Chương 3: Đánh nhau?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tam Hiểu gật đầu ý bảo nàng đứng dậy, cùng lúc cũng phất tay ra lệnh cho Cao Lâm đứng qua một bên. Quan sát nhi nữ qua một vòng, nàng ta mới nghiêm nghị hỏi:

"Bạch Ly, tam tỷ của ngươi nói ngươi sai hộ vệ đánh nàng. Lời này là thật?"

Bạch Ly mắt nhìn lướt qua Vũ Khuynh Dung một cái, liền một bộ oan khuất.

"Xin mẫu thân làm chủ cho nữ nhi. Nữ nhi thật không có! Sức khỏe nhi nữ vốn không tốt, nào dám đả động tới tỷ tỷ. Chẳng qua tại khuê phòng ngây ngốc, nhưng đột nhiên tam tỷ lại đem trường tiên vào phòng đòi giáo huấn nhi nữ. Lúc đó hoảng sợ, nữ nhi mới muốn gọi Cao hộ vệ tới cứu. Nếu không có huynh ấy, nhi nữ sợ rằng lúc này không thể có mặt phụng bồi phụ mẫu, thật bị tam tỷ đánh chết..."

Bạch Ly lời vừa dứt liền nhìn qua Vũ Khuynh Dung, một bộ đầy e sợ. Mà lúc này đây Vũ Khuynh Dung mặt đã tái đi.

"Không có chuyện này! Mẫu thân, phụ thân, đây đều là nói bậy! Các người phải làm chủ cho nữ nhi!"

Trương Tam Hiểu lúc này xem chừng hiểu ra cái gì, mặt một phần lạnh lùng.

"Kêu la như thế còn ra thể thống gì? Chuyện không phải ngươi làm, tuyệt đối không vu oan cho ngươi!"

Cao Lâm tại một phía lúc này nhìn qua Khuynh Dung, một bước tiến tới.

"Lão gia, phu nhân, chuyện này Cao Lâm có thể làm chứng. Trường tiên của tam tiểu thư dùng lực rất mạnh, phỏng chừng sức của ngũ tiểu thư sẽ không chịu được. Nếu không phải có ta, quả thật ngũ tiểu thư đã bị tam tiểu thư phế rồi."

Vũ Khuynh Dung nghe được lời này, liền sợ đến tái xanh mặt mày. Nàng ta chân đều run rẩy không đứng nổi ngồi phịch xuống đất.

" Không có... Huynh... Huynh nói bậy!"

Vũ Khuynh Dung khóc lóc ỉ ôi, nhìn qua có chút khó chịu. Lão cha liền đập bàn một cái, nói lớn:

"Đủ rồi! Khóc lóc ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì? Khuynh Dung, tại sao con lại muốn giáo huấn Ly nhi?"

" Phụ thân, ta-... Muội muội trốn nhà đi ra ngoài thành chơi. Ta sợ muội ấy có chuyện nên muốn nhắc nhở, để muội ấy không tái phạm... Ai ngờ đâu lại bị vu oan như thế!"

Nàng ta đột nhiên khóc toáng lên, một bộ ủy khuất. Trương Tam Hiểu đưa tay ra hiệu bảo nàng ta im lặng. Nàng ta không dám trái lời, liền im. Trương Tam Hiểu đảo mắt sang nhìn Bạch Ly, hỏi:

"Bạch Ly, ngươi thật sự lẻn ra ngoài?"

"Vâng, sắp sinh nhật của ngoại tổ rồi nên nữ nhi muốn mua quà cho bà."

Nàng cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, nhưng thật chất lại đang cười nham hiểm.

Trương Tam Hiểu lúc này như nhớ ra, mới giật mình một cái.

"À, đúng rồi. Sinh nhật của mẫu thân ta cũng sắp tới rồi"

Trương Tam Hiểu liền một mặt vui vẻ.

"Ly nhi quả nhiên hiếu thảo."

"Mẫu thân quá khen rồi. Đây là việc phận con cháu nên làm."

Trương Tam Hiểu gật đầu. Sau đó phất tay.

"Được rồi, sự việc lần này còn chưa có gì, ta cũng coi như mắt nhắm mắt mở cho qua. Dung nhi, sau này làm việc gì thì nên nghĩ trước, tránh gây hoạ. Còn Ly nhi, ra ngoài nên xin phép trước một tiếng, tự tiện là không tốt. Sau này còn có chuyện thế này, truyền ra ngoài thì không hay."

"Nữ nhi hiểu rõ."

"Được rồi, các ngươi đi về phủ viện đi. Cao Lâm, ngươi ở lại, ta còn có việc cho ngươi."

Bạch Ly cùng Khuynh Dung đã được Trương Tam Hiểu cho đi ra ngoài, liền cáo lui. Cả hai cùng đi về phủ viện của mình.

Vũ Khuynh Dung liếc nhìn Bạch Ly, đưa chân ra ngán đường khiến nàng té ngã xuống đất. Nàng ngồi dậy, liền mới ngã đã một thân nhơ bẩn, lem luốc. Cũng tại vừa có mưa, thực dưới đất không được sạch sẽ.

"Tiểu tam tỷ, ngươi làm gì vậy?"

Vũ Khuynh Dung một mặt bực tức.

"Tiểu tiện nhân, đều do ngươi mà ta bị mắng, ngươi dựa vào cái gì?

Vũ Khuynh Dung tức giận nói lớn. Bây giờ nàng ta dáng bộ không còn giống một tiểu thư xinh đẹp hiểu lễ nghi gì cả.

Bạch Ly cười khì, lúc này miệng mới thì thào mấy câu đủ cho chỉ 2 người nghe được.

"Đây là ác giả ác báo thôi."

"Ngươi-"

Vũ Khuynh Dung một bụng tức giận, không nhịn được rít lên, lao tới túm lấy tóc Bạch Ly kéo lại. Bạch Ly lòng khinh thường cười lạnh nữ nhân ngu xuẩn, nhanh chóng né ra. Nàng giả vờ giả vờ té ngã xuống đất, mặt càng thêm lem luốc đáng thương. Nàng la toáng lên gọi người tới cứu.

Lúc này đại tỷ Vũ Hằng Nga, con gái của Chiêu di nương, vừa vặn đi tới thấy cảnh này. Dù trong lòng thì âm thầm khinh thường một cái nhưng nàng ta cũng đóng giả thiện lương hô to gọi người tới.

"A, nhanh, người đâu? A Tam với A ngũ đánh nhau rồi! Mau vào can!"

Nghe tiếng hét nha hoàn cùng người trong phủ chạy tới. Nhìn thấy cảnh tam tiểu thư đánh ngũ tiểu thư thì đều vô cùng phẫn nộ.

Nha hoàn bọn họ luôn được ngũ tiểu thư dịu dàng đối xử, còn tam tiểu thư thì lại suốt ngày la mắng. Như vậy bị ghét là chuyện hiển nhiên. Đó chính là thuyết nhân quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net