711

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap711
Chapter 711. Ta phải kiểm tra mới được. (6)
Mắt Thanh Minh hằn lên những tia máu.
Siết!
Hắn tăng thêm lực, bóp chặt cổ Trần Dương Kiến.
Với lực siết đó cho dù là vật cứng đến đâu đi nữa cũng có thể vỡ nát ngay tức khắc.
“Hự…Khục… ”
Trần Dương Kiến mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép. Nếu cứ như vậy, không bao lâu nữa, hắn ta sẽ chết, nhưng Thanh Minh không có ý định để ý đến sự sống chết của hắn.
"Nói."
"Hự…”
"Là…!”
Không thể kìm được giận của mình, lúc Thanh Minh chuẩn bị đập Trần Dương Kiến vào tường một lần nữa thì lại đột ngột dừng tay. Rồi quay lại, lạnh lùng nhìn người phía sau.
"Chuyện gì."
Phía sau hắn, Bạch Thiên đang cầm kiếm trong tay. Và bên cạnh là Lưu Lê Tuyết.
"Gì nữa."
Bạch Thiên khẽ lắc đầu nói.
"Ta nghĩ cái tên sư điệt nào đó của ta đang làm điều ngu ngốc nên phải làm gì đó như khoét một lỗ trên lưng nó chẳng hạn, chí ít có thể khiến nó tỉnh táo hơn."
"Ngươi điên rồi."
“…”
Lời nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại có thể kéo lý trí của Thanh Minh quay về.
“…Cảm ơn ý tốt, ta không dám nhận.”
“Người nhà cả, không cần khách sáo.”
“Chậc.”
Thanh Minh tặc lưỡi rồi ném Trần Dương Kiến xuống.
Rầm!
Sau khi bị ném vào tường, ngã xuống sàn, Trần Dương Kiến ho liên tục.
“Khụ! Khù khụ! Khù khụ! Hộc hộc hộc!”
Trần Dương Kiến thở gấp và không ngừng run rẩy. Thanh Minh nhìn chằm chằm vào hắn ta rồi chậm rãi quay đầu lại.
"Bên ngoài thế nào?"
"Như con thấy đấy."
Bạch Thiên dịch người sang một bên để Thanh Minh có thể thấy rõ tình hình phía sau. Hắn nhìn thấy đám người Thiết Mâu Bang đang thành một mớ hỗn loạn.
Đám người Thiết Mâu Bang hồn phi phách tán, mất hết ý chí phản kháng, dẫm đạp lên nhau mà chạy.
“Tuy không biết phân đà chủ Cái Bang chỗ này là ai, nhưng có vẻ là người cũng có năng lực. Xem ra chính hắn đã thuyết phục được Phủ Chủ Kim Kiếm Phủ và lãnh đạo toàn bộ võ giả của họ tới”.
"Là ăn xin thì ít nhiều cũng phải có bản lĩnh riêng thôi."
Gật đầu ra chiều đồng ý, Thanh Minh lại ném ánh mắt về phía Trần Dương Kiến. Khi ánh mắt họ chạm nhau, Trần Dương Kiến giật mình và thu mình vào một góc, như thể sắp lao vào tường đến nơi.
"Xin, xin, tha mạng, xin ngài tha mạng!"
Thanh Minh nhìn hắn mà không nói lời nào.
Bạch Thiên lo rằng Thanh Minh có thể tấn công lần nữa nên vô thức đã tiến lên trước một bước.
Bình thường nếu đã nói nhiều đến mức này thì hắn đã quay người rời đi rồi, nhưng hôm nay Thanh Minh chắc chắn có gì đó rất lạ.
"Tên ngươi là gì?"
May thay, Thanh Minh đã mở miệng nói chuyện thay vì bằng tay chân.
Giọng hắn trầm hơn bình thường, tạo cảm giác nguy hiểm đến lạ, nhưng cũng may là hắn không hét lên sẽ giết người này ngay.
“Trần, Trần Dương…Tiểu nhân là Trần Dương Kiến!”
Trần Dương Kiến trả lời với vẻ mặt mệt mỏi đến trắng bệch.
