Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 70

Lâu đài bị đốt cháy.

Bức tường trắng bị nhấn chìm trong ngọn lửa lớn.

Sự tĩnh lặng của màn đêm bị phá vỡ bởi tiếng sắt va vào nhau.

Những tiếng la hét, hò hét vang lên giữa đám người rối rắm đổ xuống từ trên cao.

Lửa bốc lên lớn hơn!

Quê hương cô, Agriche, nơi cô được sinh ra trên thế giới này và chưa bao giờ thật sự trốn thoát được, đang bị phá hủy và thiêu rụi trước mặt mình.

Roxana lặng lẽ quan sát cảnh tượng đó.

Có lẽ vì uống nhiều thuốc an thần, giảm đau sau một thời gian dài nên thị lực của cô không được rõ ràng lắm.

Dù vậy, ngược lại, thính giác nhạy bén hơn giúp cô biết 'những kẻ đột nhập đã ra tín hiệu rút lui.

Trước khi cô nhận ra rõ ràng, sự xáo trộn xung quanh cô đã dần dần lắng xuống.

Âm thanh cánh bướm vỗ trên nên trời.

Những con bướm từ dinh thự bắt đầu bay về từng con một.

"Làm tốt lắm."

Những con bướm, kẻ đóng vai trò trong việc làm gây ảo giác cũng như đảm bảo an toàn cho kế hoạch, vỗ cánh lượn quanh như thể chúng đang tỏ ra dễ thương với Roxana.

Điều cô muốn là Agriche phải sụp đổ chứ không phải gây tổn hại đến người dân ở đây.

Đó là lý do tại sao quân đội Agriche gần như bị giải tán và các nhân viên đã được sơ tán khỏi khu nhà phụ từ trước.

Máu đen từ trên miệng trong chảy ra, có lẽ do căng thẳng sau một thời gian dài.

Tầm nhìn của Roxana trở nên mờ ảo, gần đây cô nôn ra máu khá nhiều lần kể từ lần đầu tiên thả lũ bướm ra.

Dù vậy Roxana không có ý định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô buộc phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt mình cho đến tất cả kết thúc.

<Lant Agriche đã chết chưa?>

Cassis đã bắt đầu rút lui, có vẻ anh ta đã đạt được mục đích của mình.

Agriche đang bốc cháy và cư dân ở đây đang không còn nơi nào để đi.

<Thế là xong rồi phải không>

<Bây giờ thật sự đã kết thúc rồi?>

Roxana đưa tay lau đi những vệt máu trên môi mình.

Mỗi khi cô bước tới một bước, cây cỏ dưới chân sẽ khô héo.

Cơ thể suy yếu sau thời gian dài lao lực không thể chịu được việc nhiều sức lực hơn nữa.

Ngay cả bây giờ, chât độc cực mạnh chảy tròn cơ thể Roxana vẫn đang tuần hoàn và tràn ra ngoài một cách thô bạo, cô nghĩ không sớm thì muộn một ngày nào đó nó cùng lũ bướm sẽ nuốt chửng tất cả sự sống xung quanh cô.

Roxana luôn kiểm soát đàn bướm, đã một khoản thời gian khá lâu từ lần đầu tiên lũ bướm tàn sát được thả ra ngoài.

Bởi một khi biết được mùi vị của của máu người, đàn bướm có thể sẽ mất kiểm soát và bay loạn đi kiếm mồi.

Nguyên nhân thật sự khiến cô thất bại trong nhiệm cùng Deon năm ngoái là do đàn bướn Đức mất kiểm soát trong khu vực thực thi.

Mội chuyện có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều nếu cô có thể dùng một con bướm để giết Lant Agriche, đúng vậy, như cách mà đàn bướm mổ sẽ lũ gia súc...

Nhưng tất cả sẽ vô nghĩa nếu Roxana sử dụng phương án đó.

