Chương 5: Giỏi chịu đau nhưng cậu đâu cần phải nhận nó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Phương Lập Ngôn âm thầm giúp đỡ khiến Cố Nhã Văn mãi mắc kẹt trong những suy nghĩ và hàng vạn câu hỏi vì sao. Vì sao một người luôn tìm đủ mọi cách để hạ thấp lòng tự trọng của cô để thỏa mãn niềm vui của bản thân lại bất ngờ thể hiện thái độ nhún nhường, chăm sóc cô ở mọi nơi mọi lúc? Vì sao một người có thể vì một sai lầm rất nhỏ mà nghĩ đủ thứ hình phạt tàn nhẫn, lạnh lùng lại đột ngột ôn nhu? Ngay cả với những người hầu cận cũng đôi phần lễ phép? Vì sao một người khiến người khác phải khiếp sợ vì mỗi câu nói, mặc kệ cảm nhận những người xung quanh, sẵn sàng chế ngự để chiếm đoạt được mọi thứ mình muốn lại chỉ biết trông cậy vào sự đồng ý của đối phương mới dám thực hiện ý định của bản thân?

Tất cả sự thay đổi này của Phương Lập Ngôn khiến Cố Nhã Văn không thể nào giải thích được? Một con người mà Cố Nhã Văn từng nghĩ không quá thông minh, mỗi một ý muốn đều được cô nắm trong lòng bàn tay đến hôm nay Cố Nhã Văn lại không thể nắm bắt được.

Trong lúc, Cố Nhã Văn vẫn không tài nào dứt khỏi suy nghĩ về sự thay đổi của Phương Lập Ngôn, đại tiểu thư nhà họ Phương lại thình lình xuất hiện với nụ cười rạng rỡ.

"Hôm nay! Đi cùng tôi đến trường đi."

"Không! Tôi không muốn quá thân thiết với cậu." Nói rồi Cố Nhã Văn rời đi để lại Phương Lập Ngôn vẫn chưa hiểu vì sao thái độ nữ chính lại đối với mình càng lúc càng lạnh lùng, dù mình đã ra sức giúp đỡ Cố Nhã Văn.

Thái độ lạnh nhạt của Cố Nhã Văn đeo bám mãi Phương Lập Ngôn trên suốt chặng đường đến trường. Sự trầm mặc đến nghẹt thở của đại tiểu thư khiến tài xế Lục trở nên lo lắng. Phương Lập Ngôn tính tình ngang tàng nhưng lại rất thích nói chuyện, sự im ắng này cô chủ khiến tài xế Lục không hiểu rõ tâm trạng hôm nay của cô chủ là vì ai mà thành ra như thế và lo lắng không biết tiểu thư sẽ nghĩ ra chuyện gì để trừng phạt những người xung quanh. Anh nắm chặt tay lái, làm ướt cổ họng và quan sát nhất cử nhất động của Phương Lập Ngôn.

"Phương Lập Ngôn! Không vào trường mà đứng ngây người ra đó làm gì?" Kỷ Nhã Tình nhanh chóng phát hiện Phương Lập Ngôn vừa rời xe và khựng lại khi đụng phải Cố Nhã Văn.

"Không phải vừa rồi nhìn Cố Nhã Văn làm em quên trời quên đất rồi?" Kỷ Nhã Tình tỏ vẻ tinh ý, huýt vai Phương Lập Ngôn.

"Nói gì đó! Em chỉ nghĩ xem cô ta đang làm gì mà sáng nay lại không chịu cùng đến trường với em thôi."

"Cùng đến trường nữa cơ đấy. Em bị hâm rồi à? Hành hạ người ta hết lần này đến lần khác mà tự dưng đối tốt như vậy? Em có ý đồ gì à?"

"Em đã làm gì cô ta đâu chứ?"

"Không làm gì? Ngôn tử không phải đã quên đã đổ nước vào người bạn học Cố, ngán chân cô ấy cho người ta té giữa lớp. Em còn chặn đường lột áo khoác người ta giữa thời tiết - 3 độ và để người ta đi về giữa trời lạnh. Em còn..."

"Ây da được rồi! Chiến tích đó em nhớ hết rồi." Khuôn mặt của Phương Lập Ngôn trưng ra vẻ thống khổ, trách thầm nguyên chủ đã quá sai lầm.

