chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thư Ảnh thật sự muốn đấm Dạ Dật Phàm và Trần Hạo Hiên mỗi người một cái, cứ tưởng sẽ được đi riêng với Lãnh Hạ ai ngờ lại vác theo ba cục nợ, thật là tức muốn chết mà!. Xuống căn tin, 5 người chọn một góc khuất ngồi xuống, Thư Ảnh xung phong đi gọi đồ ăn, Dạ Dật Phàm lạnh lùng cùng Trần Hạo Hiên thiên tài trẻ con tranh giành chỗ ngồi cạnh Lãnh Hạ, làm cô xấu hổ muốn chết. Lãnh Hạ nhỏ tiếng gầm lên: " Các ngươi mau cút về chỗ nhanh lên, hai tên đàn ông mà lại đi tranh một chỗ ngồi không thấy xấu hổ à !". Trần Hạo Hiên và Dạ Dật Phàm ngậm ngùi trở về chỗ, bắn cho nhau những cái nhìn vô cùng ác liệt. Thư Ảnh khệ nệ bưng tới mấy khay đồ ăn tới, sức ăn của Lãnh Hạ không tồi, một mình ăn sạch một mâm cơm, sau đó còn ăn thêm mấy cái bánh kẹp. Bốn người cùng bàn mồm há hốc không khép lại được, không ngờ Lãnh Hạ bé tí lại ăn được nhiều như thế. Lãnh Hạ điềm nhiên không quan tâm ra khỏi chỗ ngỗi thong thả đi mua nước khoáng.
Lại nói đến Lương Tích Kiều, từ sau khi có kết quả khảo sát, cô ta vô cùng tức giận hận không thể cào nát mặt Lãnh Hạ, những tưởng Lãnh Hạ vô cùng ngu ngốc lại đi thách thức cô sẽ nhận được kết quả vô cùng thê thảm, nhưng ai ngờ được Lãnh Hạ lại đứng nhất, thật khiến Lương Tích Kiều cô hận thấu xương!. Hôm nay lại gặp được Lãnh Hạ ở căng tin, Lương Tích Kiều dự tính sẽ giả vờ vấp ngã trút nguyên mâm cơm lên người Lãnh Hạ, sau đó khóc lóc xin lỗi, ai có thể nỡ trách một tiểu mỹ nhân bạch liên hoa mặt đầy nước mắt chứ?.
Lãnh Hạ lơ đãng xem Lương Tích Kiều như không khí chuẩn bị lướt, mắt Lương Tích Kiều lóe sáng, vấp ngã một cái mâm thức ăn sẵn sàng rơi xuống người Lãnh Hạ. Đồng tử của Lãnh Hạ chợt đen láy đến mức khó tả, như nhìn thấy được ý nghĩ của Lương Tích Kiều, cô nhẹ nhàng lách mình tránh sang một bên, chờ xem kịch hay. Lương Tích Kiều không ngờ Lãnh Hạ né được, cô ta ngã xuống đất thức ăn văng tung tóe, bắn lên giày của Lãnh Hạ, cô nhíu mày không hài lòng sau đó ngồi xuống ghế lấy giấy ăn lau miệng gần đó cẩn thận lau giày của mình, trong lòng bất mãn :" Lương Tích Kiều ngươi thật hảo đáng chết nha! Giày của ta mới mua hôm qua, vô cùng mắc đó, ngươi lại làm văng thức ăn lên, có phải muốn ta đập nát mặt mũi ngươi trước mặt thiên hạ không?". Lương Tích Kiều ngã trên mặt đất, thức ăn vương vãi khắp nơi trên sàn nhà, trên quần áo và tóc cũng có dính một ít, bộ dáng vô cùng đáng thương. Cô ta nắm chặt tay mặt đầy nước mắt ngước lên nhìn Lãnh Hạ, giọng điệu oan ức : " Tiểu Hạ, sao cậu lại đẩy tớ ?". Những người đứng gần đó trố mắt, rõ ràng là Lương Tích Kiều nhào vào người Lãnh Hạ mà, thật là đổi trắng thay đen nha!. Lãnh Hạ làm mặt