Chương 2: Cứu nguy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chát!"

Tiếng roi lạnh lùng vung lên. Bạch Ly nhắm mắt lại, đưa tay lên che. Nàng một lòng đợi cảm giác đau nhưng chẳng bị sao. Lúc này nàng mới ngước lên. Hóa ra là Cao Lâm hộ vệ đã níu chặt trường tiên. Hắn lạnh lùng giật trường tiên một cái làm Vũ Khuynh Dung mất đà rồi thả ra. Vũ Khuynh Dung bất ngờ vì tình huống đột ngột, ngẩng đầu nhìn liền thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cao Lâm.

"Tam tiểu thư, đều là người một nhà cả. Nếu có gì thì ngồi xuống uống trà nói chuyện, hà tất phải động thủ như vậy?"

"A Lâm, là huynh..."

Vũ Khuynh Dung vứt trường tiên xuống đất. Nàng ta một mặt ủy khuất chạy về phía Cao Lâm muốn giải thích.

"Không phải như huynh nghĩ đâu, A Lâm. Muội chỉ là đang dạy cho A Ngũ tập dùng trường tiên. Xin huynh đừng hiểu lầm muội."

"Tam tiểu thư dùng trường tiên đánh người để dạy? Thật không biết có mấy ai chịu được bài học này. Tại hạ vẫn là tin vào những gì mình thấy. Tam tiểu thư, giờ xin mời ra ngoài cho chủ tử của ta nghỉ ngơi."

Cao Lâm một mặt lạnh lùng, mảy may không một chút quan tâm nào tới Vũ Khuynh Dung. Nàng ta cúi đầu cắn chặt môi.

"Bạch Ly tiểu tiện nhân, ngươi đợi đó!"

Bạch Ly nhìn qua Vũ Khuynh Dung, lòng đắc thắng. Nàng vờ hỏi:

"Tiểu Tam tỷ tỷ nói gì vậy?"

Vũ Khuynh Dung nghe nàng gọi mình bằng cái tên đó thì tức đến run người. Nhưng ngại vì vẫn còn Cao Lâm nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, liền nghĩ bụng đi tìm phụ thân giúp nàng xả cơn giận này.

Bạch Ly âm thầm nhếch môi, khinh thường dành cho Vũ Khuynh Dung một cái mắng chửi. Còn muốn đấu với nàng? Vẫn còn non lắm!

Bạch Ly một mặt trắng bệch, lúc này ngã ngồi xuống dưới đất. Cao Lâm liền lo lắng hỏi:

"Tiểu thư, ngươi sao vậy? Có cần mời đại phu không?"

"Ta không sao. Chẳng qua Tam tỷ đi tới làm ta vừa bị dọa sợ một trận nên nhất thời cảm thấy không khỏe. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là ổn mà."

Nàng cười, vỗ nhẹ vai Cao Lâm an ủi. Hắn dìu nàng lên giường rồi đi ra ngoài canh gác.

Cùng lúc đó ở nhà chính của Thượng Thư phủ...

"Ngươi nói gì? Nha đầu đó dám bảo hộ vệ bắt nạt ngươi ư? Loạn! Loạn thật rồi! Đi! Phụ thân giúp ngươi đòi lại công đạo!"

Lão cha nói xong đập bàn đứng dậy. Cùng lúc đó ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Nữ nhân bước vài vô cùng xinh đẹp, tóc búi cao theo kiểu nữ nhân đã thành gia lập thất. Nàng mặc váy lua lụa cao cấp, trên người mang trang sức quý giá, vừa thanh lịch vừa trang trọng.

"Rốt cuộc là loại gì công đạo dám đánh đến nữ nhi của ta?"

Nữ nhân này là Trương Tam Hiểu quận chúa, biểu tỷ của hoàng thượng. Nàng đồng thời cũng là đại phu nhân phủ Thượng Thư.

Vũ Khuynh Dung thần sắc thay đổi. Nàng đương nhiên biết vị chủ mẫu này với nhi nữ Vũ Diệm Bạch Ly kia của nàng ta đến chừng nào che chở. Mà địa vị của Trương Tam Hiểu còn cao hơn Vũ lão gia một bậc.

"Dung nhi bái kiến mẫu thân."

Vỹ Khuynh Dung tay chân có chút run rẩy. Lão cha cũng ngồi bị dọa ngồi phịch xuống ghế. Lão vuốt râu cố bình tĩnh.

"Hiểu Hiểu, cái này... Cũng không có a! Nhất định là nghe nhầm, nghe nhầm rồi..."

Trương Tam Hiểu bước tới vị trí chủ mẫu, mắt nhàn nhạt nhìn qua. Nàng tựa hồ không để lời nói dối kia vào lòng.

"A Đồ, mặc dù đây là Thượng thư phủ của ngươi. Song ta lại là quận chúa, đương kim biểu tỷ của hoàng thượng, địa vị tuyệt nhiên cao hơn ngươi một bậc. Ta cũng còn là chủ mẫu chỗ này, chuyện gì cần giấu ta? Còn nói, dám động đến Bạch Ly? Ngươi nghe câu hổ dữ không ăn thịt con chưa?"

Vũ lão gia nghe lời này, trong lòng sinh ra chút tức giận. Lúc này mới hừ lạnh một tiếng.

"Vậy tại sao Dung nhi với Ly nhi là tỷ muội mà Ly nhi lại sai thị vệ đánh Dung nhi. Nàng nói thử xem đây rốt cuộc là loại chuyện cười gì?"

Trương Tam Hiểu thần sắc ngạc nhiên, một bộ hồ nghi nhìn qua Vũ Khuynh Dung.

"Chuyện này là thật?"

Vũ Khuynh Dung trong lòng muôn vạn kính sợ vị chủ mẫu này, tuyệt không dám nói dối. Chẳng qua đâm lao thì phải theo lao, lập tức gật đầu.

"Vâng mẫu thân, đúng là như vậy."

Trương Tam Hiểu mày nhíu chặt đầy nghi hoặc. Nàng có chút nóng nảy.

"Hồ đồ! Chuyện thế này chỉ nghe từ một phía, công đạo cho nữ nhi của ta ở chỗ nào?"

Nói rồi nàng quay qua nha hoàn bên cạnh.

"Ngươi, mau đi gọi ngũ tiểu thư tới đây!"

"Vâng, phu nhân."

Nha hoàn cúi đầu tuân mệnh, liền nhanh nhẹn đi ngay. Chưa được nửa tuần trà đã mang Bạch Ly trở về. Phía sau Bạch Ly còn có hộ vệ Cao Lâm. Bạch Ly tỏ ra hiếu thuận cúi đầu hành lễ.

"Bạch Ly thỉnh an phụ thân, mẫu thân."

"Bái kiến lão gia, phu nhân."

Edit: Chou

Beta: Shiro, Yuki

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net