Trước mặt Phủ Chủ Kim Kiếm Phủ, hắn có thể bình tĩnh mà bịa chuyện có lợi cho mình, nhưng bây giờ hắn không dám làm như vậy.
‘Ánh mắt kia có thể giết ta ngay lập tức.'

Không, không chỉ vậy thôi đâu.
Tên đồ tể trước mắt chẳng phải đã khiến hai người đang sống sờ sờ biến thành cô hồn dã quỹ hay sao? Không phải ai khác, hai người đó lại còn là cao thủ của Vạn Nhân Phòng đấy.
Khoác lác trước một người như vậy chẳng khác nào tự kề dao vào cổ mình.
"Trả lời ta."
“…Vâng ạ?"
“Công pháp đó…”
Đang lên tiếng thì bỗng dừng lại.
Lời đã ra đến miệng nhưng hắn không biết phải hỏi thế nào..
"Ngươi học công pháp đó ở đâu?"
“Công, ngài nói công pháp sao ạ?”
“Là công pháp mà ngươi vẫn thường thi triển.”
Mắt Thanh Minh khẽ nheo lại.
“Học ở đâu, nói.”
“Ngài, ngài là đang hỏi công pháp của tiểu nhân sao ạ? Cái này chỉ là…”
Trần Dương Kiến nuốt nước bọt khô khốc.
“Là công pháp mà sư môn truyền xuống…”
Nhìn thấy bàn tay đang nắm lấy chuôi kiếm của Thanh Minh, Trần Dương Kiến ôm đầu hét lên.
"Không! Khoan! Từ từ! Xin ngài hãy nghe đến cuối! Nó chỉ là sự kết hợp của những bí kíp mà tiểu nhân tình cờ có được từ sư môn của mình!”
Bạch Thiên nghe đến đây thì cau mày.
“… Sự kết hợp?"
"Vâng! Đúng là vậy, nó đại khái là sự kết hợp của các chiêu thức lại với nhau thôi ạ."
Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt Trần Dương Kiến.
‘Chỉ vì thứ công pháp chết dẫm đó!'
Kết hợp hai môn võ công tâm pháp chưa bao giờ là dễ dàng. Sớm biết rằng kết quả sẽ như thế này, có cho hắn mười lá gan hắn cũng sẽ không bao giờ thử.
Kết hợp những thứ công pháp hỗn tạp, kiếm pháp của hắn mới thành ra như bây giờ.
Ban đầu, công pháp này cũng không phải là đặc biệt mạnh, nhưng khi hắn ta kết hợp cả hai, lại trở nên rất kỳ dị. Điều này là do nó chỉ có bề ngoài hào nhoáng và còn không được thi triển đúng cách.
Ngay cả kiếm pháp lúc ban đầu của hắn ta cũng rất tệ hại, khiến cuộc sống của một võ giả hữu danh vô thực như hắn trở nên khó khăn hơn.
Trần Dương Kiến nhìn đôi mắt lạnh lùng của Thanh Minh, thỉnh thoảng thốt ra những lời nói dù không ai đáp lại hắn.
“Tuy nó không thể hiện được hết uy lực, nhưng một người nào đó nhìn thấy tiểu nhân thi triển đã hỏi liệu tiểu nhân có phải là đệ tử Hoa Sơn hay không…”
"Nói vậy mà nghe được hả?"
Bạch Thiên không biết đã bỏ đi từ lúc nào, nhưng Nhuận Tông đã tiến vào trong và lắng nghe câu chuyện lại gật đầu như thể điều đó có lý.
“Đối với người không biết thì cũng có thể là như vậy. Ban nãy ta nhìn thấy mà còn tưởng đó là Mai Hoa Kiếm Pháp nữa kìa”.
"Ta nghĩ nó chỉ có sắc đỏ và trắng thôi."
“Công pháp đó không phải ở đâu cũng có, đúng không ạ? Không có gì lạ khi những người mới chỉ nghe nói đến Hoa Sơn Kiếm Pháp lại hiểu lầm nhiều như vậy”.
“… Là như vậy sao?"
Bạch Thiên bày ra vẻ mặt như ‘như vậy là như nào’, nhưng Trần Dương Kiến lại gật đầu lia lịa với vẻ mặt như tìm được cọng rơm cứu mạng.
