Chap 36: Vô sỉ khó tả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay sau khi mở mắt tỉnh dậy, Trần Nghi Phàm cùng ba người bên cạnh tập vật lý trị liệu, hết luyện tập cơ thể thì tới cử động cánh tay, chỉ vì bị dọa không nhanh hoạt động sẽ bị hỏng, Vong Xuyên thiếu điều đem cô xuống sân chạy. Hết nửa ngày trời cô mới biết thiếu nam giả nữ kia là người hầu bên cạnh Mộ Dung Giản, đồng thời cũng là học việc, từ nhỏ được Mộ Dung gia nhận nuôi nên cũng trực tiếp bị trở thành nữ nhân. Tính tình thì cũng ngạo kiều, lạnh lùng nhưng so với Hạ Tần Triệt lại hiển nhiên đáng yêu hơn.

Nói tới Hạ Tần Triệt từ lúc Trần Nghi Phàm tỉnh dậy là luôn luôn nhìn chằm chằm cô, dường như là có điều muốn nói. Với ánh mắt quen thuộc kia, Trần Nghi Phàm đoán được hết chín phần.

Dĩ nhiên là muốn quay về sơn sơn gì đó, ta cũng thật con mẹ ngươi muốn ném ngươi trở về cái chốn chó má nó, phúc khí quá mà giữ ngươi lại, nhưng chỗ đó là bên kia thế giới, không phải cái núi xa xa kế bên mà muốn về thì về. Cơ mà bình thường đứa trẻ này đâu có muốn nói chuyện tử tế với ta, sao hôm nay quyết tâm đến vậy.

Tập luyện gần đến tối, Trần Nghi Phàm mới có thể đi lại bình thường, còn tay phải thì vẫn cứng đơ chưa kịp thích ứng. Chân Lan kéo ba người xuống nhà ăn của bệnh viện, mùi thảo dược tỏa ra khắp nơi trên đường đi tới. Vừa vặn Hạ Tần Triệt và Vong Xuyên cãi nhau đi phía trước, Trần Nghi Phàm kéo Chân Lan đi chậm lại, nghiêng đầu nói nhỏ: "Này, ngươi có biết ma pháp gì kiểu như định vị một người không?"

"Ngươi hỏi làm gì? Ta là pháp sư trị liệu, cái ngươi hỏi nằm ngoài khả năng chuyên môn của ta." Chân Lan kì lạ liếc nhìn Trần Nghi Phàm, dù bình thường hắn không thân thiết với ai ngoài Mộ Dung Giản và Tọa Cúc nhưng đối với ba người này hắn lại không có cảm giác bài xích. Nhớ tới lúc sáng đột nhiên bị nói ra thân phận, thực sự vẫn có chút không thoải mái.

Liếc nhìn ánh mắt có chút thất vọng của Trần Nghi Phàm, Chân Lan khẽ thở dài, đưa tay vén lọn tóc dài sau lỗ tai, nói: "Ngươi có thấy hoa tai của ta không?"

Hoa tai? Vấn đề ta hỏi với cái ngươi trả lời hoàn toàn khác nhau nha. Đại tỷ, dù ngươi có là nam bị nuôi thành nữ, có tinh thần đối với thời trang thì bây giờ cũng đâu là đối thời điểm phù hợp để bàn luận mấy cái này.

Có chút mờ mịt và nghi ngờ, Trần Nghi Phàm cũng nghiêng đầu nhìn tới, bên phần tai trắng nõn đó mang một chiếc hoa tai kì lạ. Một viên thạch anh màu trắng tinh xảo đính theo phần tua rua dài màu đỏ rất đẹp mắt.

"Thấy, ngươi đeo rất đẹp." Trần Nghi Phàm thành thật gật đầu nói.

"Ai cần ngươi để ý cái đó?" Một thoáng xấu hổ lướt qua khuôn mặt thanh tú của Chân Lan, hắn đưa tay tháo đôi hoa tai đó xuống, ném cho Trần Nghi Phàm. "Cái này là linh khí truyền âm, chức năng tương tự như điện thoại, gọi điện, nghe, trả lời, còn có một loại chức năng là định vị, nếu ngươi giữ một chiếc thì nó sẽ dẫn ngươi tới cái còn lại."