ngạc nhiên :" Nha! Tống tiểu thư cô là nói gì vậy? Hay là cô đang diễn một vở kịch đầy nước mắt, tôi thật sự không có đẩy cô nha!". Lương Tích Kiều cắn chặt môi, đã phóng lao thì phải theo lao, giọng cô ta run run thút thít:" Rõ ràng là cậu đẩy tớ, tớ không cố ý giành anh Thần với cậu, là anh ấy nói anh ấy yêu tớ, tớ...tớ ". Lãnh Hạ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, đáy mắt ánh lên sự nhàm chán, nhàn nhạt nói :" Tống tiểu thư cô không thấy quá nhàm chán sao? Chẳng phải ngay từ đầu tôi đã nói tên đó là quà gặp mặt tôi tặng cho cô sao? Còn nữa tôi chính là không đẩy cô, là cô tự mình ngã vào người tôi, có thể hỏi mấy bạn đứng gần đây cũng được hay là kiểm tra camera trong căn tin cũng được". Một nữ sinh đứng gần đó lí nhí nói:" Đúng vậy! Tôi cũng thấy là Lương Tích Kiều tự ngã, Lãnh Hạ hoàn toàn không có đẩy". Lương Tích Kiều cứng họng chỉ biết ngồi dưới đất không khóc rấm rức. Thư Ảnh chứng kiến mọi việc, thấy Lương Tích Kiều ngồi bệt trên đất, mặt mũi dính đầy nước mắt, sinh ra cảm giác tội nghiệp, tốt bụng đỡ Lương Tích Kiều lên, đưa cô ta đi rửa mặt rồi đưa về lớp. Lãnh Hạ không quan tâm lên lớp lấy sách ra đọc, hết giờ xách cặp về nhà thay luôn một bộ váy đen đi giày cao gót, xin phép mẹ ra khỏi nhà đến cửa hàng thời trang mới mở của mình, cô nghĩ mình nên ăn mặc ra dáng giám đốc một chút không thể cứ như một nữ sinh trung học. Vừa bước vào cửa, một nữ tiếp tân đã chạy ra cuối gập người chào cô :" Chào giám đốc, quản lí đang ở kia, tôi dẫn ngài đi ". Lãnh Hạ gật đầu đi theo nữ tiếp tân. Quản lí là một cô gái do chính tay Lãnh Hạ lựa chọn, dáng dấp không tồi, khuôn mặt xinh đẹp. Nữ quản lí lễ phép chào hỏi, Lãnh Hạ hỏi :" Dạo này làm ăn ra sao ? Mấy kiện quần áo mới nhập về không có vấn đề gì chứ?. Quản lí từ tốn:" Thưa giám đốc, doanh thu rất ổn tăng so với tháng trước, mấy kiện quần áo mới nhập về chất lượng khá ổn đã bán được phân nửa". Lãnh Hạ gật gù hài lòng, trong lòng cao hứng:" Chả mấy chốc công ty của mình sẽ có tiếng tăm lúc đó tiền sẽ là của ta haha!". Bỗng một tiếng nói quen thuộc nhưng vô cùng đáng ghét vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:" Thần em muốn cái kia, nó đẹp quá!". Người thanh niên dịu dàng vuốt tóc cô gái, ôn hòa nói :"Tất cả là của em, Tiểu Kiều". Người thiếu nữ cười nhẹ nhàng vô cùng thanh khiết, váy trắng thanh thuần khiến người ta sinh ra cảm giác muốn bảo vệ. Thiếu nữ như nhìn thấy ai đó mắt lóe lên tia âm độc lớn tiếng kêu lên:" Tiểu Hạ, cậu cũng đến đây mua sắm sao?". Lãnh Hạ day day cái trán thở dài, đúng là oan gia ngõ hẹp đi đâu cũng đụng phải....

Ý kiến của các bạn😀😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net