Chương 282-Kiều thiếu, đã tìm thấy người rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiều Thừa Huân, thừa nhận đi.
Ngươi đối với cô ấy không phải là không có cảm giác, mà phần tình cảm đó, thậm chí còn hơn cả dành cho Tư Tư.
Nàng không phải là vật thay thế của ai cả, mà là Ôn Đề Nhi, người vợ hợp pháp của hắn Ôn Đề Nhi.
Nữ nhân cười giả dối ấy, nữ nhân bị hắn ép buộc đến không vui vẻ ấy, nữ nhân ngốc thích đùa giỡn không để người khác sống ấy...hoá ra trong lúc không phát giác ra, đã tiến vào tim của hắn.
Bây giờ đi tìm nàng, chắc là vẫn còn kịp?
-------
Ôn Đề Nhi không biết ở trong tiệm net bao lâu, chơi đến trời tối đen, cho đến khi bụng đói đến phát hoảng, nàng mới động thân đi mua hộp mỳ ăn liền ăn.
Vừa đổ nước vào thì cửa lớn đột nhiên truyền tới âm thanh chấn động.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ai cũng có sự tò mò, Ôn Đề Nhi cũng không ngoại lệ.
Ôm lấy hộp mỳ, chậm chạp đi tới cửa.
Lúc này trời đã tối, bên ngoài cửa rất nhiều người bao vây, Ôn Đề Nhi chen lấn một hồi mới chen được đến phía trước, chỉ nhìn thấy phía trước tiệm net xếp một dãy xe con màu đen, không nhìn thấy được đuôi xe.
Không chỉ như vậy, trên không trung còn có một dàn máy bay nhỏ không người láy, như một bầy đại bàng đang săn mồi, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.
Cmn....

Cảnh tượng lớn như vậy, là đại nhân vật nào đến chứ?
Ôn Đề Nhi bị cảnh tượng trước mắt làm chấn động rồi, đang vô cùng cảm khái, ở chỗ nào không xa phía trước truyền đến một tiếng chó sủa.
"Gâu gâu gâu...."
Âm thanh càng lúc càng gần, có người chạy đến hướng này rồi.
Ayo, đó không phải là chó cứu hộ chứ???
Ôn Đề Nhi nhận ra đó là chó cứu hộ, lại thêm vào máy bay không người láy trên không trung, còn có một dãy xe ccon trên đường, có thể đoán ra, mấy người này là đang muốn tìm người.
Ben ben ben, Đế Đô thật là một nơi vô kỳ bất hữu, tìm có một người lại huy động nhiều người và thiết bị như vậy, nhất định là nhà hào môn nào rồi.
Đợi đã, chó cứu hộ hình như đang chạy về hướng nàng....
Ê ê ê, hình như thật sự là hướng về nàng a!
Tốc độ của chó cứu hộ rất nhanh, dòng suy nghĩ của Ôn Đề Nhi đã theo không kịp tốc độ của chó cứu hộ.
Không đến một chốc, chó cứu hộ đã dừng trước mặt nàng.
Nửa phút sau, một dáng người thân quen bước đến, đó còn không phải là người bạn thân của Kiều Diêm Vương- Mục Trác Thâm....
Mục Trác Thâm lấy điện thoại ra gọi, "Kiều thiếu, đã tìm thấy người, ở cổng tiệm net Ái Mộng....được, tôi nhất định sẽ xem chừng cô ấy, cậu cứ yên tâm."
Tắt xong điện thoại, Mục Trác Thâm khách khí nói với Ôn Đề Nhi: "Ôn Đề Nhi, Kiều thiếu trong điện thoại có phân phó, muốn cô đợi ở đây hắn sẽ đến đưa cô về bệnh viện."
Ôn Đề Nhi nhíu nhíu mày, "Nếu như tôi không đáp ứng?"
"Kiều thiếu đã nói, nếu như cô muốn bỏ đi, chúng tôi...." Mục Trác Thâm quay đầu quan sát một vòng đám xe con và máy bay không người láy trên thiên không, " Sẽ đi cùng cô."
Ôn Đề Nhi: "....."
Mẹ nó.
Đám người này có bệnh!
Nhưng mà, đây dường như là tác phong xử lý việc của Kiều Diêm Vương.
Xì.....tìm nàng làm gì chứ?
Nàng bây giờ chẳng qua chỉ là một phế nhân, hiệp ước của nàng và hắn, sớm không cần nói cũng đã tan vỡ rồi.
Não của Ôn Đề Nhi nghĩ rất nhiều thứ lộn xộn, cuối cùng cũng là thoả hiệp với hiện tại.
Kiều Diêm Vương muốn đến, hơn nữa còn có rất nhiều người xem chừng nàng, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát, không bằng ngoan ngoãn chờ ở đây, vừa tốt có một số chuyện muốn nói rõ với hắn.
Nghĩ đến đây, Ôn Đề Nhi quay vào trong tiệm net đem một cái bàn nhỏ ra, sau đó xếp hai chân lại, ôm lấy ly mỳ, bắt đầu ăn.
Quần chúng ăn dưa:.....
Mục Trác Thâm nhìn chằm chằm thiếu nữ ăn một miệng mỳ, nội tâm nổi lên trận đấu tranh kịch liệtk.
Ngay lúc thiếu nữ muốn ăn ngụm thứ hai, Mục Trác Thâm cuối cùng nhịn không được, lấy điện thoại ra gọi điện.
"Kiều thiếu, vợ của cậu đang ăn mỳ, cần ngăn cản không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net