🍉III: Lục tổ tông xong đời rồi🍉

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

========

- Còn không phải? Ngài nghĩ lại xem 4 năm nay tôi có ngày nào được yên hay không?

Lục Dữ Kỳ cứng họng, hắn có thể nói gì? Còn phản bác được sao?

Đúng là tự làm bậy không thể sống.

Mấy năm qua vẫn luôn mang suy nghĩ Lâm Hân Di thích mình đến chết đi sống lại, cậy mạnh làm càn làm bậy bắt nạt cô, bây giờ vỡ lẽ ra do hắn não bổ?

Ai mà biết sẽ có chuyện này chứ?

- Để tôi kể chút cho Ngài nhớ nhé.

23 tuổi Lâm Hân Di bắt đầu làm ở Lục thị, mà 20 tuổi chưa tốt nghiệp xong Lục Dữ Kỳ bị bắt trở về tiếp quản gia nghiệp.

Có bao nhiêu chuyện hắn không biết, làm sai thì cũng không cần làm gì, có Lâm Hân Di chống đỡ giúp thu dọn tàn cuộc sạch sẽ.

Vì cô vẫn luôn nhẫn nhịn, nên vị tổ tông này làm tới.

- Không cần.

Lục Dữ Kỳ chưa tiếp thu được chuyện trước mắt, giọng run run.

Hẳn là cú sốc tinh thần không hề nhẹ.

- Vẫn là nên nhắc lại. Ôn chút chuyện xem tôi còn có thể thích ngài sao?

Lâm Hân Di mỉa mai.

- Ngày đầu tiên đi làm, ngài chống đối chủ tịch hắt cho tôi một ly cà phê nóng. Ngài nhớ không?

Lục Dữ Kỳ hơi cúi đầu, không dám đối diện với Lâm Hân Di.

- Dự án đầu tiên được nhận ngài không suy nghĩ chút nào phá hủy, ai là người cúi mặt đi xin lỗi từng đối tác? Ngài cần mặt mũi, tôi không cần sao?

Tôi nhẫn nhịn bao lâu nay, cuối cùng cũng có ngày được nói ra.

- Họp cổ đông ngài ngủ gật lên xuống, ai là người bị khiển trách?

Lục Dữ Kỳ cúi đầu càng thấp.

- Ngài đập phá địa bàn người ta, đánh con người ta sứt đầu mẻ trán, đêm hôm tôi phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh ngài. Ngài bao nhiêu tuổi rồi hả?

Vì sao không biết suy nghĩ. Những cái việc làm ngu ngốc đó ảnh hưởng đến bao nhiêu người....

- Còn chưa kể đến vì ngài luôn làm theo cảm xúc không quan tâm đến ai mà tôi vạ lây thay ngài ăn một cái tát giữa bệnh viện, về nhà còn bị phu nhân gọi điện thoại khiển trách.

- Ngài vẫn dửng dưng không có gì. Sao ngài không nghĩ, tôi cũng là người, chứ đâu phải con chó của ngài, muốn làm gì thì làm?

Quả thật đúng là có hơi nặng lời, nhưng Lâm Hân Di thật sự bị nghẹn bùng phát, khó mà thu lại được.

- Tôi....

- Câm miệng. Tôi chưa nói xong.

Ngài vểnh tai lên mà đón nhận cơn thịnh nộ của tôi này.

- Đề án thiết kế, dự án mới, những cái thứ đó vốn dĩ do ngài làm. Ngài lại không làm, để sát ngày dành lại cho tôi, ngài nghĩ xem, lúc ngài đang ăn chơi đàm đúm, ai là người thay ngài giải quyết những cái đó? Chưa kể đến, tôi là phụ nữ. Giấc ngủ quan trọng đến nhường nào.....

=======

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

=======

- Tôi là người. Không phải trâu bò. Tôi có cảm xúc. Nhưng mẹ nó lại không thể nói.

- Ngài ăn chơi đập phá lên đồn, tôi là người đi đón ngài, cảnh sát không dám nói một lời nào với ngài, nhưng những tiếng phàn nàn đều ập đến người tôi.

- Tôi là bầy tôi tớ, ngài là chủ. Ai dám nói gì ngài, họ chỉ quay qua trì triết tôi.

Lâm Hân Di tức thở không nổi, vẫn tiếp tục nói.

- Tôi nhẫn nhịn ngài, ngài vẫn làm tới. Chuyện này so với chuyện kia quá đáng hơn.

- Nhịn rồi lại nhịn, chuyện gì cũng chỉ nhịn một mình tôi.

- Sao... chị lại không nói?

Lục Dữ Kỳ héo đến mức không thể héo hơn, giọng không kìm chế run rẩy.

