2. Tớ không nhớ đường về nhà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một chiếc McLaren đỏ chóe tiến đến trước bệnh viện, Song Ngư  liền không khỏi trầm trồ. Eo, xe xịn có khác, nhìn bóng bẩy vãi lụa ra. Nếu không cố gắng kiềm chế dòng nước miếng lóng lánh tràn khỏi miệng, chắc cả thế giới cũng đã ngập trong nước dãi của Ngư Ngư. 

Xung quanh không khỏi có người trầm trồ chiếc xe xịn, kính xe vẫn chưa nhấc lên, có mấy cô gái còn tò mò đến độ tiến sát lại để nhìn vào bên trong. 

- Này, còn đứng tần ngần đó làm gì? 

Song Ngư đang nghe nhạc, dưới chân là túi đồ được gom nhặt từ mấy tuần ở bệnh viện. Theo như sách đã viết, thì bây giờ nữ phụ đang định bắt Grab về khu nhà trọ của mình, cô đương nhiên cũng không muốn phá vỡ mạch truyện của tác giả lắm đâu. (Huỵch toẹt ra là bây giờ trong túi cô cũng chỉ còn vài chục ngàn, nằm bệnh viện không kiếm được tiền, đã vậy còn quẹt thẻ roẹt roẹt trả tiền viện phí cả đống.)

Ngư nghe thấy tiếng gọi, nhưng chắc là chả phải gọi cô đâu, cái bà tác giả gở này viết rằng nữ phụ không có bạn bè khỉ khô khỉ mốc gì mà. Mà đứng mỏi chân thật, cô nhìn xung quanh, thấy một chỗ bán nước tự động liền xách bịch đồ đi thẳng luôn qua đó. 

- Pép si mười nghìn, cô ca mười lăm nghìn, eo, nước chứ có phải vàng đâu mà đắt thế... Ấy, nước suối năm nghìn này. 

Cô gần như là áp mặt vào cái bảng giá, nhìn lên nhìn xuống thấy có mỗi nước suối là rẻ nhất, không ngần ngại đút tiền rồi bấm vào ô nước suối. 

'Cạch' 

- Nước s... 

Bỗng một bàn tay mò vào, hớt chai nước đi mất. Song Ngư ngẩn người ngước đầu lên. Đó là một chàng trai, kiểu play boy, ăn mặc bảnh tỏn. Nhưng ăn mặc đẹp mà nhân cách như nòn thì không có chấp nhận được đâu!

- Trả đây, của tôi mà. 

- Ai chả biết là của cô. - Người đó nói. 

- Ơ, anh này. Đây là thế giới văn minh hiện đại mà sao anh lại có thái độ như người tiền sử thế? - Ngư bắt đầu mất bình tĩnh. 

- Nằm viện đến độ lột lưỡi luôn nhỉ, hôm nay dám nói chuyện với tôi bằng cái thái độ đó. - Người đó cười khẩy, hai ngón tay nâng cằm cô lên. 

- Trả đây, đồ điên. - Cô giật luôn chai nước, cầm túi lớn túi nhỏ chạy đi. 

Giờ đến lượt người kia ngẩn người, đáng lẽ ra cô ta phải tỏ ra sợ sệt hay khiếp đảm chứ, chẳng lẽ  cô ta mất trí nhớ thật?

- Đứng lại! 

- Bớ người ta có dâm tặc! - Song Ngư quay đầu lại hét lên, lập tức thu hút được sự chú ý của rất nhiều người, - Hắn ta sàm sỡ tôi! 

Song Ngư chỉ ngón tay về phía người nọ, lập tức có vài người tiến lên vây người nọ, có một thím tốt bụng đã gọi luôn cảnh sát tới. 

- Mấy người, này, bỏ tay khỏi người tôi! Này, Đằng Song Ngư, hôm nay cô dám cả ga...

Chưa kịp nói hết lời, một cái giẻ đã được tống thẳng vào miệng hắn. 

- Mọi lời nói bây giờ của anh đều sẽ là bằng chứng trước tòa! 

Song Ngư cười khẩy rồi quay đầu đi, dám tỏ thái độ với bà, không có cửa đâu nhá!

...

Đi lang thang trên đường đã gần một tiếng đồng hồ, Song Ngư chán chê liền ghé vào một cái công viên nghỉ tạm. Cô còn không biết địa chỉ khu nhà trọ của mình ở đâu nữa, bắt Grab làm cái gì không biết. 

Ước gì có ông bụt xuất hiện rồi dắt con về nhà... Con không muốn trở thành người vô gia cư đâu...

Đang ngồi buồn hiu, cô bỗng sực nhớ ra là mình vẫn còn cái điện thoại. Mở điện thoại ra, cô lướt lên lướt xuống cái danh bạ, gọi ai bây giờ? Điện thoại gì mà không có nổi số bố hoặc mẹ cơ, trông đúng chán.

Thôi, đại đi...

Cô nhắm mắt bấm đại một cái tên, bây giờ đúng thật đối với cô tên nào cũng như tên nào thôi.

Từng hồi chuông điện thoại vang lên, cô vừa thấy mệt vừa bất lực, tự nhiên đang yên đang lành, cuộc sống đang trên đà thăng hoa lại bị xuyên vào mấy quyển rác phẩm. 

- Alô... 

- Alô, Song Ngư đấy à? Mấy khi em gọi tôi... - Một giọng nam trầm ấm vang lên bên kia đầu điện thoại. 

- ... 

- Sao cậu im lặng thế? Có chuyện gì xảy ra sao? 

Chẳng lẽ bây giờ cô lại bảo người ta đến chở cô về nhà, cô không nhớ đường về nhà à...

- Ừ thì... Tôi... Tôi đang ngồi chỗ cái công viên có cây me tây lớn ơi là lớn ấy... Anh... Anh qua đón tôi về được không? - Song Ngư gom hết dũng khí lại nói, giọng điệu ngập ngừng. 

- Em vào công viên ấy làm gì? Ở đó nhiều thằng nghiện hút chích lắm. - Đầu bên kia giọng nghe sốt ruột hẳn, - Được rồi, chờ tôi. 

Song Ngư ngồi chờ, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực trong cuộc sống như thế này. Bây giờ phải trăm phần trăm vận dụng trí não để có thể trở về thế giới thực mới được. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net