733

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Hoasontaikhoi #chap733
Chapter 733. Tất cả đều là vì muốn tốt cho các con thôi. (3)
Khê cốc nơi sâu nhất Hoa Sơn.
Tựa như một thác nước nhỏ đổ xuống khe núi, chỉ cần nhìn thôi cũng giúp con người gột rửa tâm hồn.
Những giọt nước bắn ra xung quanh tạo nên một cảnh tượng vô cùng hùng vĩ.
Dưới ánh nắng rực rỡ, bọt nước không ngừng nổi lên trên làn nước lay động. Cảnh quan thiên nhiên này quả thật rất phù hợp với phái Hoa Sơn …
“Phụttttttttttttt!”
Đúng lúc ấy, có một thứ tròn tròn nổi lên mặt nước.
“Hộc! Hộc! Hộc! Cứ, cứ thế này ta sẽ chết…!”
Bốppppppppp!
…Ọc.
Vừa hét lên chưa được bao lâu, cái đầu tròn kia đã chìm lại xuống nước.
Huyền Linh lắc nhẹ cây gậy trong tay, lắc đầu.
“Ầy. Có khó gì đâu mà sao các con cứ ngoi đầu lên mãi thế.”
“Phụttttttttttttt!”
Bốppppppp!
Ọc ọc ọc.
Cái đầu vừa ngoi lên mặt nước bị Huyền Linh đập cho một cái, lại chìm xuống nước.
“Ầy, chậc chậc. Có thế này mà cũng không chịu được!”
Huyền Linh liên tục tặc lưỡi quay đầu sang bên cạnh.
“Thế này thì làm sao chúng làm được chuyện lớn? Phải không, Thanh Minh?”
“Đúng rồi, trưởng lão! Hê hê.”
Thanh Minh ngồi chồm hổm trên một tảng đá gần đó, cười khúc khích.
Nhìn vào mặt nước yên tĩnh thỉnh thoảng lại nổi bong bóng lên. Ai cũng sẽ tưởng đây là một cảnh tượng yên bình, khi trưởng lão và các đệ tử cùng vui vẻ nghịch nước mất.
Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bởi bên dưới mặt nước mới thực sự là thảm trạng.
‘Chết mất thôi! Ta sẽ chết thật mất!’
Mũi và miệng Bạch Thiên không ngừng thở ra bong bóng.
“Khừ!”
Hắn nhìn sang bên cạnh với đôi mắt đục ngầu, rồi há hốc miệng tuyệt vọng. Các đệ tử khác cũng giống như hắn, đang liều mạng vung kiếm tới chết.
‘Chuyện này thật quá điên rồ.’
Tu luyện?
Tất nhiên là hắn có thể tu luyện. À không, đó là điều đương nhiên hắn phải làm. Kiếm tu tu luyện bằng cách vung kiếm thì có gì lạ đâu?
Trái lại, Bạch Thiên giống với người cuồng tu luyện hơn. Từ khi được Thanh Minh tiêm nhiễm vào đầu thì phương châm sống của Bạch Thiên từ ‘Chỉ cần chịu khó lăn lộn, ta có thể làm được mọi thứ’ đã chuyển thành ‘Nếu có một ngọn núi ở trước mặt, đào núi và băng qua sẽ nhanh hơn là leo qua núi’.
Vì vậy nên, lúc bình thường, Bạch Thiên không bao giờ từ chối tu luyện. Thậm chí, dù việc tu luyện đó có hơi quá sức một chút, nhưng chỉ cần nó có thể giúp hắn đạt được mục tiêu nhanh hơn, Bạch Thiên sẽ không ngần ngại đứng ra đầu tiên.
Thế nhưng.
‘Đó là chuyện ở trên mặt nước!’
Tại sao phải tu luyện ở dưới nước chứ, bọn ta cũng có phải đám Trường Giang Thủy Lộ Thập Bát Trại đâu!
Được thôi. Phải, cũng được thôi!
