Chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng thời gian từ lúc Lant và Deon giao chiến, hay Sierra xuất hiện và Cassis đang đứng ở đây bây giờ, dù chỉ là từng khoảnh khắc ngắn ngủi đan vào nhau nhưng vẫn đủ khiến mỗi thứ chao đảo và thay đổi kết cục của vài người.

"Cuối cùng chỉ là một cuộc giao tranh xương cốt vô nghĩa. Đó là lời khen từ Agriche đấy." (raw eng dịch ra vậy nên tui cũng không hiểu lắm)

Lant vỗ tay cười giễu.

Cassis đặt chân lên vũng máu dưới chân, anh đi lại gần kẻ địch của mình, từng bước đi trên tấm thảm đỏ được dệt từ máu và rồi đứng lại trước mặt Lant.

Không thể nói là quá muộn hay quá sớm. Mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng dự định của Cassis.

Kẻ mà Cassis vẫn luôn muốn gặp lại, Lant, đang nín thở, nghi ngờ nhìn theo từng cử động của anh.

"Đã ba năm rồi, tôi và ông lại hội ngộ ở đây."

Giọng nói trầm của Cassis vang lên trong không gian yên tĩnh.

Lant Agriche, người đầy máu đang dựa vào tường, rùng mình khi nghe thấy giọng Cassis.

"Phải hỏi mày...", ông ta cười khúc khích vẫn cố giữ vẻ hợm hĩnh,"Làm sao một bóng ma... kẻ đáng ra đã chết như mày lại có thể ở đây?"

Ngay khi vừa dứt lời, máu từ bụng ông ta tuôn ra.

Cassis lạnh lùng nhìn xuống Lant.

"Ông có muốn biết tại sao tôi có thể đứng trước mặt ông như thế này không?"

Đôi mắt của Lant nhìn xuống vũng máu được tạo thành dưới chân Cassis, ông ta nhìn lên, một thanh kiếm bạc sắc bén được nhuộm đỏ bởi vô số mạng người.

Lưỡi kiếm hướng xuống đất, máu chảy dọc theo thân kiếm, "tí tách, tí tách" nhỏ từng giọt xuống nền nhà. Bao nhiêu mạng sống sẽ bị giết bởi thứ vũ khí này vào đêm nay.

Lant lại ngước lên và đối mặt với đôi mắt vàng đang tỏa ra thứ ánh sáng mà ông ta hằn căm ghét.

"Không...Mày rất thật. Không thể nào là con rối được... Là MÀY"

Ba năm trước ở Agriche vào đêm đó Cassis đã không chết. Roxana đã lừa ông ta! Chết tiệt, dù Lant không biết Roxana đã qua mặt ông ta bằng cách nào, nhưng quá rõ ràng nó đã lên kế hoạch phản bội ông ta từ rất sớm.

Nhưng đến giờ mới biết sự thật thì đã quá muộn. Như ngọn lửa đang đang bao trùm lấy Agriche, tình hình đã vượt khỏi tầm kiểm soát của Lant.

"Lant Agriche. Ông biết không, tôi đã quan sát ông trong suốt thời gian qua."

Một giọng nói yếu ớt nhưng lại không ngừng vang lên trong đầu Lant.

"Tôi nghĩ mình đã cho ông thời gian lựa chọn, trong khi đó ông đã từ bỏ vô số cơ hội trước mắt, làm vô số chuyện ác."

Fedelian đã quan sát Lant bằng con mắt của thẩm phán trong một thời gian đủ dài. Và cuối cùng đã quyết định.

"Nếu tôi nhìn thấy bất kì một khả năng nào cho thấy ông sẽ thay đổi, tôi có thể sẽ do dự."

Lant lặng lẽ suy tính cơ hội trong đầu. Ông ta mất quá nhiều sức lực khi đối phó với Deon, kiệt sức và bị hạn chế khả năng vận động bởi vết thương ở lưng cùng ngực, nhưng ít ra ông ta vẫn có thể cử động.

Chết tiệt, Sierra, nếu ả ta nghe lời, ông ta đã có thể thoát ra khỏi đây sớm hơn.

Cuối cùng, ả phản bội đẩy ông vào miệng kẻ địch rồi cứ thế mà bỏ đi, dù có xé nát cơ thể đó cũng không thể tha thứ được.

Dù thể nào đi nữa, Lant cũng không ngồi yên để mặc người nhà Fedelian hạ gục được.

"Thành thật mà nói, tôi rất vui vì bản chất xấu xa, mục nát đó của ông. Giờ tôi sẽ không do dự nữa."

Ngay khi Cassis đến gần hơn, Lant di chuyển nhanh chóng và ông rút ra một lưỡi dao gãy hướng về tim anh mà đâm tới.

<Nhanh lên> Lant nghĩ cùng lúc vung tay.

Tuy nhiên, việc Cassis dễ dàng đỡ đòn đã khiến mọi chống cự của Lant trở nên vô nghĩa.

Lant ngã xuống sàn và với lấy đồ trang trí bằng thủy tinh gần đó ném về phía Cassis, mặc kệ mảnh vỡ đâm vào bản thân, ông ta cố gắng bò dậy, đứng lên toang cơ hội mà bỏ chạy.

Cùng lúc đó, Cassis đã giơ tay lên, mượn lực áo choàng tránh hết tất cả mảnh vỡ thủy tinh, anh quay lại không chần chừ đâm một kiếm vào chân Lant.