"Đúng! Vâng, đúng vậy! Không phải tiểu nhân là người đầu tiên nói điều đó, nhưng mọi người cứ liên tục hỏi liệu tiểu nhân có phải là đệ tử của Hoa Sơn hay không…”
"Hơ hơ."
Bạch Thiên nhếch mép cười, nhưng vẫn không hiểu được tình hình. Trần Dương Kiến thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bất cứ ai trong số họ, cúi đầu xuống và nói.
“Cứ thế, tiểu nhân thuận gió đẩy thuyền đóng giả đệ tử Hoa Sơn, rồi chuyện ngày càng vượt tầm kiểm soát nên tiểu nhân đã muốn dừng lại…”
Bạch Thiên nheo mắt.
Thật vớ vẩn.
Ngay cả khi chuyện bắt đầu là một hiểu lầm, nhưng sự thật thì sau lần đó, Trần Dương Kiến vẫn luôn giả mạo là đệ tử Hoa Sơn và cố gắng dùng cái tên Hoa Sơn để đánh lừa Kim Kiếm Phủ.
Ngay lúc Bạch Thiên định nói ra điều đó thì Thanh Minh đã lên tiếng trước.
"Bí kíp."
"Sao ạ?"
"Bí kíp đó từ đâu mà có?"
“…Ngài nói bí kíp đó sao ạ?”
Nhuận Tông nghiêng đầu khi lắng nghe từ phía sau và hỏi Thanh Minh.
“Bí kíp đó thì sao? Nghe có vẻ hắn chỉ tình cờ tạo ra một loại công pháp gần giống với kiếm pháp của Hoa Sơn mà thôi.”
Thanh Minh chỉ nhìn chằm chằm Trần Dương Kiến không nói.
Khi không có câu trả lời ngay lập tức, hắn lại túm cổ Trần Dương Kiến.
"Hic!"
Hắn dí sát mặt vào và nghiến răng ken két.
"Ngươi không nghe rõ lời ta nói hả?"
"Bí, bí kíp! Tiểu nhân đã mua từ một thợ săn trong thị trấn!”
"Thợ săn?"
Trước sự nghi ngờ của Thanh Minh, Trần Dương Kiến gật đầu mạnh mẽ.
"Vâng! Người đó nói trong lúc đi săn thì thấy con thú ngậm nó trong miệng…”
Trong tích tắc, Thanh Minh thả tay.
Vừa thoát chết trong gang tấc, Trần Dương Kiến nhìn lên Thanh Minh và ngay lập tức ngậm miệng lại.
Hắn chưa từng thấy bao giờ
Liệu ai trên thế gian này sẽ có một biểu cảm như thế kia.
“… Thế còn bí kíp?”
"A?"
Thanh Minh dần lấy lại bình tĩnh.
"Bí kíp đó đang ở đâu?"
“Ở quê nhà của tiểu nhân…”
"Người thợ săn đã tìm được bí kíp đó cũng sống gần đó chứ?"
“Đúng là vậy.”
Thanh Minh chầm chậm gật đầu.
“Đi thôi.”
“…Sao cơ ạ?”
“Dẫn đường đi. Về quê nhà của ngươi.”
Trần Dương Kiến mở to mắt trước những lời nói bất ngờ đến không thể tin nổi ấy.
“Nhưng, quê của tiểu nhân rất xa chỗ này…”
"Không sao hết"
Thanh Minh nói một cách chắc chắn và dứt khoát.
"Ta không quan tâm. Cho dù là ở đâu, cho dù có phải đi đến tận chân trời góc bể”.
Thanh Minh nói xong nhìn lại. Đột nhiên, hắn thấy Ngũ Kiếm đang nhìn mình chằm chằm.
Ngay lúc Thanh Minh định nói gì đó, Lưu Lê Tuyết đã lên tiếng trước.
"Là thật."
“…”
"Là thật đúng không, cuốn bí kíp đó?"
Thanh minh gật gật đầu.
"Đúng vậy."
"Nó phải được trả lại."
"Được."
"Và còn…”
Lưu Lê Tuyết không nói tiếp nhưng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh. Và Bạch Thiên đã hỏi nốt phần sau của câu hỏi đó.