"Ồ, lại tiện lợi như vậy." Trần Nghi Phàm vươn tay giữ lấy trong tay, thú vị xem xét một lượt.

Nhìn Trần Nghi Phàm có vẻ chưa từng biết tới, trong lòng Chân Lan dâng lên cảm giác kỳ lạ. Trần Nghi Phàm dù sao đi chăng nữa vẫn là tiểu thư của một đại gia tộc, lại chưa từng nhìn thấy ma cụ phổ biến như linh khí truyền âm sao? Trần gia đâu thể nào để con gái ngây ngốc như vậy đến giờ, không sợ mặt mũi? Ngay cả tiểu tiểu thư kia nhà hắn mới mấy tuổi đầu đã phải học truyền dẫn linh lực, sao Trần Nghi Phàm lại....

Ngay lúc đó đã tới nhà ăn, mùi thảo dược thật sự rất nồng khiến Trần Nghi Phàm sinh ra một nghĩ, cô kì quái lên tiếng.

"Đừng nói với ta là các ngươi dùng cây cỏ để nấu bữa tối đấy nhé?"

"Thảo dược dĩ nhiên có thể chế biến thành thức ăn, giúp cải thiện sức khỏe bệnh nhân. Mấy ngày nay bọn ta ở đây trông chừng ngươi đều ăn mấy cái này đó, ngươi có ý kiến gì?" Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Trần Nghi Phàm, Chân Lan phản bác, dù gì thì đây cũng là cơ quan làm việc của gia tộc, bị công khai coi khinh như vậy cũng có chút uất ức. Chân Lan trực tiếp vứt ý nghĩ sau đầu, vươn tay kéo Vong Xuyên vượt lên đi trước, nói: "Ưu tiên bệnh nhân và trẻ nhỏ, ta với ngươi đi lấy thức ăn."

"Này, ta không còn nhỏ nữa."

"Ngươi mấy tuổi mà không nhỏ?" Trần Nghi Phàm nhìn xung quanh mà hời hợt trả lời, vì hiện tại nhà ăn khá đông người nên cô không nương tình nắm mái tóc dài của Hạ Tần Triệt kéo đi tìm chỗ ngồi.

Hạ Tần Triệt vừa chống cự vừa bước theo Trần Nghi Phàm, không tình nguyện phun ra hai chữ: "... Mười một."

"Ồ... ta tính ra cũng gần 35 rồi, gọi ta một tiếng đại tỷ coi nào." (kiếp trước Hắc Phàm 20 gần 21, Trần Nghi Phàm 14, tổng cộng 35 =))

"Bà thím..." Bốp! Hạ Tần Triệt chỉ mới ngồi vào chỗ liền nhận ngay cái cốc đầu, hắn nhe răng, ôm đầu, hung hăng muốn mắng người nhưng nhận ra sự chú ý của Trần Nghi Phàm không hề đặt lên hắn, cô chỉ ngẩn người nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Vong Xuyên và Chân Lan.

Đây là lần đầu tiên Hạ Tần Triệt nhìn kỹ Trần Nghi Phàm, dù những người xung quanh đều có dung mạo ngời ngời, sáng chói thì Trần Nghi Phàm cũng không đến mức là quá tệ, làn da cũng đặc biệt trắng, con ngươi màu xám tro khó thấy nhưng khuôn mặt lại quá bình thường, luôn thích trám một lớp dày trang điểm lên làm đau mắt người nhìn. Lúc này thì khác, mái tóc màu đỏ vốn dài của Trần Nghi Phàm đã bị Mộ Dung Giản cắt ngắn đến vai vì quá vướng víu trong lúc điều trị, những lọn tóc lưa thưa nổi bật trên màu trắng của bộ quần áo bệnh nhân. Trần Nghi Phàm nghiêng đầu, đưa tay chống cằm nhìn sang bên phải, vừa vặn trong tầm mắt của Hạ Tần Triệt chỉ lộ đôi mắt.

Hạ Tần Triệt không khỏi có chút đánh giá.

Quả thật, nếu như che nửa khuôn mặt thì người này liền có nét thanh tú.