Ta có thể tu luyện dưới nước. Phàm là người trong giang hồ, ai mà ngờ được sẽ xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ ta lại không biết sao? Chỉ cần bước ra giang hồ, những chuyện ngẫu nhiên sẽ liên tục xảy tới, và có khi, ta sẽ phải vung kiếm đấu một trận dưới nước cũng không chừng.
Nhưng cho dù có suy nghĩ tích cực tới mấy đi chăng nữa, ta cũng không thể coi đây là tu luyện được.
Đeo đá nặng dưới chân rồi vung kiếm ở dưới nước mà là tu luyện gì chứ! Là ức hiếp người khác thì có!
Hơn nữa, trong khi các đệ tử khác có thể ngoi lên, chịu ăn đánh rồi lại lặn xuống, thì đại đệ tử như Bạch Thiên làm sao có thể ngoi lên mặt nước trước các đệ tử khác được.
Cũng chính vì vậy mà từ khi bắt đầu tu luyện cho tới bây giờ, hắn vẫn không ngừng nhịn thở mà cố gắng vung kiếm.
‘Ta, ta không thể chịu được nữa…’
Đúng lúc hai mắt hắn gần như trợn ngược, một người có cùng suy nghĩ với hắn đã ngoi lên trước.
“Ưmmmmmm!”
Hai má của Chiêu Kiệt đang vung kiếm bên cạnh hắn đã căng phồng như muốn nổ tung. Bong bóng từ miệng hắn không ngừng trào ra, cuối cùng, hắn nhanh chóng trồi lên mặt nước.

‘Kiệt nhi!’
Bạch Thiên thương cảm nhìn theo bóng dáng của hắn.
Chiêu Kiệt bơi về phía mặt nước với một tốc độ nhanh như chớp, rồi hắn nhảy lên khỏi mặt nước như một con rồng chuẩn bị thăng thiên.
Và…
Bốppppppppppp!
Một âm thanh khủng khiếp vang lên, tới mức dưới nước cũng có thể nghe thấy rõ mồn một. Cơ thể Chiêu Kiệt vừa ngoi lên lại rơi xuống.
Tỏm.
Cơ thể vừa rơi xuống của hắn bắt đầu nổi lên.
Nếu đứng trên bờ nhìn thấy cái lưng của hắn đang trôi lững thững thì cảnh này có hơi nực cười một chút. Nhưng phải từ dưới mặt nước nhìn lên mới cảm nhận được nỗi khiếp sợ. Hai mắt Chiêu Kiệt mở to, cơ thể hắn lững lờ trôi theo dòng nước, thật chẳng khác nào một cái xác chết đang nhìn chằm chằm vào họ.
‘Không được. Ta phải cố mà chịu.’
Nếu ngoi lên thì người tiếp theo sẽ ta mất. Dù thế nào thì ta cũng phải cố chịu…
Ọc.
‘Hửm?’
Bạch Thiên vội vàng quay đầu về phía vừa phát ra âm thanh lạ. Chung Hội đang vung kiếm bên cạnh hắn không ngừng phun ra bọt khí, liên tục đảo mắt.
Bạch Thiên hoảng hốt cắt dây buộc đá ở chân hắn. Thấy thế, Chung Hội bắt đầu tiến về phía mặt nước. Hắn không bơi lên, mà là nổi lên.
Cuối cùng Chung Hội không thể chịu đựng được nữa mà ngất xỉu. Trôi theo cái lưng của Chiêu Kiệt.
Cố chịu cũng chết, mà lên cũng chết.
Trong tình cảnh cấp bách ấy, Bạch Thiên chẳng thể làm gì, vội vàng giữ chặt miệng lại.
“Hự…”
Ọccccccccc!
Trong miệng hắn không còn không khí nữa, nước bắt đầu tràn vào. Hắn dùng hai tay bụm chặt lấy miệng, sặc nước.
‘Tới, giới hạn…’
Ta không thể chịu…
Ầm!