"Ta nghĩ chúng ta cũng nên kiểm tra xem bí kíp đó bị thất lạc hay tuồn ra từ đâu."
Thay vì trả lời, Thanh Minh lặng lẽ gật đầu. Một chút do dự thoáng qua khuôn mặt của Bạch Thiên.
“Nhưng, Thanh Minh à. Chúng ta là theo lệnh của Chưởng môn nhân…”
“Sư thúc.”
Thanh Minh nhẹ nhàng ngắt lời Bạch Thiên. Đó là một giọng nói bình thản không mang tính ép buộc.
“Ta…”
Thanh Minh cắn môi nói.
“Ta phải kiểm tra mới được.”
“…”
“Vậy nên…”
Không cần phải nói thêm nữa. Bạch Thiên quay ngoắt đầu lại.
“Nhuận Tông, Chiêu Kiệt.”
“Vâng, thưa sư thúc!”
Giọng nói ẩn chứa sự lạnh lùng và điềm tĩnh.
“Sắp xếp đi. Chúng ta phải tốc hành thôi. Xác nhận điểm đến với người kia và chuẩn bị tinh thần chạy không ngừng nghỉ đi”.
Hai người nhanh chóng gật đầu.
"Rõ, thưa sư thúc!"
"Tiểu Tiểu."
"Vâng!"
“Hãy báo cho Cái Bang biết tình hình và nói với họ chúng ta sẽ xuất phát ngay lập tức. Nhớ xử lý những chuyện sau đó."
"Tuân lệnh!"
Bạch Thiên quay lại nhìn Lưu Lê Tuyết.
“Để phòng ngừa bất trắc, sư muội hãy giải thích ngắn gọn tình hình với Phủ Chủ Kim Kiếm Phủ.”
"Muội biết rồi."
"Hành động!"
Khi các đệ tử của Hoa Sơn phân tán để xử lý công việc được giao, Thanh Minh nhìn Bạch Thiên.
"Sư thúc."
"Được rồi. Để sau hẵng giải thích. Ta phải đi xem tình hình bên ngoài trước đã. "
“…”
Bạch Thiên âm thầm thở dài. Bước chân trở nên nặng nề hơn.
'Chết tiệt.'
Làm sao có thể nói không với một khuôn mặt như vậy chứ, đồ tiểu tử thối.
Ánh mắt của Thanh Minh lặng lẽ dõi theo bóng lưng của Bạch Thiên khi hắn bước đi rồi dần hướng lên bầu trời. Mặt trời chiếu qua các gian điện các mới chói mắt làm sao.
“… Nó là một bộ đúng không?"
“… Sao cơ ạ?"
"Chắc hẳn một bộ bí kíp như vậy phải có hai phần là tâm pháp và kiếm pháp đúng không."
“Vâng, đúng vậy. Nó đã cũ đến mức có thể nó nát vụn bất cứ lúc nào…Có vẻ như hai phần được xếp chồng lên nhau. Còn có hai môn công pháp khác nữa…”
Thanh Minh chầm chậm gật đầu.
Mặt trời hôm nay thật chói mắt.
Tại sao cứ phải là bí kíp đó?
Tại nó dễ mang theo.
Tại sao đệ lại mang nó theo? Có ai điên mà ra chiến trường lại mang theo bí kíp bên mình chứ hả?
Nhiệm vụ của đệ là bảo vệ võ công Hoa Sơn. Võ công không thể chỉ dừng lại ở đây mãi được, có đúng không? Mang theo bên mình là an toàn nhất.
Đệ không nghĩ rằng sẽ có nhiều vấn đề hơn nếu đệ chết trước à?
Haha. Có sư huynh ở đây, làm sao đệ có thể chết được? Sẽ không có chuyện đấy đâu.
Tất cả chỉ vì cái nắng chói chang chết tiệt mà mắt hắn mới ướt và không thể thở nổi.
'Hãy chờ ta.'
Cho dù chỉ còn là một bộ xương trắng. Không, ngay cả khi xương đã hóa thành tro thì cũng không hề gì…
Vì ta chắc chắn sẽ nhận ra đệ.
Sư huynh.
"Nhất định ta sẽ tìm được."
Đó là một ngày trời quang mây tạnh, không một gợn mây.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net