Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó trở đi, Phác Thái Anh không còn gặp lại Lạp Lệ Sa nữa. Đôi lần có gọi cô ấy muốn book taxi trở về, nhưng lần nào cũng không nghe máy, Phác Thái Anh chẳng nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng Lạp Lệ Sa thực sự bận rộn. Lạp Lệ Sa bấy giờ lại ở một thái cực khác, mỗi ngày đều cảm thấy lo lắng chộn rộn vì cảm giác của bản thân mình đối với Thái Anh. Lệ Sa hiểu được đó chính là phản ứng của mình khi yêu thích một người khác, nhưng vấn đề là Phác Thái Anh nàng cũng là con gái như Lạp Lệ Sa, chuyện này sao có thể?

Một vài lần Phác Thái Anh gọi đến, tuy chỉ là một cuộc gọi nhưng nhịp tim của Lạp Lệ Sa đều không ngừng gia tốc vì nàng ấy, cô chỉ biết giả vờ không nghe máy để tạm thời trốn tránh nàng ấy mà thôi. Lạp Lệ Sa ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên vì tình cảm thất thường của mình, vậy mà cứ thế nó ngày một lớn dần chứ không nguôi ngoai đi dù là một chút, chỉ có thể trách Phác Thái Anh thật biết cách gieo tương tư.

Hôm nay Lạp Lệ Sa vừa chở vài vị khách xuất ngoại và người nhà của bọn họ đưa tiễn ra sân bay, sau đó lại đưa những người còn lại trở về nhà an toàn. Cước xe và tiền boa vô cùng hậu hĩnh bởi vì chuyến bay khởi hành vào lúc nửa đêm, Lạp Lệ Sa cầm tiền thu được vui vẻ trở về tiệm mì ở đầu đường ăn buổi khuya, miệng đã không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

Bản tính không thèm để ý xung quanh của Lệ Sa rất biết cách phát tác, Lạp Lệ Sa khoan thai bước vào tiệm mì không mảy may nhìn thấy vị khách tóc bạch kim quen thuộc, vẫn như cũ gọi một suất đầy đủ rồi ngồi đợi lão bà bà mang mì ra cho mình. Phác Thái Anh sau ca trực đêm đói muốn rệu rã, nàng chăm chú ăn bát mì nóng hổi cho đến khi hết sạch mới chịu ngẩng đầu lên, không ngờ Lạp Lệ Sa đã cả tuần không gặp nay lại ngồi trước mặt mình. Phác Thái Anh lấy giấy lau miệng, xong xuôi mới cất tiếng gọi cô ấy.

"Lạp Lệ Sa. Mới đi làm về hả?" Phác Thái Anh vui vẻ gọi người, dẫu sao nàng và người này cũng rất có duyên, cô ấy còn tốt bụng đóng giả bạn trai giúp nàng thoát khỏi kiếp nạn

Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh quen thuộc mà mấy ngày nay vẫn luôn lảng vảng trong đầu mình thì giật thót đến rơi cả đũa trên tay xuống đất, sợ là mình yêu thích nàng đến phát cuồng nên sinh hoang tưởng, Lạp Lệ Sa quay mặt lại kiểm chứng thì quả nhiên là Phác Thái Anh, nàng còn đang cười tươi phóng điện với mình.

Lạp Lệ Sa phút chốc như bị ma nhập, cầm tiền để lên bàn rồi cong chân chạy mất một lời cũng không thèm nói với Phác Thái Anh. Để lại lão bà bà ngơ ngác nhìn tô mì vẫn còn quá nửa, thầm nghĩ chẳng lẽ con bé này hôm nay ăn mì cảm thấy không vừa miệng hay sao? Còn Phác Thái Anh thì mất mặt đến nỗi muốn hoá đá tại chỗ, bộ nàng làm gì doạ nạt Lạp Lệ Sa lắm hay sao mà vừa thấy mặt nàng cô ấy liền cong chân bỏ chạy?

Phác Thái Anh xấu hổ thanh toán tiền phần ăn của mình rồi rời khỏi quán, nàng cầm điện thoại gọi cho Lạp Lệ Sa nhưng vẫn một kết quả như cũ là không chịu nhấc máy, Phác Thái Anh lúc này mới ngờ ngợ phát hiện ra hình như là Lạp Lệ Sa cố tình không nghe máy của mình. Nàng ôm một bụng thắc mắc trở về bệnh viện, không biết rốt cuộc mình đã làm gì để Lạp Lệ Sa sợ hãi mình như vậy, không phải là quan hệ giữa hai người đang rất tốt đẹp hay sao?

Phác Thái Anh nghĩ ngợi đến mất ngủ, giật mình nhìn đồng hồ điểm sáu giờ sáng, đã đến lúc nàng phải đi giao ban rồi mà Thái Anh vẫn chưa thể nghĩ ra giữa mình và Lạp Lệ Sa rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nàng cầm điện thoại cố chấp gọi lại cho cô ấy thêm một lần nữa, không ngờ là lần này Lạp Lệ Sa trực tiếp tắt cuộc gọi chứ chẳng buồn để chuông reo. Phác Thái Anh ôm một bụng khó chịu đi giao ban, thái độ hằn học làm bác sĩ ca sáng sợ hãi nàng không ít, Phác Thái Anh trong mắt mọi người xung quanh luôn là một hiện tượng gì đó không thể giải thích được.

Lạp Lệ Sa chạy như ma đuổi về nhà thuê, tay vẫn còn đặt trên ngực cố xoa dịu nhịp tim của mình, Phác Thái Anh chết tiệt sao có thể xinh đẹp đáng yêu lại còn ngọt ngào đến như thế chứ? Nhìn thấy cuộc gọi của Phác Thái Anh hiện trên màn hình, Lạp Lệ Sa lần đầu biết yêu sợ còn hơn thấy ma, cô chạy vào nhà tắm trốn cho đến khi chuông điện thoại tắt mới dám trở ra ngoài nằm nghỉ. Lạp Lệ Sa rốt cuộc cả một đêm vừa mệt vừa thao thức đến mất ngủ, không hiểu bản thân rốt cuộc tại sao lại thích Phác Thái Anh? Tại sao lại thích một người con gái cơ chứ?

Lạp Lệ Sa hai mắt thâm đến sắp thành cú vọ, lại sắp đến giờ phải đi làm mà cô vẫn chưa ngủ được một chút nào. Vừa cầm điện thoại lên định kiểm tra xem hôm nay khách quen có đặt lịch gì không thì Phác Thái Anh lại hiện lên màn hình, Phác Thái Anh lại gọi cho Lệ Sa nữa rồi!

Lệ Sa giật mình đến mức không kịp suy nghĩ gì mà trực tiếp bấm vào nút tắt nguồn như tội phạm lẩn trốn. Lạp Lệ Sa ơi là Lạp Lệ Sa, rốt cuộc tại sao phải vất vả trốn tránh như thế chứ?

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net