Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Butterfly: hello các nàng, thật vui vẻ dù cho bộ truyện này không có ai biết đến. Bởi vì như thế nên mấy tiểu cô nương hay bình chọn người ta đều nhớ tên rất kĩ. Hôm nay chủ toạ cảm thấy rất cô đơn, mấy cô có thể nào hiện lên nhắn nhủ với người ta vài câu được hong dạ~ ಥ_ಥ

Lạp Lệ Sa thực cảm thấy mình không phải có duyên dạng bình thường với bệnh viện Seoul, mà là cực kì cực kì có duyên. Con gái cưng của khách quen hôm nay bắt đầu kì thực tập ở bệnh viện Seoul, cho nên Lệ Sa lại tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ làm tài xế đưa đón con bé, kèm thêm một nghiệp vụ đặc biệt là đóng vai bạn trai của Lâm Vi. Lạp Lệ Sa trong bộ dạng "anh đẹp trai" đứng bên xe ô tô thu hút được kha khá em gái nhỏ đi ngang chỗ này. Lệ Sa đỗ xe ngay trước cửa bệnh viện chờ cho Lâm Vi tan học, không ngờ lại gặp được oan gia Phác Thái Anh bước xuống từ trên xe cấp cứu, có lẽ là nàng vừa từ bên ngoài trở về.

Phác Thái Anh thần thái mệt mỏi sau một chuyến cấp cứu khẩn cấp ở trường tiểu học gần đó, trong lòng nàng vẫn còn bực dọc chuyện Lạp Lệ Sa tránh né mình từ tối hôm qua, mặt mày cau có đến nỗi nhân viên trên xe không ai dám lớn tiếng với nàng dù chỉ một câu. Không ngờ trong lòng nàng vừa nghĩ đến tào tháo, tào tháo liền xuất hiện, thậm chí còn xuất hiện với bộ dạng "bạn trai" đẹp trai lai láng hôm nọ.

Lạp Lệ Sa chột dạ lập tức lãng đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Phác Thái Anh, nhưng nàng không có dễ dàng buông tha cho Lệ Sa như vậy, nhất nhất muốn hai mặt một lời nói rõ chuyện Lạp Lệ Sa dám bỏ lơ mình, thấy nàng còn dám bỏ chạy như ăn cướp nữa.

Lạp Lệ Sa trong lòng niệm phật cầu mong Lâm Vi mau mau tan học để cô có thể phắn đi khỏi tầm mắt của Phác Thái Anh, nhưng chưa kịp cầu nguyện xong thì Phác Thái Anh đã oanh oanh liệt liệt đứng trước mặt Lệ Sa khoanh tay với gương mặt bất mãn.

"Tại sao em tránh mặt tôi?" Phác Thái Anh bởi vì mệt mỏi mà cau có khó chịu đều hiện hết lên mặt, hại Lạp Lệ Sa đến nuốt nước bọt cũng không dám

Vừa hay Lâm Vi thực biết cách xuất hiện "đúng lúc", em ấy từ trong bệnh viện tươi cười hớn hở lao ra bên ngoài, ngọt ngào ập đến khoác tay Lạp Lệ Sa hôn lên má một cái thật kêu.

"Nam Khánh, em tan học rồi." Lâm Vi có mắt cười rất đáng yêu, đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa không hiểu sao cảm thấy rất thích hợp, Phác Thái Anh không hiểu sao cảm thấy rất rất rất khó chịu với nhận định này của chính mình

Quan trọng hơn, em gái Lâm Vi này còn có thể tuỳ tiện hôn lên má của Lạp Lệ Sa, chẳng lẽ các nàng là quan hệ yêu đương? Phác Thái Anh không hiểu sao càng nghĩ càng thấy khó chịu, nét cau có trên mặt vì thế càng thêm trầm trọng, hại Lạp Lệ Sa sợ nàng đến không dám thở. Lâm Vi cười ngọt ngào hôn má Lạp Lệ Sa xong, mới nhận ra bác sĩ Phác đang đứng ngay bên cạnh. Em ngoan ngoãn cúi đầu chào nàng, rồi nhìn sang Lạp Lệ Sa như đợi chờ một lời giới thiệu. Nhưng hai người bọn họ vẫn cứ như thế duy trì bộ dáng một người nhìn chòng chọc vào người kia, người còn lại thì cố gắng né tránh ánh mắt của Phác Thái Anh.

"Bác sĩ Phác, hai người quen nhau ạ?"

Lạp Lệ Sa lúng túng xoa hai lòng bàn tay vào quần bò, đảo liên tục tròng mắt cố gắng tỏ ra thật tự nhiên trả lời Lâm Vi.

"Ừm, cô ấy là bạn của anh. Mình về thôi."

"Anh sao? Anh cơ đấy?" Phác Thái Anh khoanh tay cười khẩy, nàng cảm thấy khó chịu đến nỗi mũi cảm thấy thực chua

Lạp Lệ Sa lúng túng một chút, xong vẫn là ôn nhu giải thích với Lâm Vi bỏ mặc Phác Thái Anh ở đó ăn dấm chua một mình. Thậm chí còn là kề sát vào tai của Lâm Vi thỏ thẻ, vì cô cũng chỉ nghĩ được Phác Thái Anh khó chịu là bởi vì chính mình tránh né cô ấy, tuyệt đối không có liên quan đến Lâm Vi.

"Cô ấy biết chị là con gái nên ghẹo thôi, em đừng sợ." Lạp Lệ Sa trông thực soái khi cúi đầu thỏ thẻ vào tai em gái nhỏ như vậy, Phác Thái Anh khó chịu đến sắp phát điên

"Thật ngại quá em không biết, vậy giới thiệu với bác sĩ Phác. Đây là bạn gái của em ạ." Lâm Vi cười khả ái khoe ra mắt cười vốn có của em ấy, Phác Thái Anh càng ngày càng chua, chua đến mức muốn đem cả Lạp Lệ Sa và Lâm Vi trước mắt đem ngâm giấm ngay lập tức

Đối xử với mình thì chạy trốn như thấy cọp, với em gái Lâm Vi này thì ngọt đến muốn tiểu đường. Cứ cho là bọn họ là người yêu của nhau đi, thì có đến mức phải buồn nôn đến thế không chứ? Phác Thái Anh trong cơn tức tối đột nhiên trở nên thông suốt, vậy có khi nào Lạp Lệ Sa tránh né nàng là vì Thái Anh đã hôn má cô ấy không? Có phải là Lạp Lệ Sa sợ bạn gái nhỏ của cô ấy ghen hay không? Phác Thái Anh tự nghĩ tự thấy chua, chua như thể muốn ngâm giấm cả thành phố này.

Mà cũng vì giận quá, nàng đâu có tâm tư nào để ý chuyện mình có bao nhiêu ngang ngược? Bọn họ là người yêu của nhau thì thân mật là chuyện hiển nhiên, không liên quan gì đến nàng. Hơn nữa, chuyện Lạp Lệ Sa né tránh nàng, Phác Thái Anh đại khái cũng đã có câu trả lời cho mình. Thế nhưng vẫn cứ khó chịu, cực kì cực kì khó chịu.

Phác Thái Anh giận dỗi mặc kệ hai người bọn họ tình chàng ý thiếp, nàng không nói không rằng quay lưng dậm chân rầm rầm đi vào bệnh viện. Cảm giác như thể nếu như có kẻ nào dám động vào bác sĩ Phác lúc này, nhất định là bị đánh cho mềm xương.

Vậy là Bác sĩ Phác của chúng ta hôm nay đã có danh hiệu mới: "hủ dấm chua của bệnh viện Seoul".

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net