Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh khoanh tay đứng ở cửa kính chạm sàn nhìn xuống cổng chính bệnh viện ở bên dưới, từng dòng người ra vào tấp nập nhưng vẫn không làm mờ đi bóng dáng của Lạp Lệ Sa trong mắt nàng. Nàng giáp mặt với Lệ Sa đã là chuyện của một tuần trước, từ hôm đó trở đi, mỗi ngày Lạp Lệ Sa đều đến đưa rước Lâm Vi đi học tan học rất đúng giờ. Phác Thái Anh từ ngày hôm đó bỗng cảm thấy cực kì không vừa mắt với Lâm Vi, chính nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại như thế.

Phác Thái Anh vì nhiễu loạn trong tâm mà khó lòng tập trung vào công việc, nàng cảm thấy chuyện của Lạp Lệ Sa chẳng có chút liên hệ nào với mình nhưng trong lòng vẫn cứ khó chịu như có một nút thắt bên trong. Lạp Lệ Sa so với nàng có vẻ khá khẩm hơn vì cả tuần trôi qua cũng không chạm mặt bác sĩ Phác nữa, nhưng thật lòng mà nói cũng cảm thấy có chút nhớ nàng... không, là rất nhớ nàng. Mỗi lần đến rước Lâm Vi đều cố tình nhìn vào bên trong tìm kiếm bóng dáng của bác sĩ Phác nhưng đều chung một kết quả là vô vọng.

Lệ Sa nhớ rất rõ ngày hôm ấy Thái Anh đã rất giận nhưng cô thực sự không hiểu được nàng là vì sao mà sinh khí. Muốn nhắn tin cho nàng lại không biết phải mở lời thế nào, hàng đêm đều cố tình ăn mì đợi Thái Anh trực xong ra ngoài ăn khuya nhưng vẫn không có cách nào thấy được nàng. Lạp Lệ Sa có chút túng quẫn, cảm giác như con nghiện thiếu thuốc, tự nhiên cảm thấy thà bị tim đập đến vỡ ngực còn hơn mỗi ngày trôi qua đều không thấy được Thái Anh.

Lạp Lệ Sa gom hết dũng khí nhắn cho nàng một tin, dù biết không có bao nhiêu hi vọng nàng sẽ hồi đáp mình nhưng thật sự rất nhớ nhung Phác Thái Anh.

"Hôm nay chị có xe đưa về chưa?"

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn như thế, bác sĩ Phác đang ngồi ở bàn làm việc đọc bệnh án thì bị tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu. Nàng định không để tâm đến nhưng thấy ba chữ Lạp Lệ Sa hiện trên màn hình, lại không có cách nào ngăn mình cầm điện thoại lên xem.

"Có rồi. Cảm ơn." Nàng vẫn còn giận Lạp Lệ Sa lắm, trước mặt mình khoe ra mấy trò tình cảm để làm gì chứ? Vả lại chuyện nàng đi về như thế nào cũng không liên quan đến cô ấy, không phải mấy hôm trước còn không thèm nhấc máy nàng hay sao?

Lạp Lệ Sa nhìn tin nhắn hồi âm mất một lúc, lại nhìn vào bên trong khu phòng khám nhưng không cách nào thấy được Phác Thái Anh. Hôm nay Lâm Vi không có lịch học nên Lệ Sa không cần phải đưa đón em ấy, có thể dùng bộ dạng "chính quy" để đi làm, dù sao tóc dài vẫn làm cho Lệ Sa cảm thấy dễ chịu hơn.

Biết là Thái Anh giận dỗi mình, Lạp Lệ Sa cũng đủ thông minh để suy ra được đây là một lời đuổi khéo. Nhưng cô thực sự nhớ Thái Anh rất nhiều, cho nên quyết định trồng cây si ở trước bệnh viện đợi nàng tan làm. Vừa hay bây giờ đã là giờ tan tầm, có lẽ không lâu nữa Thái Anh sẽ kết thúc ca làm việc quay trở về nhà.

Lạp Lệ Sa ngồi ở trong xe đã được một tiếng đồng hồ, bệnh nhân ở khu khám bệnh tấp nập đã không còn một ai, thế nhưng vẫn chưa thấy Thái Anh tan làm. Trời đã tối mịt, bụng cũng đã réo lên từng hồi nhưng Lạp Lệ Sa vẫn kiên định đợi nàng cho bằng được.

Nửa tiếng tiếp theo trôi qua, may mắn thay rốt cuộc Phác Thái Anh cũng chịu xuất hiện. Nàng mặc trang phục công sở trông vô cùng thanh lịch và chín chắn, gương mặt làm cho Lạp Lệ Sa ngày nhớ đêm mong hiện diện ngay trước mặt nhưng sợ nàng giận nên chỉ dám ngồi yên trong xe lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Phác Thái Anh không bắt taxi như mọi khi mà đeo túi xách đi dạo trên đường. Lạp Lệ Sa cẩn thận duy trì khoảng cách an toàn, vô thức rời khỏi xe chạy theo nàng trên hành lang người đi bộ. Dòng người đông đúc như muốn vùi lấp hai dáng hình nhỏ bé trên vỉa hè về đêm, Lệ Sa thấy Thái Anh đi băng băng về phía trước không có ý định dừng lại thì vội vàng chạy theo nàng.

Phác Thái Anh rẽ vào một con hẻm nhỏ giữa một khu phố lộng lẫy ánh đèn điện, Lạp Lệ Sa suýt chút nữa thì mất dấu, tăng tốc chạy theo Phác Thái Anh vào con hẻm ấy. Không ngờ là, vừa bước một chân vào hẻm thì có một lực rất mạnh lập tức bắt lấy người cô khoá chặt trên tường xi măng phía sau lưng. Lạp Lệ Sa lưng bị đập vào tường rít lên một tiếng đau đớn, từ từ mở mắt ra thì thấy Phác Thái Anh đang nhìn mình chằm chặp, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên thân mật đến lạ kì.

"Em theo tôi làm gì?" Phác Thái Anh giọng nói lạnh lẽo không còn ấm áp như mọi khi, đôi mắt vốn có thần của nàng cũng nhuốm màu phiền muộn dễ thấy

Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh đến thất kinh, không ngờ nàng dễ dàng phát hiện ra như thế. Cô lắp bắp nhìn Thái Anh, cũng không hiểu đầu óc lúc này hoạt động như thế nào, rốt cuộc phun ra mấy chữ mà cả tuần nay luôn muốn nói với nàng.

"Em... em nhớ chị."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net