"Nếu em nhớ rồi thì cũng nhớ giờ vào lớp đi nè. Chiều nay còn nghe phân lớp nữa."

Dứt lời cả bọn nhanh chóng đi vào trường. Hôm nay là ngày phân lớp nên mọi người cũng sẽ có những sự chuẩn bị đặc biệt để tạm biệt những người bạn cũ. Đồng thời, họ cũng sẽ nghĩ ra vài trò chơi để chào đón những người mới đến. Lớp học của Phương Lập Ngôn, Kỷ Nhã Tình và Đào Gia Hân nằm ở cuối hàng lang tầng 3, trong khi đó, Cố Nhã Văn học lớp chọn ở tầng 2.

Khác hẳn với những lớp chọn, hầu hết các lớp thường đều sẽ được ưu ái nới lỏng quy định, các học sinh lớp thường có thể mua thêm đồ ăn và thức uống để liên hoan. Ngược lại, với phẩm hạnh và thành tích của lớp chọn, các học sinh chuyên đều phải giữ vững hình tượng học bá của mình. Do đó, những ngày chuyển giao như thế, họ sẽ dành thời gian để viết thư cho bạn học mình yêu thích và dùng thời gian trang trí lớp để chào đón nhân tài mới của lớp. Riêng Cố Nhã Văn, dù là học sinh giỏi toàn trường, lại không hào hứng với các hoạt động này.

Ở phía tầng 3, bộ ba Tam Long quyết định sẽ tài trợ toàn bộ phần ăn liên hoan của cả lớp. Dù không hiểu vì sao nhưng Phương Lập Ngôn tin vào quyết định của hai người bạn thân của mình.

"Đằng nào chúng ta cũng chẳng rời đi đâu. Cứ ăn uống no say nào." Kỷ Nhã Tình vừa co tay lại thành nắm đắm vươn lên vừa hô to khiến hơn nửa lớp bày hết ra vẻ hứng khởi. Họ không ngừng la hét vì sự hào phóng trứ danh của Tam Long. Vì đằng nào, những học sinh lớp thường cũng chỉ là thay đổi số lớp, họ cũng chẳng thể nào xa rời nhau được với thành tích học tập tàng tàng như thế.

"Nghĩa là chúng ta chưa bao giờ rời khỏi lớp thường sao?" Phương Lập Ngôn cau mày, ánh nhìn thấp thoáng hình dáng của Trình Hiểu.

"Cậu nói gì vậy? Cậu muốn lên lớp chuyên à? Lên lớp chuyên là phản bội đấy. Lớp thường mới chính là nhà của chúng ta." Đào Gia Hân tự đắc.

Dù ở trong thân thể nguyên chủ, trái tim Phương Lập Ngôn vẫn thuộc về Trình Hiểu. Ở thế giới của mình, rõ ràng, Trình Hiểu luôn tỏ thái độ bài xích với những học sinh không có chí cầu tiến. Thế mà đến lúc xuyên vào tiểu thuyết lại gặp đúng nguyên chủ có thế, có quyền nhưng chẳng có mong muốn tiến thủ. Phương Lập Ngôn vì tình cảnh này mà biểu cảm lên khuôn mặt nụ cười bất lực, lắc nhẹ đầu.

"Nữ thần Cố Nhã Văn bị tạt nước." Tiếng nói thông báo hốt hoảng của bạn học khiến mọi người chú ý. Phương Lập Ngôn nghe đến 3 chữ Cố Nhã Văn cũng không thể ngồi yên.

"Sao lại thế?"

"Chắc là lại hiềm khích của một Omega nào đấy, nghe nói là một Alpha si mê Cố Nhã Văn nên Omega người yêu của cậu ta nổi điên đó." Phương Lập Ngôn cau mày, chăm chú lắng nghe lời bàn tán.

Trong khoảnh khắc, trí nhớ của Phương Lập Ngôn lập tức bị đánh thức. Trong nguyên tác, chính Phương Lập Ngôn là người đã âm thầm nói cho Hiểu Đồng chuyện bạn trai cô ta tơ tưởng đến Cố Nhã Văn vì Cố Nhã Văn cố tình phóng thích Pheromone trong phòng ăn làm trái tim bạn trai Hiểu Đồng si mê. Câu chuyện đã khiến cô phát điên và quyết định trả đũa Cố Nhã Văn.