Ngay một khắc sau, Hạ Tần Triệt giật mình, lắc đầu chối bỏ, hắn điên rồi mới nghĩ Trần Nghi Phàm thanh tú? Lấy lại tinh thần một lần nữa, Hạ Tần Triệt quyết tâm phải rời khỏi chỗ này để về với sư tôn.

"Ta... ặc?"

Vừa mới mở miệng nói được một chữ, mắt nhìn thấy Trần Nghi Phàm nhanh nhẹn vung tay nhét một thứ gì đó vào miệng Hạ Tần Triệt. Bị bất ngờ, hắn theo bản năng nuốt xuống, chỉ có thể cảm nhận đó là một vật nhỏ, cứng và lạnh ngắt trôi xuống cổ họng.

"Ngươi... ngươi vừa cho ta ăn cái gì?" Hạ Tần Triệt đưa tay bịt miệng, ánh mắt đề phòng nhìn Trần Nghi Phàm lại tăng thêm một bậc.

Khác với những gì Hạ Tần Triệt tưởng tượng, Trần Nghi Phàm chỉ nhún vai, thản nhiên nói: "Kẹo, chỉ là đứa ngốc như ngươi lại đi nuốt trôi."

"Đừng nói nữa, Trần Nghi Phàm, ta muốn đi..."

"Được, ngươi đi đi." Trần Nghi Phàm hời hợt cắt ngang lời nói Hạ Tần Triệt, hắn mở to mắt không thể tin được, hắn đã từng thử thương thuyết với Trần Nghi Phàm vô số lần nhưng đều thất bại.

Lần này không giữ hắn lại nữa? Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hạ Tần Triệt, Trần Nghi Phàm lại vô cùng bình tĩnh nhìn thẳng hắn, thái độ lãnh đạm lười lên tiếng này đối với hắn là lần đầu tiên. Trong lòng vui sướng, hắn nhanh chóng rời khỏi chỗ vì sợ Trần Nghi Phàm đổi ý, chạy một đoạn ra ngoài nhà ăn nhận ra không có Vong Xuyên đuổi theo, Trần Nghi Phàm ngồi xa xa còn không thèm nhìn hắn.

Thoát được rồi!

Hạ Tần Triệt một lần nữa xác định, hắn theo trí nhớ đã từng đi khỏi bệnh viện thành công đi ra ngoài. Xen lẫn trong sự mừng rỡ là một cảm giác trống rỗng xa lạ đâm chồi từ đáy lòng nhưng hắn vốn không nhận ra, tâm tình hoàn toàn là trở về với sư tôn của hắn.

Đại gia, ta thách ngươi tìm được đường về trong cái thế giới này đấy, mà ngươi còn là điều kiện để ta trở về, ngươi nghĩ ngươi có thể dễ dàng thoát khỏi tay ta sao?

Trần Nghi Phàm liếc nhìn bóng dáng vui mừng đến gấp gáp kia, trong lòng thầm khinh bỉ.

-

Khi lấy thức ăn trở về, Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên đã có trao đổi trong tâm thức, dù bình thường hay gây gỗ với Hạ Tần Triệt nhưng cơ bản hắn không ghét đứa nhỏ này. Khi biết cô thả Hạ Tần Triệt tung tăng bên ngoài không khỏi có chút lo lắng nhưng hắn hoàn toàn không có ý kiến về quyết định của Trần Nghi Phàm. Còn Chân Lan phát hiện thiếu đứa nhỏ xinh đẹp kia, muốn hỏi nhưng lại ngại ngùng nên đành im lặng.

Cả ba người ăn xong, Chân Lan nhận lệnh đưa Trần Nghi Phàm trở về.

"Trần Nghi Phàm đã tỉnh lại?"

Mộ Dung Giản khẽ gật đầu, đặt chiếc điện thoại lên trên bàn, cạnh một viên ngọc thạch anh lớn mang ánh sáng nhè nhẹ hắt lên phía đối diện một bóng người. Người kia trong tư thế ngồi làm việc, trên tay vẫn đang di chuyển cây bút đỏ, Mục Đàm Ngôn chấm bài kiểm tra, mắt đôi lúc lại tập trung lên người Mộ Dung Giản. Trong đầu vẫn suy nghĩ không ổn định, hắn dừng bút, trầm giọng hỏi:

"Tại sao lại cứu Trần Nghi Phàm?"