Về mặt ngoài, Agriche thừa nhận mọi hành vi xấu xa từ trước đến nay và việc bị thanh trừng là hợp lí. Fedelian đã có mặt ở đó và diễn tốt vai trò của mình, một thẩm phán công chính.

"Sana, chị..." (trong bản eng để là Sana, có lẽ là cách gọi thân thuộc của Jer với Roxana)

Cô nghe thấy một giọng nói đang gọi cô từ xa.

Roxana phản xạ quay đầu lại về phía âm thanh đó. Sau đó cô nhìn thấy Jeremy xuất hiện và đang chạy về phía cô.

Jeremy đã có một khoản thời gian khá khó khăn với ảo ảnh do Roxana tạo ra. Dù vậy, ngay sau khi ảo ảnh chắn đường biến mất, Jerremy lập tức đuổi theo một vài con bướm gần nhất và tìm thấy Roxana.

Số lượng thương vong do chiến đấu nhỏ hơn nhiều so với mức độ thiệt hài từ ảo ảnh và đàn bướm tàn sát của Roxana. Tuy nhiên, so với những điều cỏn con đó Jeremy càng lo lắng cho Roxana hơn.

Jeremy yêu quý Roxana nhưng cậu không ngốc, cậu biết cô che dấu mình rất nhiều điều, Roxana chưa bao giờ cho bất cứ ai thấy điểm yếu của cô. Nhưng Jeremy đâu phải chỉ ở bên cạnh Roxana một, hai năm.

Ngoài ra, Jeremy luôn quan tâm đến Roxana, khoảng thời gian sống ở Agriche ngoài trừ thời gian làm nhiệm vụ được cha giao phó thì Jeremy chỉ ở bên và dõi theo Roxana. Vì vậy cậu biết cơ thể của Roxana không còn giống như trước nữa.

Jeremy thở nhẹ nhỏm khi nhìn thấy Roxana.

Cậu nhìn thấy vết máu trên quần áo cô nhưng thật tốt khi chị mình vẫn an toàn.

"Chị ơi, chị ở đây lâu chưa? Chị không bị thương ở đâu phải không?"

<Có lẽ chị đang đi đâu đó gần đây> Jeremy nghĩ <Và chị ấy dừng lại khi nghe thấy mình>

"Nhưng chị làm gì ở đây một mình vậy? Ở đây chẳng có gì..."

Jeremy tiến lại gần, khi cậu nhìn thấy khuôn mặt của Roxana, trong vài giây trái tim của Jerymy ngừng đập, một nỗi sợ không ngừng trào lên trong lồng ngực, Jeremy không có sự lựa chọn nào ngoài việc dừng bước.

"Chị ơi..."

Roxana đứng trước cậu vẫn là Roxana như mọi khi nhưng rõ ràng có một cái gì đó rất khác, ánh mặt cô nhìn cậu rất kì lạ.

Mặt Jeremy đanh lại. Một cảm giác kỳ lạ chợt lướt qua. Nó giống như một điềm báo đáng ngại.

"Chị ơi, chị đi đâu một mình thế?"

Jeremy một lần nữa cất giọng hỏi Roxana. Cậu không biết diễn đạt cảm xúc của mình vào lúc này như thế nào, như thể cánh bướm mà cậu luôn dõi theo đột ngột bốc cháy rồi tan biến trước mặt cậu.

"Chị ơi, tại sao chị lại nhìn em như vậy?"

Thế là Jeremy bật lên câu hỏi mà cậu đã luôn lo lắng, cậu cắn chặt môi đến mức bật máu, vị ngọt len lỏi trong miệng.

"Như thể đây là lần cuối cùng...."

Vừa nói như vậy, Jeremy liền cảm giác được từ phía sau đàn bướm ngày một đông.

Roxana vẫn im lặng nhìn Jeremy.

Khuôn mặt cô đối mặt đang lo lắng và dè dặt đặt câu hỏi của Jeremy.