Thế nhưng, nếu như Phương Lập Ngôn không nói thì ai mới là người đã khiến Hiểu Đồng mang sự hiểu lầm mà đến kiếm chuyện với Cố Nhã Văn? Nghĩ đến đây, Phương Lập Ngôn chợt nhớ tình tiết Cố Nhã Văn sẽ vào phòng nghỉ dành riêng cho Omega để để thay quần áo. Nhân lúc Cố Nhã Văn sơ hở nhất, Lục Thanh Nhiên sẽ xuất hiện và tấn công Cố Nhã Văn khiến cô nàng mất nụ hôn đầu và suýt bị Lục Thanh Nhiên đánh dấu.

Lục Thanh Nhiên là ác nữ thứ hai của Mùa hè rơi xuống thành Táo xanh, tính cách hung tàn và không thấu hiểu lý lẽ. Cô ta cậy thế cậy quyền mà hoành hành ở trường học mấy năm nay.

Tuy nhiên, nếu không phải vì thân thế là cháu của hiệu phó, người chỉ có mỗi danh phận Alpha như Lục Thanh Nhiên khó lòng được nhiều người để mắt tới. Còn đối với Cố Nhã Văn, Lục Thanh Nhiên vừa ganh tị vừa muốn chiếm đoạt bởi Lục Thanh Nhiên cũng không thể thoát khỏi sự say đắm với vẻ ngoài của nữ chính. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô bị phớt lờ, thậm chí, trở thành bạn học chung lớp với Cố Nhã Văn chẳng thể khiến cô được chú ý hơn. Hai năm qua, Lục Thanh Nhiên là thành viên lớp chọn, bị thành tích học tập hơn người của Cố Nhã Văn lấn át, riêng sự yêu thích, Lục Thanh Nhiên cũng chỉ được vài người để mắt vì muốn làm thân với người nhà hiệu phó.

Ngay khi cái tên Lục Thanh Nhiên đóng đinh vào tâm thức của Phương Lập Ngôn khiến cô tin rằng mọi chuyện chính là Lục Thanh Nhiên bày ra, cô nàng lập tức di chuyển đến khu vực nghỉ của Omega, vừa đi vừa thầm nghĩ.

"Điên thật! Mình mà xuất hiện ở khu vự dành riêng cho Omega thì đúng là biến thái rồi." Tuy nhiên, Phương Lập Ngôn cứ nghĩ đến Cố Nhã Văn lại không còn giữ được sự bình tĩnh mà nhất quyết phải bảo vệ được nữ chính của Mùa hè rơi xuống thành Táo xanh.

Trong khi tin tức Cố Nhã Văn bị Hiểu Đồng hất nước bẩn bắt đầu lan truyền khắp trường, Cố Nhã Văn lại tỏ ra bình tĩnh. Có lẽ việc mỗi ngày đều trải qua những sự trừng phạt bất ngờ ở nhà họ Phương khiến Cố Nhã Văn cũng không còn cảm thấy khó chịu hay sụp đổ mỗi khi bị tấn công bởi một Alpha khác.

Để khi bị hất nước bẩn, Cố Nhã Văn chỉ chậm rãi mỉm cười, nhận lấy chiếc áo từ tay cô chủ nhiệm và bình thản đến phòng nghỉ của Omega để thay đổi trang phục trước khi kết quả phân lớp được công bố.

Nhưng ngay lúc Cố Nhã Văn chuẩn bị cởi bỏ chiếc áo ướt đang bám dính lấy cơ thể và khoe khéo những đường cong mĩ miều, Lục Thanh Nhiên xuất hiện với nụ cười đắc chí.

"Lục Thanh Nhiên! Cô tính làm gì?" Sự bất ngờ này của Lục Thanh Nhiên khiến Cố Nhã Văn ngạc nhiên và khó hiểu vì sao một Alpha lại tự tiện vào phòng nghỉ dành riêng cho Omega.

"Tôi tới đây! Làm gì cô không hiểu à?"