"Ta thích."

"Tiểu Giản, ngươi đừng đùa nữa. Chẳng phải đang rất suông sẻ sao?" Mục Đàm Ngôn phiền muộn trả lời, hắn không nhìn ra ưu điểm gì trên người Trần Nghi Phàm, quả thật có chút thông minh khi dùng Mộ Dung Hạ Nhu giả nữ gây sức ép nhưng đó chắc chắn chỉ là may mắn. Người có chút tâm kế, thông minh, liều lĩnh đầy ra đó, tùy tiện vơ một cái cũng có, sao lại phí tâm lên đồ phế vật đó chứ?

Mộ Dung Giản im lặng rất lâu rồi nở một nụ cười lặng lẽ chìm trong bóng tối vô hạn: "Chúng ta đang cùng đánh một ván cờ, Trần Nghi Phàm... đơn giản chỉ là một con tốt thí nhưng ngươi sẽ không thắng một ván cờ mà thiếu đi sự hy sinh của tốt thí."

Cộc cộc... cộc cộc...

Mấy tiếng gõ cửa vang lên nhưng không có có phản ứng lại, cả ba bóng dáng đứng trước cửa phòng Trần Nghi Phàm có chút yên ắng.

Tọa Cúc: "Còn không có kết giới, đừng nói là bọn họ vẫn còn ngủ?"

Tọa Cúc đưa tay gõ cửa thêm mấy cái nữa, ánh mắt không tin được quay đầu nhìn Mộ Dung Giản. Trần Nghi Phàm và Vong Xuyên thì cô không biết nhưng Chân Lan, hắn là một kẻ biến thái về giờ giấc, dù có mệt đến cách mấy thì đến đúng giờ sẽ tự khắc mò dậy.

Hôm nay mặt trời mọc sai hướng rồi.

"Hôm qua Chân Lan có nói, Vong Xuyên vì lo lắng Trần Nghi Phàm sẽ tiếp tục ngừng thở nên đã ba ngày không ngủ mà canh chừng, Trần Nghi Phàm thì có lẽ trong người vẫn chưa đào thải hết phần thuốc gây mê kia, còn Chân Lan thì..." Nói đoạn, Mộ Dung Giản cũng có chút nghi ngờ.

Chẳng lẽ đêm qua đã gặp phải chuyện gì? Dù đã công bố rộng rãi là Nhị phu nhân là sẽ đảm nhận Trần Nghi Phàm, Trần Nhuận Bạc hay Pluto cũng sẽ kiêng kị mấy phần, hay bọn chúng dứt khoát đi thủ tiêu một lần?

"Phá cửa." Tọa Cúc Mục Đàm Ngôn đồng thanh, một đưa tay rút kiếm, một kéo Mộ Dung Giản về sau đứng chắn trước cô.

"Hai ngươi bình tĩnh chút..."

Tọa Cúc hít sâu, bàn tay khẽ đặt lên chuôi kiếm thì cánh cửa gỗ từ từ mở ra, chỉ thấy Trần Nghi Phàm nghiêng đầu nhìn ra.

"Trước khi muốn phá cái gì thì làm ơn nhìn mặt chủ nhân căn phòng này một cái, ta là tiểu thư không được súng ái nhất cái Trần gia này đấy." Trần Nghi Phàm ánh mắt lạnh tanh quét qua ba người rồi nhoẻn miệng cười thật tươi, mở hẳn cửa ra lộ dáng người mảnh khảnh ngập trong ánh nắng buổi sáng phía sau.

"Mộ Dung Giản, ngươi tốt."

Cả ba đều ngẩn người, dường như bị ánh nắng hắt từ phía ban công tới làm cho chói mắt. Ấn tượng đầu tiên về Trần Nghi Phàm của ba người là hoàn toàn khác nhau nhưng chung quy đều chắc chắn rằng người đang đứng trước mắt không phải là vị tiểu thư điên cuồng, phế vật kia. Trần Nghi Phàm mặc chiếc váy tay dài màu xanh nhẹ, họa tiết đơn giản thêu chỉ bạc, mái tóc bị cắt đã được tỉa lại kỹ càng phủ nhẹ trên vai, gương mặt có chút tái nhợt và không trang điểm. Chính vì thế dù không có cảm giác xinh đẹp nhưng lại khiến cho người đối diện thoải mái.