Thực tế thì những gì Jeremy nói chính là câu trả lời của cô.

"Chị gái...." Giọng Jeremy run rấy.

Jeremy cuối cùng cũng nhận ra rằng Roxana sắp bỏ rơi Agriche. Và sự thật rằng đây chính xác là điều cô ấy mong muốn từ trước đến giờ.

<Roxana sẽ bỏ rơi Agriche>

<Không phải,...nhưng... Mình là thực sự không biết sao?>

Ở bên Roxana gần 10 năm, Jeremy không thực sự để ý mong muốn của cô là gì.

Chính xác hơn thì Jeremy không muốn biết điều đó. Bởi nó không quan trọng đối với cậu.

Dù Roxana có làm bất cứ điều gì, dù là địa ngục hay thiên đàng chỉ cần chị Roxana muốn Jeremy chắc chắn sẽ theo bước cô.

Nhưng...

Ngay lúc này, khoảnh khắc nhìn vào mắt Roxana, Jeremy buộc phải nhận ra rằng Roxana muốn rời đi và cô không có ý định để cậu đi cùng mình.

"Chị ơi... Chị muốn bỏ em đi ư?"

Cả hai chị em đối mặt nhau trong lúc thành vẫn Agriche đang bốc cháy.

Jeremy nhìn Roxana với vẻ mặt đau đớn như thể cậu vừa bị chị gái mình đâm dao vào tim.

Roxana người nãy giờ chỉ im lặng quan sát Jeremy bỗng cười lớn, nụ cười chua đắng xen lẫn đau đớn mà chính cô cũng không nhận ra.

"Lúc đó lẽ ra tôi không nên nắm tay cậu." Roxona thầm thì "Lúc đầu tôi chỉ định sử dụng cậu."

Nếu thật sự là vậy thì lẽ ra cô phải giữ bình tĩnh đến cùng như đã quyết định.

Dù là những lời nói ngọt ngào chứa đầy sự trân trọng của Jeremy hay đáp lại bằng những cái chạm thân thiện và ấm áp của chính cô, Roxana chưa bao giờ quên rằng tất cả chỉ là giả dối.

Hoặc có lẽ chính cô cũng đắm mình trong cái gọi là tình cảm gia đình đó mà không hay biết, để rồi bây giờ điều tưởng chừng đơn giản nhất lại thật khó khăn khi nhìn khuôn mặt đau đớn ở trước mắt mình.

"Đáng lẽ tôi không nên để cậu ở bên cạnh mình ngay từ đầu."

Roxana biết không phải tất cả khoảnh khắc cô và Jeremy ở bên nhau đều là sự thật, nhưng cũng không phải tất cả chúng đều là giả.

Khoảng thời gian khi biết mình ở Agriche, Roxana như một người lạc lối giữa sa mạc khô cằn, nơi không có một dòng suối để dừng chân, thế nhưng khi cơn mưa đổ xuống, và khi cô bất cẩn ngã trên nền đất ẩm ướt, cô đã dành tình cảm chân thành nhất cho cậu, người em trai yêu quý của mình.

"Jeremy."

Cũng vì lí do đó mà cậu càng không nên ở bên cạnh cô.

"Tôi không muốn dính dáng đến bất cứ thứ gì từ Agriche."

Sẽ tốt hơn cho Jeremy nếu họ chia tay ở đây bây giờ. Không giống cô, cậu càng là chính mình hơn khi ở lại Agriche.

"Và đúng như cậu nói đấy."

Jeremy đứng bất động và lắng nghe cô nói. Anh như mất đi sức lực, cơ thể run rẩy như sắp ngã xuống nhưng Roxana không thể đến gần hay xoa dịu cậu như trước.

Roxana quay lưng lại với người duy nhất mà cô coi là thành viên trong gia đình ngoại trừ mẹ và người anh trai quá cố của cô.

<Đây là kết quả tốt nhất.> Cô cất bước rời đi.

