Chương 283- Người tổn thương cô ấy đều đáng chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nghe được một báo cáo quang minh chính đại này, Ôn Đề Nhi không khỏi nhướng mày, đôi mắt trong veo nhanh chóng xoáy tròn, cuối cùng dừng lại trên người Mục Trác Thâm, ném ra một ánh mắt u oán.

   "Anh rất là buồn chán?"

   Ngay từ đầu nàng đã không thích người nam nhân này! ! !

    Mục Trác Thâm cúp điện thoại, mỉm cười nói: "Ôn Đề Nhi, Kiều thiếu kêu cô phải đem mỳ vứt bỏ đi, nếu không chính tôi sẽ thay thế cậu ta cống hiến sức lực."

   Ôn Đề Nhi câu môi cười lạnh, không để ý đến hắn, tiếp tục ăn mỳ.

   Mục Trác Thâm đối với chó cứu hộ ra lệnh gì đó, chó cứu hộ đột nhiên giống như phát điên nhào hướng tới Ôn Đề Nhi.

    Ôn Đề Nhi bị dọa đến ngớ ra, ly mỳ trong tay bị mất khống chế rớt xuống đất, mỳ rải đầy mặt đất.

    Chó cứu hộ chỉ dọa Ôn Đề Nhi sợ, sau đó lui trở về.

    Ôn Đề Nhi: ......

    Mẹ nó, con chó này có bệnh.

    Trong lòng Ôn Đề Nhi chửi nhỏ một tiếng, ngước lên nhìn mặt Mục Trác Thâm , " Kiều Diêm Vương chừng nào tới đây ?"

   "Trong vòng 5 phút."

   "Oh."

   Năm phút sau....

   Ôn Đề Nhi đứng dậy, đi về quầy của phòng net.

   Mục Trác Thâm nói: " Ôn tiểu thư, cô muốn đi đâu?"

   "Đi vệ sinh." Ôn Đề Nhi lười biếng trả lời một câu.

    Mục Trác Thâm câu môi cười cười, đưa tay ra mò mò đầu chó cứu hộ "Long Ca, đi theo."

   Long Ca  lắc lắc cái đuôi thật mạnh, tung ta tung tăng đi theo Ôn Đề Nhi.

   Ôn Đề Nhi nhướng nhẹ chân mày,  quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chó cứu hộ  vẻ mặt hung ác đi theo  phía sau nàng, cùng nàng duy trì hai mét khoảng cách.

    Ôn Đề Nhi lạnh lùng cười, liền dừng bước chân.

   "Phù...."Phía sau thở ra một tiếng kỳ quái trầm đục, hô xong tiếp tục đi.

   Chó cứu hộ sững sờ đứng tại chỗ, trong mắt rõ ràng lộ ra u oán, dừng vài giây sau, lại theo đi lên.

   Ôn Đề Nhi coi như không có việc gì, đi vào toilet, đóng cửa lại.

   Nàng không phải muốn đi vệ sinh, chỉ là muốn đi rửa mặt, bằng không với vẻ mặt nhếch nhác đầu tóc bù xù này, thật không có thể để cho người ta thấy.

   ........

  Lúc này, bệnh viện.

   Trong phòng bệnh 1208, giống như mùa đông giáng xuống, không khí phảng phất đông lại, tràn ngập hàn ý ớn lạnh.

    Một bác sĩ vị mặc áo khoác trắng cả người run rẩy quỳ rạp xuống đất, liên tục xin tha, "Kiều thiếu, xin cậu cho tôi một cơ hội, tôi không thể mất công việc này, Kiều thiếu, van xin cậu!"

    Kiều Thừa Huân lãnh mắt ngưng tụ,  cả người toát ra đầy uy lực áp đảo người, trầm giọng nói: "Bởi vì sự sai lầm ngu xuẩn của ông, đối với vợ của tôi đã tạo ra một tổn thương không thể xoá bỏ, người nào dám tổn thương cô ấy, đều đáng chết."

    "Kiều thiếu...... Tôi thật không phải cố ý, Kiều thiếu......"

    Kiều Thừa Huân chán ghét nâng lên chân, một chân đem người này đá văng ra.

    Liền xoay người bỏ đi, trước khi đi chỉ ném xuống một câu: "Đem hắn quăng ra ngoài, về sau đừng để cho tôi ở bất kỳ bệnh viện nào thấy hắn."

   "Vâng. " Mấy tên vệ sĩ không hẹn mà cùng đáp chung một lời, bắt đầu thanh lí người.

   ......

   Tiệm net Ái Mộng .

   Sau khi rửa mặt xong, Ôn Đề Nhi nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, gần như không có máu.

   Vết thương sau thắt lưng vẫn còn đau, không biết thế nào, dù sao nàng cũng không nhìn thấy được , cũng lười quan tâm.

    Ở toilet ngây người thật lâu, Ôn Đề Nhi mới chậm rãi đi ra ngoài.

   Mới vừa đi không được mấy bước, trước mắt đột nhiên áp lại một bóng hắc đạo, hai vai bị người ôm lấy, hơi thở quen thuộc của nam nhân chen vào trong mũi, đem trái tim của nàng tan chảy ra.

   Nam nhân biết phía sau thắt lưng nàng bị thương, nên không dám động vào eo  nàng,  cứ như vậy ôm lấy bả vai phía sau của nàng, riêng một bàn tay từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng đem đầu của nàng ấn vào lòng ngực hắn.

    Bùm...... Bùm......

   Rất rõ ràng là tiếng nhịp tim đập, thiếu nữ nghe được rất rõ ràng.

   Đó là tim của hắn đập.....

   " Vết thương còn chưa lành, em chạy lung tung đi đâu?" Âm thanh nam nhân có chút khàn khàn, khi nói chuyện, cằm hắn thân mật cọ xát cái trán  nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net