"Buổi sáng tốt, Tam tiểu thư." Mộ Dung Giản là người đầu tiên phản ứng lại, mỉm cười với Trần Nghi Phàm.

Nhìn hai người mỉm cười nhìn nhau, cảm giác quỷ dị trong lòng Mục Đàm Ngôn dâng lên không ngừng. Khi Trần Nghi Phàm nghiêng người mời vào thì hắn vừa đẩy chiếc xe lăn, vừa nói với cô: "Này Trần Nghi Phàm, gọi ta Mục giáo sư."

À Mục giáo sư, Mục Đàm Ngôn, ta còn chưa quên ngươi một tay đẩy ta vào cái không gian kia cũng đám Thượng Quan đâu.

Không có tiếng đáp lại, chỉ thấy Trần Nghi Phàm đóng cửa và tiến về phía gian bếp.

Mục Đàm Ngôn uất ức, biểu tình đáng thương, kiến nghị âm thầm với Mộ Dung Giản: Không đáng yêu chút nào.

Vươn tay ôm lấy Mộ Dung Giản từ chiếc xe lăn, hắn nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc ghế dài, cẩn thận tránh động tới vết thương ở chân. Hiến máu thịt là loại ma pháp mạnh mẽ, đổi lại là tiêu tốn tuổi thọ, hắn hoàn toàn không ủng hộ Mộ Dung Giản sử dụng cho Trần Nghi Phàm.

Nhìn sắc mặt âm trầm của Mục Đàm Ngôn, Mộ Dung Giản chỉ cười nhẹ nhàng bên tai khiến tâm tình căng thẳng của hắn bỗng dưng mềm mại.

Cạch. Trần Nghi Phàm đặt khay bưng trà lên bàn, tiếng động làm phá tan không khí giữa hai người. Cô buông mắt không nhìn thẳng, tay đặt hai đĩa bánh ngọt màu hoa đào và hai tách trà về phía trước, giọng nói ý vị vang lên.

"Đây trà hoa lưu ly, theo ta được biết đây là biểu tượng của sự thương tiếc hay còn có thông điệp là 'xin hãy đợi ta'."

Câu nói nhẹ nhàng nhưng lại gây ra sự rung động mãnh liệt cho ai đó, Mục Đàm Ngôn siết chặt tay, tầm nhìn tập trung lên Mộ Dung Giản.

Đợi ta! Xin hãy đợi ta. Ta sẽ lấy em về, ta sẽ giải thoát em khỏi lời nguyền của Mộ Dung gia.

Năm đó là hắn đã từng thề như vậy, đã từng là thiếu niên gia khinh suất, sợ hãi thế lực của Trần gia, sợ hãi sự chán ghét của mẹ hắn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà hắn yêu nhất bị phế đi đôi chân, tươi sống kéo tới phòng của Trần Liêu Mộ. Nhưng hiện tại thì khác rồi, hắn sẽ không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào để có thể bảo vệ Tiểu Giản trong lòng hắn, giúp cô hoàn thành ý nguyện.

Đôi mắt vốn kiên định nay lại thêm phần mong chờ hướng Mộ Dung Giản, sáng lấp lánh. Nhưng Mộ Dung Giản chỉ rũ mi mắt, vươn tay nâng tách trà, khẽ cười: "Tam tiểu thư hiểu biết thật rộng."

Ặc... Không, cũng không phải như vậy, thật ra hoa lưu ly có ý nghĩa khác nhưng mà hiện tại cái không khí kia làm người xung quanh cảm thấy không vui chút nào.

Trần Nghi Phàm chỉ mỉm cười mà không trả lời, âm thầm thu những gì vừa nhìn thấy vào trong đầu. Trên mặt vẫn thái độ tiêu chuẩn, không lộ ra bất cứ điểm nào khiến người khác nghi ngờ.

Mộ Dung Giản nhíu mày quan sát.

"Này..." Giữa không khí dường như đang hạ nhiệt độ bên này thì từ phía gian bếp vang lên tiếng hô nho nhỏ, cả ba người di chuyển tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy Tọa Cúc ánh mắt nghi hoặc đứng đó. "Bánh này... Trần Nghi Phàm bánh này là do ngươi làm?"

