaaaaa!"
Một tiếng hét lớn phát ra từ cổ họng của hắn. Đao khí như một tiểu thái dương tỏa ra nhiệt khí hùng hồn. Không một chút luyến tiếc và cũng không để lại một chút nội lực nào, hắn dùng tất cả những gì bản thân có hướng Nhất Tuyệt Đao Kích về phía đầu của Thanh Minh.
Khoảnh khắc ấy, Mạc Uy đã nhận ra.
Đây là nhất đao kích hoàn hảo nhất trong cuộc đời của hắn.
Yaaaaaaa!!!
Với khí thế như có thể xẻ đôi Thái Sơn, nhất đao kích của hắn lao thẳng về phía đầu Thanh Minh. Cảm giác rùng mình xuất phát từ phía cuối xương cụt dâng trào. Một khoái cảm mạnh mẽ ào ào đổ xuống như thác nước sượt qua tâm trí hắn.
Và bên trong khoái cảm tuyệt vời nhất từ khi hắn được sinh ra cho đến giờ, hắn đã nhìn thấy khóe miệng Thanh Minh cong lên một cách đáng sợ.
Yaaaaaa!!!
Đến tận lúc đó, thanh kiếm của Thanh Minh mới vung lên nhanh như một tia sáng đánh thẳng vào thanh đao của Mạc Uy.
Kenggg!
Khi thanh kiếm và thanh đao va chạm vào nhau, thanh kiếm của Thanh Minh đã không cáng đáng được sức mạnh khổng lồ đó mà bật ra phía sau.
Mạc Uy mở to hai mắt.
'Ta thắng rồi...'
Việc một kiếm tu dùng toàn bộ sức lực để chống chọi chính diện với đối phương chẳng khác nào một hành vi tự sát. Hoa Sơn Thần Long không lý nào lại không biết đến sự thật này. Nhưng có vẻ như hắn đã kiêu ngạo và...
Ngay lúc đó.
Thanh kiếm của Thanh Minh lại được vung lên với tốc độ còn nhanh hơn tốc độ bị bật lại, một lần nữa giáng xuống thanh đao của Mạc Uy.
Keng!
Lại một lần nữa!
Keng!
Lại một lần nữa!
Keng!
Một lần, hai lần, rồi hàng chục lần!
Trong nháy mắt, thanh kiếm giáng xuống hàng chục lần chém mạnh lên thanh đao của Mạc Uy.
Keng!
Mỗi lần va chạm, uy lực của thanh đao cũng cạn kiệt dần và chẳng mấy chốc bắt đầu bị đẩy lùi.
Mạc Uy đã há hốc miệng khi nhận ra sự thật rằng không biết từ lúc nào thanh đao của hắn đã quay trở lại vị trí ban đầu ngay phía trên đầu.
'Không, không thể nào...'
Làm thế nào chỉ trong thời gian một lần vung kiếm hắn lại có thể tạo ra hàng chục kiếm kích như vậy chứ? Chuyện này đã vượt qua thường thức của hắn về võ công.
"Aaaaaaaaaaa"
Khi Mạc Uy cố gắng giáng thanh đao xuống một lần nữa với đôi mắt xung huyết.
Aaaaaa!
Thanh kiếm của Thanh Minh di chuyển thẳng tắp như một tia sáng cắt vào cổ tay đang cầm đao của Mạc Uy.
Xoẹt!
Cổ tay bị chém vào lộ ra xương trắng toát chảy máu đầm đìa.
Nhưng thanh kiếm của Thanh Minh không chỉ dừng lại ở đó.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Cánh tay, khuỷu tay, vai, sườn.
Thanh kiếm của Thanh Minh đã chém vào toàn thân của Mạc Uy.
Đùi, cổ chân, hai bên cổ, bụng dưới.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Thanh Minh đã cắt đứt toàn bộ cơ bắp và gân mạch trên người Mạc Uy.
Sau đó hắn tiến về phía trước đâm nhiều nhát vào thượng bán thân của đối phương.
Phập!Phập!Phập!Phập!Phập!
Trong chốc lát, máu chảy ra như xối từ hàng chục lỗ thủng trên ngực và bụng của Mạc Uy.
Phập!
Nhát cuối cùng là thẳng vào tim.
Thanh Minh đục thủng tim của đối phương chỉ trong một kích, hắn hứng trọn máu bắn ra từ đối phương nhưng vẫn không chút lay động mà nhìn chằm chằm vào Mạc Uy.