Đúng lúc ấy, phía trước hắn phát ra một tiếng đạp chân. Hắn nhìn thấy Huyền Thương đang vung kiếm làm mẫu chỉ ngón tay lên phía trên.
“Aaaaaaa!”
Bạch Thiên cứ ngỡ mình đã sống, điên cuồng bơi lên trên. Thế nhưng, vì vướng cục đá buộc ở chân, mà dù hắn có đập tay mạnh cỡ nào, tốc độ cũng chẳng thay đổi.
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Nước tràn vào mũi và miệng, tim hắn đập nhanh như muốn nổ tung. Mỗi khắc trôi qua, mọi thứ trước mắt hắn lại trở nên thật xa vời.
‘Aaaaaaaaaaaaa!’
Đúng lúc Bạch Thiên nghiến răng dùng hết sức định trồi lên khỏi mặt nước. Thì ở phía dưới, có ai đó đã ôm chặt lấy eo của hắn.
‘Hả?’
Rồi cứ thế, hắn trèo lên vai và đầu Bạch Thiên, cuối cùng đạp vào mặt Bạch Thiên mà trồi lên.
Ọc…
Sau khi thoát khỏi cuộc tấn công bất ngờ và trồi lên, Bạch Thiên không ngừng ọc ra nước rồi nằm bẹp xuống.
‘Nh…’
Bóng lưng của tên ác tặc hắn mới chỉ kịp nhìn lướt qua khi nãy giờ đã hiện rõ. Bây giờ Bạch Thiên mới nhận ra hắn là ai.
‘Nhuận Tông…’
Ùm.
“Phụtttttttttttttttttt! Hộc! Hộc! Hộc!”
“Phụtttttttttt! Ọeeeeeeeeeeeeeeee! Ọe!”
Các đệ tử vừa leo lên mặt nước hít thở như điên, không ngừng nôn thốc nôn tháo chỗ nước họ đã uống vào ra.
“Ọeeeeee! Ọe! Ọe!”
“Tiểu Kiệt, Tiểu Kiệt à! Tiểu Kiệt, đệ mở mắt ra đi! Đệ không sao chứ! Tiểu Kiệt?”
“Chung Hộiiiiiiiiiiiii! Chung Hội! Đệ không được chếttttttttt!”
Các đệ tử vẫn còn tỉnh táo giữ chặt những người đã mất ý thức, lôi họ lên.
Và bằng một cách thần kì nào đó, họ đã ngoi lên sau một thời gian ngụp lặn trong nước. Người họ lả đi chẳng khác nào những cây rong biển vừa được vớt từ biển lên.
“Ọcccccccccccccc.”
“Ọe… Ọeeeeeeee. Ọe…”
Hình ảnh bọn họ ngoẹo hẳn đầu sang một bên để nước trút ra ào ào khiến ai nhìn vào cũng phải thương xót tới mức rơi nước mắt.
‘Tưởng đâu ta chết rồi chứ.’
Nhuận Tông ngây ngốc nhìn lên trời, dòng nước trong vắt vẫn không ngừng chảy ra từ miệng hắn.
‘Cứ ngỡ ta chết thật rồi cơ.’
Suốt thời gian qua, hắn vẫn luôn không ngừng tu luyện. Những đợt tu luyện của cái tên Thanh Minh đó luôn thúc đẩy ý chí và thể lực của con người tới giới hạn.
Nhưng lần này thì khác.
Các đợt tu luyện của Thanh Minh dù có mệt tới cỡ nào, hắn vẫn có thể xin tạm nghỉ. Tất nhiên là Thanh Minh vẫn ép hắn phải làm mọi cách để hoàn thành đợt tu luyện, nhưng ít ra, hắn vẫn được tạm thời nghỉ ngơi.
Thế nhưng lần này thì khác.
Việc dồn nội lực rồi thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp dưới nước không phải là chuyện mà con người có thể làm được. Cổ họng nghẹn lại, chân thì nặng trịch. Và điều thống khổ nhất chính là hắn không thể trốn lên mặt nước vì Huyền Tông và Huyền Linh đang ở đó.