"Chị ơi..."

Tiếng gọi từ phía sau suýt nữa đã chặn bước Roxana, nhưng cô đã kịp thời tỉnh táo và lại đứng thẳng hơn như chưa từng làm vậy.

"Em biết chị chưa bao giờ thật sự cười vì chị muốn thế."

Giọng nói tiếp theo của Jeremy chắc chắn rất quen thuộc với cô, nhưng không hiểu sao nó lại có cảm giác hơi khác so với những gì cô từng nghe.

"Nếu em...chị sẽ quay lại trở về nếu em biến Agriche thành một nơi mà chị có thể cười chứ?"

Lần này Roxana quay đầu lại, cô nhìn lại cậu lần cuối.

Jeremy trông vẫn nhỏ nhắn như trước, mái tóc ngắn của cậu bồng bềnh trong gió và khói thế nhưng không hiểu sao lúc này Roxana lại cảm thấy cậu thật cao lớn .

Ngọn lửa đang đốt Agriche vẫn chưa tắt, gió khiến nó đổi chiều và bóng của tán cây đổ xuống khuôn mặt Jeremy, một nửa người cậu chìm trong bóng đêm sâu thẳm.

Roxana không biết anh đang biểu hiện điều gì.

Nhưng cô nghĩ thế là ổn.

Roxana mỉm cười với Jeremy lần cuối. Là nụ cười ấm áp, yêu thương và trìu mến như cô thích.

Sau đó cô quay lại lần nữa.

Roxana không nói thêm vì cô không thể hứa điều gì với Jeremy được cả.

Cô bước đi vứt bỏ vùng đất Agriche đã bị phá hủy và Jeremy vẫn đứng sau lưng cô, nhìn cô rời đi.

Liệu có thứ gì có thể hồi sinh vùng đất hoang tàn trong tương lai không?

Đó là điều tự nhiên khi mùa xuân lại đến, ngay cả ở vùng đất có mùa đông vẫn có mùa xuân không phải sao. Nhưng riêng nơi này thì Roxana không tưởng tượng được. Bởi sâu thẵm trong cô Agriche chỉ tồn tại sự lạnh lẽo. Cái lạnh của nó là thứ khiến cô chán ghét.

Cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

<Không cần suy nghĩ thêm gì nữa, chỉ cần tiếp tục đi thôi. Mình tự do rồi.>

Roxana chỉ sống ở đây nhiều nhất là mười chín năm, nhưng cô cảm thấy như mình đã bị ràng buộc quá nhiều.

Cảm giác thoát khỏi đầm lầy mà bản thận đã bị nhấn chìm sâu từ khi sinh ra rất kỳ lạ.

Không phải là cảm giác giải thoát hoàn toàn hay chán nản hoàn toàn, mà là một cảm giác mơ hồ vẫn đọng lại như tuyết tan một nửa.

Cơn gió trắng chạy như mũi tên làm mờ tầm nhìn của tôi.

Cơ thể của Roxana bổng run rẩy trong giây lát và rồi cô bổng chao đảo, một tay cô ôm ngực tay còn lại cố tìm một điểm tựa.

<Mình không thể ngã xuống ở đây>

< Mình phải rời khỏi đây trước khi trời sáng>

Roxana nghĩ trong đầu trước khi bất tỉnh.

Tuy nhiên, vào lúc Roxana chìm hẳn vào bóng tối, một cánh ta to lớn đã đón lấy cô, có ai đó đã chấp nhận cơ thể đang suy sụp yếu ớt của cô.

Roxana thậm chí không thể xác nhận đó là ai và nhắm mắt lại.

Trước khi khung cảnh hoàn toàn chìm trong màn đêm, dường như cô đã nhìn thấy một luồng ánh sáng vàng trong trẻo chiếu sáng khu rừng, như một cột mốc báo hiệu kết thúc trong cơn bão tuyết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net