Đồng tử đen tối và vô cảm là thứ duy nhất có màu sắc khác biệt trên khuôn mặt đã nhuộm một màu đỏ máu.
Mặc dù Mạc Uy đã bước qua một nữa Tam Đồ Xuyên rồi nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi trước hành động tàn bạo tột độ này của Thanh Minh.
"Tại sao?"
Một câu hỏi như tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi khô khốc đến mở ra cũng khó khăn của Mạc Uy.
Hắn gần như đã tắt thở để thốt ra câu hỏi khó hiểu đó. Nhưng Thanh Minh dường như vẫn hiểu được.
Khóe miệng hắn cong lên.
"Võ giả?"
"..."
"Đừng có làm bộ làm tịch. Nhà ngươi vẫn chỉ là rác rưởi không hơn không kém mà thôi"
"..."
"Vì vậy mà hãy chết như một thứ rác rưởi!"
"Ta..."
Yaaaa!
Thanh Minh rút thanh kiếm từ ngực của Mạc Uy ra sau đó ngay tức khắc chém bay đầu của hắn. Điều đó như muốn nói rằng lời trăn trối cuối cùng của hắn chẳng có giá trị gì để lắng nghe cả.
"Toẹt!"
Thanh Minh nhổ máu văng vào miệng ra.
Trên người Mạc Uy nồng nặc mùi máu tanh. Không phải hàng chục, hắn đã giết hàng trăm người.
Một kẻ như vậy thì không có tư cách để được bố thí lòng từ bi.
'Thực ra ta cũng chẳng khác gì!'
Thanh Minh cười ha hả, hắn nhẹ nhàng giũ sạch máu rồi tra kiếm vào vỏ.
Và không một chút do dự, hắn dẫm lên thi thể của Mạc Uy rồi đi bộ về phía điện các đã sụp đổ một nửa.
Bịch.
Bịch.
Sức nặng từng bước chân của hắn đã làm rung chuyển toàn bộ điện các.
Bịch.
Cuối cùng khi bước vào điện các, Thanh Minh đã nhìn thấy hình ảnh Trần Dương Kiến đang run rẩy như một con chuột đã bị dồn vào chân tường.
"Ta...ta..."
Cơ thể của hắn run lên không ngừng.
Mấy ai có thể bình tĩnh khi nhìn thấy Thanh Minh đang trong bộ dạng đẫm máu và nhìn chằm chằm vào bản thân mình với đôi mắt lạnh lùng như tảng băng kia chứ? Trần Dương Kiến là một kẻ quá yếu đuối để có thể làm được điều đó.
Ngay lúc đó, khuôn mặt Thanh Minh trở nên nhăn nhó một cách thảm khốc, hắn nhanh chóng tiến lại gần phía Trần Dương Kiến.
"Hic, hic! Ta! Ta!!!!"
Thanh Minh không ngần ngại nắm chặt lấy cổ của Trần Dương Kiến rồi dựng hắn dậy. Và ngay lập tức đẩy hắn một mạch vào tường.
Rầm!
"Hự! Hự ư!"
Trần Dương Kiến rùng mình cảm nhận nỗi đau truyền đến từ cổ và lưng. Nhưng điều khiến hắn đau khổ và sợ hãi nhất lúc này chính là ánh mắt của Thanh Minh và khí thế như muốn xé xác hắn ra ngay lập tức.
"Ta, ta sai rồi! Làm ơn hãy tha mạng cho ta..."
"Nói!"
Trần Dương Kiến không thể hiểu ngay được ý nghĩa của lời nói đó. Hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay sau đó, giọng nói Thanh Minh vang lên như âm thanh vang đến từ nơi sâu nhất của địa ngục.
"Nói. Loại võ công đó từ đâu mà ra?"
"Võ, võ công?"
Aaaaaa!!"
"Khọc..."
Ngón tay của Thanh Minh đâm vào cổ của Trần Dương Kiên. Khuôn mặt của hắn trong chốc lát đen ngòm như sắp chết đến nơi.
Theo bản năng hắn đưa tay lên nắm lấy cổ và cào cấu. Nhưng Thanh Minh vẫn không hề nhúc nhích.
"Nói. Trước khi ta phải giết ngươi!"
Vành môi Thanh Minh cuối cùng cũng rách toạc. Một dòng máu chảy xuống cằm hắn rồi lăn dài trên mặt đất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net