“Ch, chúng ta phải làm sao đây…”
“Nhuận Tônggggggg.”
“Hửm?”
Nhuận Tông nặng nề quay đầu về phía phát ra giọng nói ấy.
Ai như ác quỷ Thanh Minh… À, hóa ra là Bạch Thiên…
Hửm?
Sư thúc?
Bốppppppp!
Bạch Thiên lao tới, túm chặt cổ Nhuận Tông điên cuồng bóp.
“Khừ! Sư, sư thúc! Tự dưng người làm gì vậy?!”
“Còn hỏi à! Hôm nay ta phải giết chết con, rồi ta cùng chết!”
“Khự! Hự! Hự! Sư, sư thúc! Cổ, cổ cổ!”
Nhuận Tông tái xanh mặt khi bị bóp cổ tới mức sùi bọt mép. Nhuận Tông tuyệt vọng gỡ tay Bạch Thiên ra rồi hét lên.
“Ơ. Sư thúc bị sao vậy?”
“Cái gì? Còn dám hỏi nữa à? Con còn dám hỏi ta lý do ư? Tên khốn kiếp này! Ai cho con đạp vào mặt sư thúc mà leo lên vậy hả? Hảaaaaaaa?”
“Con, con á?”
Nhuận Tông bàng hoàng nói.
“Làm gì có chuyện con lại…”
“Vậy con có nhớ lúc con bơi lên không?”
“À…Ngẫm lại thì con cũng không nhớ rõ… tại sao con lại lên được…”
Bạch Thiên cười chua xót.
“Không nhớ chứ gì?”
“Vâng. Kí ức mơ hồ quá nên con…”
“Được. Vậy cũng được. Dù sao con cũng không nhớ, nên ta sẽ giúp con xóa nó sạch sẽ luôn!”
Nắm đấm cả Bạch Thiên lẹ làng đáp xuống cằm Nhuận Tông.
“Hộc!”
Thấy Nhuận Tông cuộn tròn lại như một con ốc, Bạch Thiên bắt đầu leo lên người hắn không ngừng đấm.
“Nhờn với chó chó liếm mặt phải không?! Tại sao con lại dám làm cả chuyện mà Tiểu Kiệt nó còn không dám làm? Chết đi! Chết đi, tên khốn kiếp này!”
“Áaa! Sư thúc! Áaaa! Xin hãy tha mạng cho con!”
Chiêu Kiệt đang ngất xỉu cũng hộc một tiếng rồi mở mắt trước tiếng hét thảm thiết ấy. Hắn trợn tròn mắt vì chưa kịp lấy lại tỉnh táo, nhìn Bạch Thiên đang băm nhỏ (?) Nhuận Tông một hồi rồi giơ tay lên.
Vù.
Hắn giơ ngón cái một cách đầy dứt khoát. Đối với hắn, sự bất hạnh của huynh đệ chính là một cảnh tượng ấm áp, đem tới cho hắn một niềm vui khó tả.
“Dừng lại đi! Hic! Người không dừng lại được sao!”
Tiếng hét ấy khiến Bạch Thiên giật mình dừng tay lại. Nắm đấm của hắn dừng giữa không trung như thể vẫn còn chút tiếc nuối.
Nhuận Tông không bỏ lỡ thời cơ, vội vã hét lên.
“Trưởng lão, sư thúc…!”
“Ầy!”
Bốppppppppp!
Sau khi dùng cú đấm cuối cùng tiễn Nhuận Tông về một nơi xa, Bạch Thiên hổn hển đứng dậy.
Nếu là Chiêu Kiệt hay Thanh Minh thì hắn đã chẳng thèm giận. Dù sao bọn chúng cũng vốn là những kẻ như vậy. Thế nhưng, Nhuận Tông, kẻ mà hắn tin tưởng nhất!
‘Sao cái môn phái này không có ai đáng tin hết vậy!’
Đúng là lúc nguy cấp mới bộc lộ bản chất!
Đúng lúc ấy, Huyền Linh tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu.