Khác biệt với thái độ tránh né của Cố Nhã Văn, Lục Thanh Nhiên không hề che giấu việc muốn chiếm đoạt hoa khôi nổi bật nhất trường. Thậm chí, cô không ngần ngại phóng thích Pheromone mùi Quế của mình.

"Pheromone?" Là Omega luôn nhạy cảm với mùi hương của Alpha, Cố Nhã Văn không khó nhận ra Lục Thanh Nhiên có ý đồ với mình. Cô cố gắng lùi lại nhưng càng bước chân xuống, Lục Thanh Nhiên càng không nhượng bộ. Ngược lại, lượng Pheromone của Lục Thanh Nhiên phóng thích mỗi lúc một mạnh hơn, xâm chiếm mạnh vào khoang mũi của Cố Nhã Văn khiến cô cảm nhận cơ thể mình đang bắt đầu nóng lên, chân tay cũng không còn đủ sức.

"Chẳng phải các Omega đều sẽ phát điên vì Pheromone của Alpha à? Hôm nay cô đúng là có phước đấy."

Nhìn thấy nhiệt độ của Cố Nhã Văn càng lúc càng phát mạnh, Lục Thanh Nhiên tỏ ra thỏa mãn. Dục vọng Alpha trong người của Lục Thanh Nhiên bắt đầu trở nên mất kiểm soát, cô nhận ra đôi môi của mình thèm khát Cố Nhã Văn đến nỗi cô không ngừng phóng thích Pheromone khiến miếng dán ức chế trên cổ Cố Nhã Văn dần dần mất đi công dụng.

Lục Thanh Nhiên nắm chặt lấy tay của Cố Nhã Văn. Và với lợi thế chiều cao, từng bước ép sát Cố Nhã Văn, một tay thành thạo khóa đôi tay yếu ớt của Cố Nhã Văn, một tay cởi dần cúc áo sơ mi của Cố Nhã Văn khiến hoa khôi dần để lộ phần xương quai xanh thanh mảnh của mình.

"Bình thường tỏ vẻ thanh cao, bất cần. Đừng ỷ vào bản thân có chút nhan sắc, học hành tốt thì cứ tỏ thái độ lạnh lùng đó. Cuối cùng cô chỉ là kẻ thất bại, nô lệ của Omega mà thôi."

"Lục Thanh Nhiên! Tôi cảnh cáo cô. Phóng thích Pheromone là vi phạm đó."

"Thì sao? Ở đây ai mà biết. Đợi tôi đánh dấu cô xong thì việc vi phạm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa."

Không dứt hết lời, Lục Thanh Nhiên ra sức ép Cố Nhã Văn khiến cô không thể kiểm soát. Ngay lúc đôi môi của Lục Thanh Nhiên ướt át trườn xuống phần cổ và xương quanh xanh của mình, Cố Nhã Văn quyết định cắn chặt đôi môi đến nỗi bật máu để giữ cho mình sự bình tình và vùng vẫy thoát khỏi Lục Thanh Nhiên.

Rầm! Rầm! Tiếng động từ cú đạp mạnh của Phương Lập Ngôn gây xáo trộn không gian của Lục Thanh Nhiên.

"Này! Mày làm gì đấy!" Phương Lập Ngôn lớn tiếng.

"Phương Lập Ngôn? Mày đến đây làm gì?" Sự xuất hiện này khiến Lục Thanh Nhiên bất ngờ khi cô đã chắc chắn sẽ không có một ai đến đây vào giờ này.

Nhìn thấy Cố Nhã Văn với quần áo không được chỉnh tề, hơi thở hổn hển và khuôn mặt mệt mỏi khiến Phương Lập Ngôn không thể bình tĩnh.

"Mày đã làm gì con bé hả?" Trong phút không thể kiểm soát được ý nghĩ, Phương Lập Ngôn không còn điều khiển lời nói theo phong cách của nguyên chủ.

"Tao có làm gì đâu! Chỉ làm bổn phận của một Alpha thôi. Mày đến đây chung vui à." Lục Thanh Nhiên tỏ thái độ thách thức. Vì dẫu sao, giữa Lục Thanh Nhiên và Phương Lập Ngôn luôn tồn tại những hiềm khích về quyền lực ở trường.

