🍊IV: Cố Kiện Thư🍊

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một thanh niên não bổ sếp sau Lục Dữ Kỳ.

=========

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

=========

Lâm Hân Di phóng xe trở về, biệt thự Cố gia ban đêm yên tĩnh, vì quá rộng lớn, nên trông càng cô quạnh, lạnh lẽo.

Cô đẩy cửa tiến vào, nhóc Đô Đô vào cuối tuần thường sẽ qua Cố trạch, nhà chính để chơi cùng ông bà nội.

Cho nên hiện tại căn nhà này chỉ còn có mỗi Lâm Hân Di và người chồng trên danh nghĩa Cố Kiện Thư kia.

Cũng có thể chỉ có mình cô.

Cố Kiện Thư người này là một tên ma quỷ cuồng công việc, làm việc đến quên trời quên đất, một tuần bảy ngày thì chính là hết năm ngày tăng ca ngủ lại ở công ty.

Gần ba năm qua vẫn luôn như vậy.

Có lúc Lâm Hân Di đã từng nghĩ, có lẽ nào người này chán ghét cô cho nên mới không trở về nhà hay không?

Ý nghĩ này vừa mọc mầm trong lòng cô, rất nhanh liền bị ép xuống chết khô.

Sao có thể chứ? Lâm Hân Di mỉm cười, vẫn là cô xem nặng bản thân mình quá rồi.

Cố Kiện Thư làm sao có thể để cô vào mắt, anh ta chân chính chỉ là một tên cuồng công việc mà thôi.

Lâm Hân Di lắc lắc đầu, vốn dĩ cô định qua tuần sau mới từ chức, nhưng hiện tại kế hoạch đều bể rồi.

Nếu không phải vừa gây thù cùng Lục tổ tông, thì chính là qua tuần.

Nhưng hiện tại đã xé rách mặt nhau rồi, Lục Dữ Kỳ kiêu ngạo như thế nào cô đều biết rõ, cậu ta làm sao có thể bỏ qua yên bình chung đụng thêm một tuần, tránh cho đêm dài lắm mộng, liền dời lên ngày mai.

Lâm Hân Di lên lầu, cô cùng Cố Kiện Thư vẫn luôn chia phòng ngủ, vì sợ ba mẹ hắn phát hiện, nên không làm hẳn hai phòng khác nhau, mà là Cố Kiện Thư ngủ ở sofa giường(1) ở thư phòng, thỉnh thoảng ông bà nội Đô Đô hay qua thăm nhóc, đôi lần sẽ chung phòng, nhưng vẫn là dùng giường kéo(2).

1.

2.

Trừ tân hôn miễn cưỡng bị nhốt một phòng, thì chỉ có duy nhất một lần khác nữa cùng một phòng.

Quan hệ vợ chồng này, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Người ngoài trông vào, sẽ nghĩ bọn họ hạnh phúc, mà sự tình thế nào, chỉ có trong cuộc mới biết.

Cố Kiện Thư chán ghét cô đến mức nào, cô biết, cũng không để tâm.

Ai mà muốn dùng mặt nóng đi dán mông lạnh?

Cô càng quấn lấy, có khi hắn sẽ càng chán ghét hơn.

Lâm Hân Di cũng không tha thiết gì với vị cố tổng này, nếu không có Đô Đô, cô thậm chí còn có thể quên mất mình có một người chồng.

Cố Kiện Thư, người này, vẫn là nên cùng hắn giữ một khoảng cách.

Hôn nhân hợp đồng mà thôi, cũng không cần có hảo cảm gì.

==========
ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

==========

Lâm Hân Di vặn chốt cửa, cửa trước mặt còn chưa mở, cửa đằng sau đã mở ra.

Cô quay đầu, cùng Cố Kiện Thư đối mắt.

Hắn có vẻ vừa tắm xong, mặc quần dài áo thun, tay cầm cốc nước, hiển nhiên là muốn xuống lầu rót nước.

Bọn họ đến một cái chào cũng không cho nhau, mắt thấy Cố Kiện Thư sắp đi lướt qua, Lâm Hân Di gọi giật lại.

- Cố tổng!

Cố Kiện Thư không nói chuyện, cũng không quay đầu, cái thao tác này chính là muốn biểu đạt nếu như cô không nói chuyện chính sự, hắn sẽ không thèm nghe mà lướt đi.

Đến cái tôn trọng cơ bản cũng không cho.

Người này, xưa nay vẫn cứ phách lối như thế.

- Chút nữa nói chuyện đi.

Lâm Hân Di cũng không chấp nhất, người này mắt mọc trên đỉnh đầu, chưa bao giờ tử tế mà nhìn ai cả.

Giống như cái vị Lục tổ tông kia, chỉ biết ăn chơi đập phá.