“Chậc chậc chậc. Một lũ đáng thương. Mới được có một chút mà đã thở hồng hộc rồi sao.”
Các đệ tử Hoa Sơn sững sờ nhìn Huyền Linh.
“Lúc còn sung sức, ta đã ở dưới nước vung kiếm suốt một canh giờ đấy.”
Trưởng lão… nếu vậy thì ngài hãy làm đi…
“Cho dù vung kiếm giỏi tới đâu, nhưng nếu không có một nguồn nội lực mạnh mẽ, thì các con cũng chỉ là đang cầm kiếm vung tùy tiện thôi! Chỉ là vung tùy tiện thôi! Khi các con không thể thở được và cố gắng chịu đựng bằng nội lực, các con sẽ biết thời gian qua các con có chăm chỉ tu luyện nội công hay không!”
Huyền Linh liếc nhìn về một phía.
“Một đứa thì chỉ tập trung vào các kỹ thuật vung kiếm mà bỏ bê điều quan trọng nhất là tu luyện nội công!”
Một dòng nước trong vắt phun ra từ miệng của Chiêu Kiệt.
“Còn một đứa lúc nguy hiểm đến tính mạng chẳng cần biết đâu là sư thúc, chỉ lo trồi lên trước.”
“…Hộc.”
Nhuận Tông vừa tỉnh táo lại chỉ biết nhìn chằm chằm lên bầu trời xanh thẳm.
“Một tên khác bình thường luôn tỏ ra tự cao tự đại, vậy mà lại đánh sư điệt chỉ vì nó bám vào chân mình!”
“…”
Huyền Linh lướt nhìn những người còn lại.
“Những người còn lại còn chẳng làm được gì! Chẳng! Làm! Được! Gì!”
Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt giật mình co rúm người.
“Ý chí mục nát như thế này mà các con còn dám vênh váo sao, vậy mà ta đã tin tưởng các con rất nhiều!”
Huyền Thương mỉm cười nhìn Huyền Linh.
‘Làm tốt lắm, sư đệ của ta.’
Nữa đi. Nữa, nữa đi!
“Hừ? Vậy mà các con còn dám yêu cầu kiểm tra tư cách để học Tử Hà Thần Công á?”
Huyền Linh cười lạnh.
“Được rồi. Ta sẽ giúp các con nhìn thấu tới tận xương tủy. Còn đứng đó làm gì. Nghỉ ngơi đủ rồi, mau tiếp tục đi.”
“Hả?”
“Lại nữa ạ?”
“Làm sao? Muốn ta trực tiếp đẩy xuống hả?”
Huyền Linh gõ mạnh cây gậy trong tay xuống đất.
“Ta đã nói rồi, nếu các con ngất vì không chịu được, không sao hết. Bị đánh đến ngất xỉu cũng không sao hết. Nhưng!”
Hai mắt Huyền Linh phát hỏa.
“Kẻ nào dám thốt ra hai từ ‘bỏ cuộc’, kẻ đó nên chuẩn bị sẵn tâm lý! Nếu các con tò mò thì cứ thử đi!”
“…”
“Cái lũ này! Còn không xuống mau lên?”
Thấy Huyền Linh cầm gậy xông tới, các đệ tử hoảng hốt bật dậy lao thẳng xuống nước.
“Hiccccccccc!”
“Con, con xuống rồi! Con xuống rồi!”
“Mẹ ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”
Ùm. Ùm!
Sau khi thấy đệ tử cuối cùng nhảy xuống nước, Huyền Linh khẽ khàng vuốt râu. Khóe miệng ông ta vén lên một nụ cười.
“Ta đã muốn thử làm như này với chúng từ lâu lắm rồi. Khục khục khục.”
Trong khi đó, Thanh Minh ở sau chứng kiến mọi việc đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn không thể xóa bỏ suy nghĩ liệu có phải hắn đã gỡ bỏ lớp phong ấn mà hắn không nên gỡ hay không…
Hô hô.
Hô hô hô.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net