"Bỏ tay Cố Nhã Văn ra, hoặc tao sẽ để mày lết ra khỏi đây đó." Ánh nhìn sắc bén của Phương Lập Ngôn ném thẳng về phía Lục Thanh Nhiên. Quả nhiên, phong thái nổi giận của Alpha cấp S có thể khiến bất kì ai cũng dễ dàng khiếp sợ. Lời đồn này đến nay Lục Thanh Nhiên đã tường tận.

Ngay sau khi dứt lời, Phương Lập Ngôn nhanh bước đến đẩy mạnh Lục Thanh Nhiên và cởi áo khoác của mình choàng vào người Cố Nhã Văn - người vẫn đang chưa thực sự lấy lại bình tĩnh. Lập Ngôn ôm chặt Nhã Văn, trong khoảng cách gần như thế, Lập Ngôn có thể thấy rõ vai Nhã Văn run lên vì sợ, hơi thở dồn nén khiến toàn thân gần như chẳng còn sức để chống cự.

"Mày bênh nó à?" Bị đẩy đến mức té xuống sàn khiến Lục Thanh Nhiên tức giận.

"Một Alpha vào phòng nghỉ của Omega, còn phóng thích Pheromone, mày không biết quy tắc à?"

"Mày cũng biết nói đến hai chữ này à? Không vui gì hết. Là Cố Nhã Văn đến kỳ phát nhiệt, giải phóng Pheromone để dẫn dụ tao. Tao chỉ làm theo ý của cô ta thôi."

Trong khi Lục Thanh Nhiên cố gắng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Cố Nhã Văn, trong khoảnh khắc đó, Phương Lập Ngôn nhận ra Cố Nhã Văn thực sự rơi vào trạng thái sợ hãi cực độ, cô cúi gằm mặt xuống, răng cắn chặt môi như thể sẵn sàng chờ hình phạt từ Phương Lập Ngôn như một thói quen.

"Cậu không sao chứ? Môi cậu chảy máu rồi này." Tay ôm chặt lấy Nhã Văn, Phương Lập Ngôn nhận ra Cố Nhã Văn hoàn toàn đã không còn cảm nhận được sự an toàn. Cô nhẹ giọng như cách để an ủi khiến Nhã Văn bất ngờ vì hành động ấm áp này của Phương đại tiểu thư.

"Chán quá! Không vui nữa. Tao đi đây." Nhìn thấy Phương Lập Ngôn không hề nóng giận hay ra sức trừng phạt Cố Nhã Văn, Lục Thanh Nhiên tặc lưỡi, toan quay đi.

"Đứng lại. Mày xin lỗi chưa mà đi hả?" Phương Lập Ngôn buông giọng nói lạnh như băng.

"Cái gì? Mày bắt tao xin lỗi một Omega cơ đấy. Một nô lệ Pheromone? Này! Phương Lập Ngôn đừng làm tao cười chứ?"

"Nếu mày bớt cái thói ganh tị, dành thời gian mà học thì ít ra tao sẽ tha đấy. Mau xin lỗi đi." Vừa nói, Phương Lập Ngôn vừa ép sát Lục Thanh Nhiên, một tay nắm mạnh cổ tay Lục Thanh Nhiên và đẩy mạnh cô ta xuống trước mặt Cố Nhã Văn.

"Phương Lập Ngôn! Mày quên tao là ai rồi hả? Mày không nhớ chú tao là ai à?" Lục Thanh Nhiên bùng phát sự tức giận, toan phản kháng nhưng đã bị Phương Lập Ngôn nhanh chóng đọc được ý nghĩ mà bị một chân của Phương Lập Ngôn nghiến chặt cổ chân.

"Mày xem tao có quan tâm đến chú mày là ai không? Nếu hôm nay tao về nói với bố, cái trường này có khi còn không đủ ngân sách để duy trì huống chi là chú mày."

"Mau xin lỗi thật thành khẩn Cố Nhã Văn đi!" Phương Lập Ngôn hét lớn.

"Xin lỗi!" Bị Phương Lập Ngôn khống chế với bàn tay càng lúc càng siết chặt đến nổi Lục Thanh Nhiên cảm nhận rõ ràng những cơn đau buốt đang tấn công cổ tay mình.

"Mày nói nhỏ thế đến con kiến còn không nghe. Thành khẩn lên."

"Xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi."

Hành động bảo vệ của Phương Lập Ngôn khiến Cố Nhã Văn khó hiểu. Từ trước đến nay, Phương Lập Ngôn và Lục Thanh Nhiên đều không ưa nhau, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Cố Nhã Văn thì họ chắc chắn ở cùng một chiến tuyến. Ngay thời điểm, Phương Lập Ngôn bước vào và ở chung với Lục Thanh Nhiên, Cố Nhã Văn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến chống trả bằng hết sức lực mình có.

"Cậu ấy bảo vệ mình sao? Cậu ấy không trút giận lên người mình? Phương Lập Ngôn, cậu đang làm gì vậy?" Với một chút suy nghĩ tỉnh táo còn sót lại, Cố Nhã Văn đăm chiêu nhìn Phương Lập Ngôn đang nhất mực bảo vệ mình.

Tuy nhiên, hiện tại, Cố Nhã Văn cũng không thể làm được gì hơn khi mà miếng dán ức chế đang mất hết tác dụng và cơ thể cô trở nên thèm khát. Cô hít một hơi rồi thốt lên "Được rồi! Đi đi."

Đợi đến lúc Lục Thanh Nhiên tức giận rời đi, thái độ của Phương Lập Ngôn lập tức trở nên nhẹ nhàng, cô quay sang nhìn Cố Nhã Văn với ánh mắt ân cần và dịu dàng hỏi thăm khi nhận ra Cố Nhã Văn vẫn chưa hết sợ hãi.

"Cậu ta đi rồi. Môi cậu chảy máu nhiều quá. Đau lắm không? Đưa tớ xem." Phương Lập Ngôn cẩn thận đưa tay xoa lên mặt Cố Nhã Văn.

Trong lúc Lục Thanh Nhiên phóng thích Pheromone đã vô tình mở khóa dục vọng Omega trong cơ thể Cố Nhã Văn. Điều này cơ bản là không thể tránh khỏi khi Alpha muốn chiếm đoạt Omega. Nếu Alpha tấn công, Omega dù có mạnh mẽ ra sao cũng không thể kiểm soát được mong muốn được Alpha đánh dấu, theo đó, họ sẽ đồng thời phát ra Pheromone dẫn dụ cả Alpha.

Cố Nhã Văn biết rất rõ cơ chế này khi việc cắn môi cũng không còn đủ sức để giúp cô giữ được bình tình. Cái chạm của Phương Lập Ngôn chỉ càng làm nhiệt độ của Cố Nhã Văn tăng cao khiến cô sẽ sẵn sàng cầu xin Phương Lập Ngôn đánh dấu mình.

"Cậu đi đi! Tôi không cần cậu giúp." Cố Nhã Văn yếu ớt đẩy Phương Lập Ngôn.

"Cái gì mà không cần chứ? Cậu đứng còn không nổi này." Phương Lập Ngôn cao giọng.

"Phương Lập Ngôn! Cậu làm ơn đi đi." Cố Nhã Văn thều thào.

Lúc này, trong không gian bất chợt tràn lấp mùi Lavender dịu dàng, Phương Lập Ngôn nhận ra mình chính là một Alpha cấp S và đang ở cùng với một Omega trong giai đoạn phát nhiệt. Khi hiểu được hoàn cảnh hiện tại, Phương Lập Ngôn trở nên từ tốn, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Cố Nhã Văn.

"Cố Nhã Văn! Sao cậu cứ phải mạnh mẽ như thế. Cậu mang theo mùi Pheromone như thế này đi ra ngoài kia chẳng khác nào đi vào chỗ chết hết." Phương Lập Ngôn cố ngăn cản Nhã Văn bước đi với thân thể rã rời.

"Cố Nhã Văn. Tin tớ đi, dựa vào tớ đi có được không?" Phương Lập Ngôn bước đến gần, bàn tay nửa muốn nắm chặt lấy Nhã Văn, vừa ngại ngần như chờ đợi sự xin phép để được chạm vào cô.

"Phương Lập Ngôn! Cậu là Alpha. Mau đi đi, tôi không còn đủ sức kiểm soát nữa đâu." Trái tim Cố Nhã Văn trở nên loạn nhịp, càng gần Phương Lập Ngôn thì cô càng nhận ra mình không chỉ mất đi sự đề phòng mà còn mất dần đi lý trí.