Cố Kiện Thư không trả lời, tiếp tục đi, Lâm Hân Di cũng không rảnh quản hắn có nghe không, một chút nữa cô vẫn phải quấy rầy.

Chuyện này không phải râu ria, vẫn là cần có mặt hai bên cùng thỏa thuận mới ổn.

Lúc Lâm Hân Di tắm xong, đã quá nữa đêm.

Kim đồng hồ điểm một giờ ba mươi, cô từ trong két sắt lấy ra một tập hồ sơ bọc kín.

Lâm Hân Di đem tập hồ sơ, đứng trước thư phòng của Cố Kiện Thư, thật lịch sự gõ cửa.

- Vào đi.

Lâm Hân Di đẩy cửa bước vào, cách một cái bàn khách sáo nói.

- Cố tổng, làm phiền rồi.

- Có chuyện gì sao?

Cố Kiện Thư đeo kính, mắt chăm chú vào máy tính ở trên bàn, không nhìn cô lấy một cái, cũng không vòng vo quá lâu, trực tiếp vào thẳng vấn đề.

- Bàn một chút chuyện ly hôn đi.

Lâm Hân Di thả xấp hợp đồng xuống bàn, kéo ghế ngồi đối diện.

Bọn họ thật sự không có chút gì gọi là giống với vợ chồng, nếu dùng hai từ chỉ quan hệ của bọn họ thì đối tác mới là chính xác nhất.

Cố Kiện Thư vì lời này mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Hân Di.

Hiển nhiên là hắn cho rằng bản thân nghe nhầm?

Lâm Hân Di muốn ly hôn?

Không phải yêu hắn nhất sao?

Sống chết dùng thủ đoạn leo lên giường hắn, cùng hắn có con ép buộc hắn kết hôn?

Yêu hắn như vậy, vì sao hiện tại lại đòi ly hôn?

Có mối khác rồi sao?

Cố Kiện Thư ngưng động tác làm việc, nghiêm túc ngay ngắn mà nghe Lâm Hân Di tiếp tục nói.

- Khi nào thì tính ly hôn? Ba mẹ bên anh tính làm sao đây?

Lâm Hân Di trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, ba mẹ cô trước giờ vẫn rất dễ tính, chuyện hôn nhân của cô bọn họ không can thiệp, nhưng bên phía Cố Kiện Thư thì cô không biết.

Dẫu sao, hôn nhân này của bọn họ, nhờ có sự ép buộc của ông bà Cố mà mới thành, khẳng định đến lúc ly hôn sẽ có chút khó khăn.

- Bị sốt sao?

Cố Kiện Thư không rõ đầu đuôi hỏi một câu như vậy.

Lâm Hân Di hơi ngẩn ra, vừa tính phủ nhận lại vừa vặn hắt xì một cái.

Dưới ánh mắt như hiểu ra của Cố Kiện Thư, cô quái lạ nghĩ.

Người này nghĩ đi đâu vậy?

Cố Kiện Thư cảm thấy bản thân đoán đúng, cô vợ hợp đồng này có lẽ sốt hỏng óc rồi mới muốn ly hôn cùng hắn.

Hao tổn bao tâm tư mới leo lên được cái chức vị Cố phu nhân, sao dễ sàng nhả ra như vậy được.

Chỉ có thể sốt đến đầu óc mụ mị rồi mới nói lời ruồng bỏ hắn.

Cố Kiện Thư tự não bổ ra một chuỗi câu chuyện như vậy, lần đầu tiên quan tâm Lâm Hân Di.

- Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại nói.

Bây giờ đồng ý với cô, ngày mai cô ấy lại một khóc hai nháo ba thắt cổ không chịu ly hôn, vậy rất phiền phức.

Cứ để cho Lâm Hân Di nghỉ dưỡng suy nghĩ cho kĩ lại đã.

Biết đâu ngày mai lại hối hận.

Cố Kiện Thư không tin Lâm Hân Di dễ dàng buông bỏ hắn.

- Không cần đâu?

Lâm Hân Di từ chối, lòng quái lạ.

Cố thần kinh nay lại bị làm sao thế?

Hẳn là phải vui mừng đi chứ?

Sao còn kêu cô quay về nghỉ ngơi?

========

ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD weuunu

========

Tiểu kịch trường:

Lâm Hân Di lạnh nhạt: Cố thần kinh, ly hôn đi.

Cố Kiện Thư trực tiếp quỳ xuống khóc nháo: Sao em có thể thay lòng đổi dạ? không được ly hôn với anh, anh không đồng ý, chết cũng không ly hôn.

Lục Dữ Kỳ cùng Hoắc Thanh Hòa ở một bên cười nhạt.

=========

Cảm ơn các cậu đã ủng hộ.

========


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net