- Tôi làm sao dám? Ai cho tôi cái gan đấy? Ngài là Lục thiếu cơ mà, ai dám cùng ngài phàn nàn chứ hả?

- Chỉ vì ngài là Lục thiếu, nên bao nhiêu chuyện đều dồn nén lên người tôi.

- Người ta không nói ngài một lời, sau lưng lại đem tôi nói đến không ngốc đầu dậy nổi.

- Đầu têu là ngài, nhưng người gánh hậu quả là tôi.

- Chỉ vì ngài là Lục thiếu, còn tôi dựa vào cái gì dám nói lại người khác? Tôi chẳng là cái thá gì.

Lục Dữ Kỳ không nghĩ mọi chuyện sẽ đến mức này.

Hắn không nghĩ sẽ bức Lâm Hân Di nghẹn khuất như vậy?

Hắn... hắn chỉ là, chỉ là nghĩ cô ấy thích mình, một chút chuyện này thì nhằm nhò cái gì?

Chỉ muốn bắt nạt một chút, nhưng không nghĩ vậy mà quá tay....

Lục thiếu gia thật sự không biết sau lưng hắn cô phải chịu những chuyện này.

Nếu hắn biết, còn có thể để người của mình bị bắt nạt sao?

- Ngài không biết, chỉ vì là phận tôi tớ cho ngài mà tôi bị phỉ nhổ thế nào đâu. Đi học lớp, bạn bè đều dè bĩu tôi, có một vị sếp như ngài là cái vận đen đủi gì...

- Người ta ở sau lưng nói tôi không ra gì, chỉ vì tôi là thư kí cho ngài.

Bao nhiêu lời nói khó nghe đều quay vòng vòng trong đầu Lâm Hân Di.

- Ngài biết vì sao tôi luôn nhẫn nhịn ngài không?

Lâm Hân Di cười cười.

Tim Lục Dữ Kỳ thắt chặt, không lên tiếng.

- Vì tôi chẳng là gì, đâu sinh ra đã ngậm thìa vàng như ngài, đâu có ai chống lưng. Vừa tốt nghiệp, chân ráo chân ướt đi làm, lại đụng phải ngài.

- Tôi nhẫn nhịn chỉ vì nghĩ, nếu lần đầu tiên đi làm mà truyền ra tai tiếng thì không hay. Nên nhịn rồi lại nhịn.
Cuối cùng cũng nhịn được đến ngày tôi thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.

- Xin... xin lỗi.

Lục Dữ Kỳ thấp giọng, khô khan thoát ra hai chữ xin lỗi.

- Không dám. Ngài đừng nói thế. Tiếng xin lỗi của Lục thiếu tôi nào dám nhận chứ hả?

Lâm Hân Di châm biến.

- Bỏ đi. Cũng không phải lỗi của ngài. Do tôi xui xẻo đụng phải vận đen đủi.

Cái gì cũng qua, chỉ nói lại cho bỏ tức, cũng không mang ý gì nhiều.

- Tôi xin lỗi. Tôi không biết chị sẽ ...

Sẽ phải chịu ủy khuất như vậy.

Lục Dữ Kỳ nắm chặt tay cô, ngẩng đầu nói, nhưng mãi vẫn không thốt nên được.

Con người, thường né tránh cái việc phải đối diện với lỗi lầm mà mình gây ra.

Lục Dữ Kỳ cũng không phải hoàn toàn sai....

- Nói cũng nói xong. Ngày mai tôi liền để đơn từ chức lên bàn làm việc của ngài. Chúng ta chính thức hết quan hệ.

Trái tim lỏng lẻo của Lục Dữ Kỳ lại treo lên lần nữa.

- Chị đừng nghỉ ... tôi biết lỗi rồi. Thật xin lỗi.

Tay nắm tay cô của Lục Dữ Kỳ run lên, hắn tha thiết nhìn.

Nhưng Lâm Hân Di đợi ngày này thật sự rất lâu, tâm chết lặng từ lúc nào, đối với cảnh trước mắt, không để ý.

- Ngài xuống xe đi.

Lâm Hân Di liếc mắt, quá trễ. Chỉ mong đến ngày mai, bọn họ nhanh chóng hết quan hệ, cô chỉ là làm trước vài tiếng thôi.

Lục Dữ Kỳ không còn cách nào khác ngoài làm theo, bóng dáng đứng cô đơn một mình trên đường lớn, nhìn chiếc xe dần dần đi xa.

=======
ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

=======

Lục Dữ Kỳ: huhuhuu bổn bảo bảo biết sai rồi mà 😭😭😭

Hoắc Thanh Hòa + Cố Kiện Thư: Thanh niên đầu tiên bị vả mặt đau điếng người 🙃🙃

=======

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net