Nghe tới Mộ Dung Giản và Mục Đàm Ngôn cũng giật mình nhìn xuống, trên bàn bày phía hai người bọn họ bày bốn cái đĩa, hai tách trà và hai điểm tâm rất đẹp mắt. Màu hoa anh đào bao phủ bề mặt chiếc bánh nho nhỏ, óng ánh dưới ánh sáng. Ánh mắt Mộ Dung Giản nhìn lại Trần Nghi Phàm, càng ngày càng sâu.

"Nếu ngươi thích, cứ lấy."

Trần Nghi Phàm có chút khinh bỉ liếc nhìn về một phía.

Hỏi thừa, hai tên đầu heo kia biết làm sao? Mà nếu biết thì hiện tại vẫn đang ngủ cong đầu bên kia kìa.

Tọa Cúc theo ánh mắt Trần Nghi Phàm nhìn sang, phát hiện bên góc tường khuất khuất gần chỗ giường của Trần Nghi Phàm, Vong Xuyên và Chân Lan đang ôm nhau ngủ. Chính xác là đang ôm nhau mà ngủ! Tọa Cúc chấn kinh, nhanh chóng tiến lại gần đánh thức Chân Lan.

"A Lan, A Lan, sao ngươi có thể tới giờ này? Phát sốt rồi sao? Chỉ mới mấy ngày ngươi ở cùng Trần Nghi Phàm, sinh hoạt cũng khác thường giống bọn họ luôn sao?"

Này vị đại tỷ xinh đẹp bên kia, ta vẫn nghe thấy đấy.

"Ngươi biết Chân Lan là nam? Ta chưa từng thấy hắn chưa từng chểnh mảng trong giờ giấc như vậy." Nhìn làn hơi tản tản trên tách trà, Mộ Dung Giản mỉm cười, thái độ vẫn thoải mái, tươi cười như cũ nhưng ánh mắt nhìn Trần Nghi Phàm dần trở nên sắc bén.

"Tam tiểu thư, tay của ngươi chắc đã có thể hoạt động bình thường rồi phải không? Chúng ta có nên nói chuyện một chút đi."

Cuối cùng cũng tới!

"Ây da, nói tới cũng phải bất ngờ, hàng của phu nhân làm lại chắc chắn và dễ sử dụng vô cùng, không biết phu nhân có định mở cửa hàng làm tay chân giả không?"

Hoàn toàn khác với dự kiến, trong đầu mỗi người còn tỉnh táo ở đây đều nghe như nước chảy bên tai không đọng lại một giọt nào. Nói vậy... là có ý gì?

"Nếu phu nhân thật sự mở cửa hàng thì ta nhất định sẽ tới 'làm việc cho ngươi', yên tâm ta không ngại khổ cực chỉ mong cống hiến một chút cho phu nhân." Trần Nghi Phàm thẳng lưng, hoàn toàn nghiêm túc nói, chốt câu còn nở một nụ cười chân thật.

"Ý ngươi... ngươi nói làm việc..." Mục Đàm Ngôn có chút không thích nghi được, còn Mộ Dung Giản hết nhíu mày rồi lại đến ngạc nhiên, cảm giác bị lừa từ từ lan tỏa trong hai người.

"Làm việc dĩ nhiên là cống hiến sức lực cho phu nhân rồi nhưng trước đó ta có nói nếu như có thiệt hại, ta sẽ không làm mà. Giả sử như phu nhân kêu ta chạy ra ngoài đường thì ta chắc chắn sẽ không từ bất cứ thứ gì mà chạy đi, nhưng đối với ta chạy ra đường sẽ có thiệt hại đó, lỡ như ta vấp té sẽ là thiệt hại, lỡ như chạy lâu quá giày hỏng cũng là thiệt hại, ngươi coi ta nghèo như vậy kiếm đâu ra giày mới đây. Cho nên để đảm bảo lời hứa với phu nhân ta không thể gây cho bản thân thiệt hại được." Trần Nghi Phàm khổ tâm nói, ánh mắt như chân chó ôm chân Mộ Dung Giản, lời nói dù vô lý nhưng thật con mẹ nó không bắt bẻ được.

