Chương 284- Bảng xét nghiệm báo cáo không giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có râu .... hơn nữa còn nhiều hơn lúc trước, đâm trúng mặt nàng rất ngứa.

"Ngứa." Ôn Đề Nhi phát ra kháng nghị, đồng thời duỗi tay đẩy hắn.

Thật buồn cười, đến giờ phút này hắn còn ở đây cùng nàng diễn trò, sớm lật ván bài ngược không phải tốt hơn sao?

Kiều Thừa Huân nhẹ nhàng thả lỏng nàng ra, khi nàng ngẩng đầu lên một khắc đó, rất là ăn ý cuối mặt xuống, môi mỏng nhẹ nhàng chặn lấy đôi môi của nàng....

Nếu mà trên cuộc đời này có người tình nguyện liều mình cứu ta, ta có phải nên lấy cả đời này đền đáp ơn cứu mạng của nàng không?

Cái suy nghĩ này, Kiều Thừa Huân đã nghĩ hết mấy ngày, và cũng khiến hắn âm thầm đưa ra một quyết định....

Ôn Đề Nhi bị ngộp như thể không khí bị rút sạch, kháng nghị đưa tay lên đánh vào lồng ngực hắn, nam nhân lưu luyến không rời mới chịu đem nàng buông ra.

Không đợi nàng nói, nam nhân giành nói trước, "Trước khi em tìm được hắn, hãy ngoan ngoãn làm vợ của tôi, chúng ta sẽ hoà thuận chung sống, em khi nào tìm được hắn ta, khi đó chúng ta sẽ ly hôn."

Những lời nói này, cơ hồ là những lời hứa hẹn với nàng.

Ôn Đề Nhi ngẩn ngơ mà nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, nếu như lúc trước nghe được câu nói này, nàng nhất định sẽ vui đến 3 ngày 3 đêm không ngủ không nghĩ để đi ăn mừng.

Nhưng mà bây giờ, ngược lại tim của nàng giống như bị dao cắt, đau đến không biết bắt đầu từ đâu.

Cũng đúng, hiện tại nàng chỉ là một phế nhân.

Hắn không lập tức ly hôn với nàng, đại khái là vì muốn báo báo đáp ơn cứu mạng của nàng ?

Cũng coi như hắn còn có chút lương tâm.

"Được."Ôn Đề Nhi sảng khoái nhận lời, ngược lại trong lòng như đã chết, không một chút gợn sóng.

Ôn Đề Nhi, mi bây giờ giống như một chú hề, sống để làm trò cười cho người ta.

Nghĩ đến đây, nước mắt mất đi khống chế tuông ra, thế nào cũng không thể ngăn lại được.

Kiều Thừa Huân có chút hoảng loạn, tay chân luống cuống lau nước mắt cho nàng , "Em thật đáng chết, khóc cái gì?"

Kết quả này không phải nàng luôn mong muốn sao? Hắn thành toàn nàng, tại sao lại phải khóc?

Ôn Đề Nhi nín khóc mỉm cười, hai mắt đẫm lệ mơ hồ mà nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, " Anh có biết tôi sau này tôi không thể sanh con được không?"

"Không đúng."Kiều Thừa Huân nói ra đáp án kỳ quái, nhanh tay duỗi ra, đem thân hình mềm mại thiếu nữ chặn ngang bồng lên, "Chúng ta về bệnh viện trước."

Trước bao nhiêu con mắt , nam nhân ẵm vợ của mình rời khỏi tiệm net.

Ôn Đề Nhi quang minh chính đại nhìn góc nghiêng gương mặt của hắn, một mảnh râu ria mọc rậm rạp, mấy ngày rồi không cạo.

Nhưng, tên nam nhân này đẹp đến đáng sợ, râu mọc như thế kinh nhiên lại càng có nam tính hơn, không thể hiện một chút lôi thôi, lếch thếch nào.

Cảm giác được thiếu nữ nhìn chăm chú, Kiều Thừa Huân đột nhiên cúi đầu, trầm giọng nói: "Như thế ôm em, đau không?"

"Ách,"Ôn Đề Nhi ngẩng ra, lắc đầu.

"Nếu như đau, em cứ nói."

"Oh......"

Ôn Đề Nhi lười nhác trả lời một tiếng, cái đầu nhỏ cọ cọ trong lòng ngực hắn, muốn tìm một tư thế thoải mái.

Thái độ Kiều Diêm Vương đối với nàng, hình như có chút kỳ quái a?

Từ nơi này đến bệnh viện không xa lắm, ngồi xe cũng chỉ có vài phút thôi.

Sau khi về tới bệnh viện, Kiều Thừa Huân không để thê tử về phòng bệnh của nàng, mà trực tiếp đem đến phòng bệnh cao cấp của hắn, vả lại còn bảo bác sĩ phải thêm một chiếc giường.

Ôn Đề Nhi bị hắn đặt lên chiếc giường mới thêm vào, ngẩn ngơ hết vài giây mới kịp phản ứng lại, "Kiều Diêm Vương, anh đem tôi tới đây làm cái gì?"

Kiều Thừa Huân không trả lời, xoay người đi đến trước cái bàn, cầm hai tờ báo cáo xét nghiệm kiểm tra sức khỏe bước đến, đưa cho nàng.

"Tự xem đi."

"Oh."

Ôn Đề Nhi trả lời một tiếng, đem báo cáo lên xem.

Kết luận tờ báo cáo thứ nhất là tử cung tổn hại, có khả năng ảnh hưởng đến sinh sản.

Kết luận tờ báo cáo thứ hai là vùng eo phía sau lưng bị thương, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến nội tạng.

Hai tờ báo cáo, họ tên giống nhau, đều là [Ôn Đề Nhi].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net