"Argh!"

"Vô dụng!"

Bất chấp sự vùng vẫy của Lant, thanh kiếm kiên định không nhúc nhích cắm xuống sàn.

"Lant Agriche, ông có tò mò tôi sẽ làm gì từ bây giờ không?"

Cassis nhắc chân lên và dẫm mạnh xuống, lực chân khủng khiếp đè nát cơ thể của người đàn ông đang cố gắng bỏ trốn trước mặt.

"Với kẻ cả đời làm việc ác mà không có lấy một lần áy náy, tôi nghĩ giết ông một lần lại quá nhân từ."

Lant câm hận nhìn chằm chằm Cassis hay phải nói là con mắt của Thẩm phán kia.

Dù lấy góc nhìn thứ ba đôi mắt vàng vẫn đáng yêu ngay cả trong tình huống như thế này.

Lant nhổ nước bọt vào Cassis, đôi mắt đỏ ngầu gần như mất hết lí trí.

"Mẹ nó... con chuột khốn kiếp. Tao có chết cũng không chết trong tay lũ Fedelian bẩn thiểu chúng mày."

Lời nói đó là ý chí, là lời tuyên thệ của Lant Agriche.

Lant ngay sau đó tự sát bằng cách tự tay xé toạc vết thương trên ngực mình.

Nhưng một lúc sau, Lant lại mở mắt và nhìn thấy Cassis.

Ngay khi chạm mắt với đôi con người vàng đầy lạnh lùng mà kiêng định kia, Lant chỉ cảm thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng.

"Cái quái..."

"Tôi nói là vô dụng."

Lant bàng hoàng nhìn xuống, ông ta thấy vết thương gần tim lẽ ra nên rách toạt đã lành lại.

Tuy nhiên, cái cảm giác khi ông ta tự xé toang lồng ngực mình vẫn còn đó.

Cassis cười khi hạ bàn tay ướt đẫm máu của Lant xuống.

"Lant Agriche, ông đã chọn tự sát vì lòng kiêu hãnh của mình. Đó là nỗi sợ lớn nhất của ông."

Lant đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì những lời nói đó là thật.

Người đàn ông với đôi mắt trước mặt đó sẽ không bao giờ để ông chết một cách hoàn toàn.

Lant đã giết vô số người nên không có một minh chứng rõ ràng nào hơn ngoài việc ông ta biết rằng Cassis Fedelian rất nghiêm túc.

Đó là kết quả định trước cho Lant khi hắn không thể thoát sống sót ra khỏi đây.

<Vậy thì thà giết mình cho sạch sẽ để tránh bị sĩ nhục và đau đớn thêm> Ông ta nghĩ vậy.

"Lant Agriche! Tôi có thể cứu ông hết lần này đến lần khác."

Những lời tiếp theo của Cassis đối với Lant là sự trả thù đáng sợ và đáng sợ nhất ông ta từng nghe.

"Điều đó có nghĩa là, tôi có thể giết ông...vô số lần trong tương lai."

Còn điều gì tồi tệ và khốn nạn hơn trong cuộc đời Lant?

<Không.Không thể nào như thế được.> Trên đời này không thể có câu từ nào khủng khiếp hơn được.

Trước mặt chàng trai trẻ có vẻ cao quý và thuần khiết như bình minh ban ngày giữa nhà ngục tối tăm này, Lant run rẩy, chính bản thân ông vẫn chưa nhận ra điều đó.

Lant luôn là kẻ săn mồi và thợ săn trong suốt cuộc đời mình. Nhưng bây giờ, lần đầu tiên trong đời, ông ta hệt như con chuột bị dồn vào chân tường.

Và Cassis đang đứng trước kẻ cụt đường đó. Công việc của anh chính là vậy.

Ba năm trước, từ lúc bị Lant Agriche bắt đến nơi này, hay lúc bỏ trốn khỏi đây bằng con đường bí mật, anh đã để lại đây toàn bộ đáp án.

"Hweuk"

Những cơn gió thổi qua, lập tức làm lung lay ngọn lửa của những chân nến xếp trên tường.

"Lant Agriche."

Một nửa cơ thể bị nhấn chìm trong bống tối, Cassis giống như một con sư tử đến từ địa ngục. Những gì Cassis sẽ làm trong tương lai với gã đàn ông này sẽ không khác gì nhiều so với lúc này.

"Ta sẽ lấy mạng ngươi."

Hơi thở nuốt chửng tiếng hét vỡ ra dưới bàn tay Cassis.

***

"Tôi đang rút lui."

"Được rồi!"

Sau một thời gian, Cassis ra lệnh cho Isidor, người đi theo anh.

Chẳng còn gì để nán lại Agriche sau khi đạt được mục đích của mình.

Tòa nhà mà anh vừa rời đi đang bốc cháy và bên ngoài vẫn ồn ào.

Một lúc sau, một con bướm đỏ lọt vào tầm mắt của Cassis.

Cassis nhìn theo những chấm đỏ đang lan rộng trên bầu trời và nhảy khỏi ngựa, rời đi theo nó.

"Isidor, tiếp tục đi."

"Hả? Đợi đã..."

Isidor bắt được ngựa của Cassis nhưng anh ta đã đi rất xa.

Mắt của Cassis vẫn dõi theo dấu vết của những vệt đỏ trên trời.

Có một người anh nhất định phải tìm thấy trước khi đêm nay trôi qua.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net