Muốn kiếm lợi tức từ ta sao? Nằm mơ đi.

"Ngươi..." Tọa Cúc tức giận muốn rút kiếm.

Đến cả Mộ Dung Giản cũng không thể ngờ được mức độ mặt dày của Trần Nghi Phàm, thực sự có chút ngoài ý muốn lộ ra vẻ nổi giận: "Vậy ngươi không sợ ta ở đây giết chết ngươi luôn hay sao?"

"Suỵt..." Đột nhiên Trần Nghi Phàm ra vẻ thần bí, tay phải đặt lên môi, tay rút ra một chiếc di động, tinh nghịch mỉm cười: "Tối qua ta đã nhờ Vong Xuyên bí mật tặng cho đội trưởng Lãnh một chiếc di động phiên bản mới nhất bên dưới bàn làm việc của hắn để lấy lòng, chỉ là chiếc di động đó Vong Xuyên có nghịch qua vài lần, ừm, hắn rất thích chức năng chụp hình, chụp bừa bãi đến mức ta cũng không nhắc nổi hắn. Không biết đêm đó Mục giáo sư đến mang ta về từ bữa tiệc, hắn có mang ra nghịch không đi, lại có thể chụp luôn phu nhân..."

Xuất hiện trong phòng tiểu thư gia vào ban đêm, lại là học sinh của hắn, hậu quả cùng lắm là bị đuổi khỏi Charlotte nhưng Đổng Ngạc Y Cấp chắc chắn sẽ không bỏ qua cho việc Mục Đàm Ngôn vẫn còn qua lại với Mộ Dung Giản. Hắn sẽ bị nghi ngờ và quản thúc nhiều hơn, hoặc tệ nhất sẽ bị tung ra bên ngoài, dư luận chắc chắn sẽ không để yên tin tức này được. Mộ Dung gia, Trần gia và Mục gia sẽ không còn mặt mũi, thậm chí còn hệ lụy dày đặc phía sau, hắn và Mộ Dung Giản không thể ngẩng đầu được nữa. Cho dù Lãnh Thanh Lam có nể tình bạn bè nhưng tên hiệu trưởng biến thái kia thì không. Đổng Ngạc Y Cấp sẽ chơi cho đến khi hắn cảm thấy hài lòng.

Một giọt mồ hôi không tự chủ lăn trên thái dương Mục Đàm Ngôn, định mở lời đe dọa phủ đầu Trần Nghi Phàm trước thì nhìn thấy cô tựa lưng lên ghế, nụ cười trên môi Trần Nghi Phàm càng ngày càng rực rỡ. Tay đưa chiếc di động ra phía trước, trên màn hình là một dãy số điện thoại, ngón tay trỏ chuẩn bị chạm lên nút gọi.

Mục Đàm Ngôn giật mình, ngay cả Mộ Dung Giản luôn bình tĩnh sắc mặt cũng tái xuống mấy phần, mắt khẽ liếc xuống Tọa Cúc. Tọa Cúc nhanh chóng hồi phục tinh thần rút kiếm nhào tới Trần Nghi Phàm, cái cô nhắm tới đầu tiên là chém đứt điện thoại, sau đó lưỡi kiếm hướng về Trần Nghi Phàm. Nhưng cũng trong chớp mắt một bóng đen lao tới chặn mũi kiếm của Tọa Cúc và đánh cô văng một bên.

"Khục..." Vong Xuyên đã đá thẳng vào bụng của Tọa Cúc, một vị tanh của máu tươi trào lên trong cổ họng. Tọa Cúc chớp mắt không thể tin được, cô hoàn toàn có thể nhận ra Vong Xuyên đang tới gần nhưng lại không kịp phản ứng, hắn cho dù không có kinh nghiệm chiến đấu bằng cô nhưng cái sức mạnh đó liền có thể trấn áp được cô.

Vong Xuyên vốn không ngủ lâu như vậy nên vẫn còn cảm giác lờ mờ chưa tỉnh, hắn từ từ cúi đầu nhìn tay cầm chiếc điện thoại bị chém đứt của Trần Nghi Phàm có vết máu thì giật mình tỉnh táo, vội chụp lấy tay cô, phiền muộn nói: "Tiểu thư, cô đừng hành hạ bản thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net