"Vậy thì cậu cắn tớ đi. Nếm một chút Pheromone Alpha sẽ khiến cậu đỡ hơn." Việc từng đọc đi đọc lại cuốn tiểu thuyết phần nào giúp Phương Lập Ngôn nắm vững nguyên lý vận hành trong thế giới ABO và cách giúp các cá thể trở nên trấn tĩnh mỗi khi phát nhiệt. Hơn nữa, từ lần gặp đầu tiên, Cố Nhã Văn cũng dùng cách này để khống chế kỳ phát nhiệt của mình khi tấn công Phương Lập Ngôn.

"Nhưng tôi đang không kiềm chế được, tôi sẽ cắn chết cậu đó."

"Không sao! Chết dưới tay cậu cũng là số mệnh của tôi mà. Mau đi. Nếm Pheromone của tôi rồi tôi đưa cậu ra ngoài."

Sự ấm áp của Phương Lập Ngôn hoàn toàn đánh bại ý thức bảo vệ cuối cùng của Cố Nhã Văn trong khoảnh khắc cơ thể cô đang trở nên nóng rực và thèm khát. Cố Nhã Văn ôm chặt lấy Phương Lập Ngôn, bất giác quấn lấy môi của Phương Lập Ngôn khiến Phương Lập Ngôn gần như không thể phòng vệ.

Đôi môi của Cố Nhã Văn khi được thấm ướt bởi nụ hôn nóng ấm của Phương Lập Ngôn, lại trượt xuống phần cổ của Phương Lập Ngôn, cô đưa nanh cắn nhẹ vào cổ của Phương Lập Ngôn. Tất cả làm Phương Lập Ngôn cũng dần mất đi sự kiểm soát, bàn tay cô vô thức đưa qua kẽ tóc của Cố Nhã Văn. Trong lòng cũng hình thành ý nghĩ muốn chế ngự người con gái này. Đến tận bây giờ, Phương Lập Ngôn cũng đã hiểu sức hấp dẫn của Alpha và Omega thực sự rất lớn.

Trong khi đó, mùi Pheromone Táo xanh dễ chịu dần dần tràn lấp cơ thể của Cố Nhã Văn khiến trái tim cô như được một ai đó vỗ về, âu yếm. Cơn khát cũng nhanh chóng được giải vây khiến những cơn đau không còn ào ạt tấn công Cố Nhã Văn. Cảm giác quen thuộc khi được nếm mùi vị táo xanh làm cho đầu óc của Cố Nhã Văn giảm dần sự bất an. Sau khi cơn phát nhiệt bất thình lình được khống chế, cô vội rụt người lại, nhìn Phương Lập Ngôn vẫn đang chưa thoát khỏi Pheromone của mình. Cố Nhã Văn thấy tim nhói lên khi thấy dấu răng in hằn trên cổ của Phương Lập Ngôn.

"Cậu đau lắm không?"

"Không! Chỉ là tôi..." Phương Lập Ngôn cố gắng lấy lại hơi thở.

"Xin lỗi! Đã làm cậu đau... Nhưng tôi thực sự phải đi." Cố Nhã Văn gắn gượng bước đi, sức lực vẫn chưa thể hoàn toàn hồi phục khiến cô chỉ có thể dựa vào những bức tường để nhanh chóng rời khỏi.

"Tôi đã nói sẽ đưa cậu đi mà. Môi cậu rách hết rồi. Tôi đưa cậu đi lên phòng y tế."

"Cậu không cần tốt với tôi. Cậu mau đi giải thích với hiệu trưởng đi. Tôi sợ chuyện cậu ở đây đã đến tai các thầy cô rồi." Cố Nhã Văn cố gắng cự tuyệt.

"Chuyện đó. Không cần phải lo. Tôi muốn lo cho cậu trước." Đối mặt với thái độ lạnh nhạt của Cố Nhã Văn, Phương Lập Ngôn lại trưng ra nụ cười dịu dàng khiến người khác an tâm.

Tại phòng y tế của trường.

"Bạn học này! Sao môi em lại rách ra như thế?" Cô y tá nhìn cơ thể rã rời và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net