chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mốt là ngày học kì mới bắt đầu, Lãnh Hạ sẽ đi học lại. Cô đã nhìn qua đồng phục trường học của mình, đơn giản là quần tây đen, cùng áo sơ mi trắng nhưng viền cổ áo lại màu khác nhau, lớp
10 màu đỏ, lớp 11 màu đen và lớp 12 màu xanh. Bộ đồng phục này giúp nữ sinh thuận tiện trong việc di chuyển, lại còn có thể phối đồ theo sở thích của mình, quả thật vô cùng thoải mái. Lãnh Hạ quyết định xuống phố một chuyến, vừa đi dạo vừa mua vài món dụng cụ học tập cho ngày khai giảng. Mặc một chiếc áo sơ mi màu gạch cùng quần tây đen, vừa đi vừa lơ đãng nhìn trời nhìn đất. Lãnh Hạ tuy là một sát thủ cao lãnh nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi, thực ra cô đặc biệt yêu thích những món đồ nho nhỏ, dễ thương. Hai mắt cô bừng sáng như hai bóng đèn neon khi nhìn thấy mấy gian hàng bán những món đồ trang trí, bút thước hoạt hình, nhanh chân chạy đến lựa chọn. Người đi đường hiếu kỳ dừng chân lại nhìn cô gái tóc khói đang hưng phấn lựa đồ chơi, sau lưng còn có hai người đàn ông mặt sắt,có người còn chụp lại ảnh. Thư Ảnh lúc này đang dạo phố, cũng vô cùng hứng thú nhìn cô gái nọ, cô ngồi xổm chăm chú nhìn mấy con gấu bông nhỏ xíu. Thư Ảnh thấy bóng lưng của cô nhìn khá quen, những anh không nhận ra đó là ai, đúng lúc này Lãnh Hạ từ từ đứng lên quay mặt về phía chủ gian hàng cất tiếng :" cô ơi, mấy cái này hết bao nhiêu ạ ?". Thư Ảnh trố mắt nhìn cô, là Lãnh Hạ, nhìn cô khác quá. Hôm anh gặp cô ở buổi tiệc trông cô vô cùng vô cùng xinh đẹp, tóc hạt dẻ uốn lượn cùng bộ đầm bó sát đỏ rực rất gợi cảm, hút mắt nhưng anh chỉ thấy nó thật dung tục, không thể lọt nổi vào mắt anh. Hôm nay một lần nữa anh gặp lại cô, cô một đầu trắng bạc nổi loạn, quần áo đơn giản trẻ trung, đơn giản nhưng không dấu được vẻ đẹp mộng mị của cô. Thư Ảnh nhanh chân bước qua đường, đến gian hàng nơi Lãnh Hạ đang đứng, anh cất lời :" Chào cô, cô là Lãnh Hạ?". Đối với Thư Ảnh đây là lần đầu tiên anh chủ động mở lời với một cô gái nên có chút hồi hộp. Lãnh Hạ con ngươi xoẹt qua tia ngạc nhiên nhìn người đang bước đến chỗ mình,tóc đen cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt nhọn dài vô cùng đẹp đẽ, mỗi hơi thở đều mang khí thế đàn ông, Lãnh Hạ nhanh chóng lấy lại bộ dáng nhàn nhạt của mình, cô nghi hoặc :" Anh là?". Thư Ảnh nhanh chóng:" Tôi là Thư Ảnh, chúng ta đã gặp nhau ở buổi tiệc lần trước" Lãnh Hạ trong lòng bất mãn :" Còn tưởng ai hóa ra là Thư Ảnh nam chủ, người thừa kế công ty thương mại, tên chết tiệt giả tạo, năm lần bảy lượt cứu giúp nữ phụ rồi lại đạp cô ấy xuống vũng bùn, tránh xa ta một chút !". Lãnh Hạ nặn ra một nụ cười xã giao :" Ra là Thư tiên sinh, không biết anh tìm tôi có việc gì?". Thư Ảnh đáp lại:" Không có việc gì, chỉ là có duyên gặp lại tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, không biết ý cô thế nào?". Lãnh Hạ nhàn nhạt đáp lại :" Xin lỗi Thư tiên sinh, tôi không có thói quen ăn cơm với người lạ". Ngẫm nghĩ một lúc cô nói tiếp :" Thế này đi, nếu tôi và anh có duyên gặp lại nhau lần nữa, tôi sẽ mời anh. Còn có việc tôi đi trước, hẹn ngày tái ngộ". Nhìn bóng lưng của Lãnh Hạ khuất dạng, Thư Ảnh thầm thở dài :" Cô ấy từ chối mình rồi, trong lòng tự dưng có chút mất mát nhỏ, không sao cả,chúng ta còn gặp lại nhau ". Thư Ảnh quay đầu đi mất. Về đến nhà, nằm lăn trên giường suy nghĩ vẩn vơ, một lúc cô chợt "A" lên một tiếng sau đó ngồi dậy đến đến bàng học của mình tô tô vẽ vẽ một bộ váy. Hóa ra mấy ngày nay cô quên mất cái cửa hàng thời trang của mọi mình, hôm nay mới nhớ ra, sẵn tiện trong đầu đang có ý tưởng, cô bắt tay thiết kế. Bữa cơm tối, mọi người đông đủ, Lãnh Hàn lên tiếng:" Hạ, ngày mai đi học khảo sát chất lượng đó, ngươi có cần ca ca ôn tập không? Kẻo ngươi lại không làm được bài". Lãnh Hạ chu môi không hài lòng :" Ca ca ngươi là đang xem thường ta đó nha! Ta không cần đâu, chỉ là khảo sát thôi mà, không làm khó được ta đâu, ca ca yên tâm". Lãnh Hàn gật đầu đồng ý. Ăn tối xong, Lãnh Hạ cũng tranh thủ hoàn thành bộ thiết kế của mình sau đó ôn lại bài một chút, đảm bảo ngày mai khảo sát được 100 điểm dễ dàng. 11 h tắt đèn đi ngủ, Lãnh Hạ suy nghĩ ngày mai có thể sẽ gặp lại nữ chủ cùng đám hậu cung trường học của cô ta, cô chỉ cần lơ họ là được, không cần để ý đến, dần dần cô cũng chìm vào giấc ngủ.

P\s: xin lỗi mọi người, ta viết điện thoại nên hơi lâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net