Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhưng mà giờ khuya không có tiền mặt bắt xe cũng hơi khó đó, có chắc là không muốn đi không?" Lạp Lệ Sa ngôn ngữ cẩn thận hơn hẳn, kiên nhẫn hỏi lại

Phác Thái Anh lúc này mới nhớ ra, nếu không điện thoại thì nàng làm cách nào chuyển khoản thanh toán được? Vậy là không còn cách nào khác ngoài cách phải ngồi xe Lạp Lệ Sa. Nhưng Thái Anh vẫn thẹn lắm, làm như không thèm quan tâm đến Lạp Lệ Sa đang có ý đưa mình về.

"Lần trước cô trả tiền còn thừa chưa lấy lại, để tôi đưa về lần này nữa là đủ rồi." Lạp Lệ Sa vẫn nhẫn nại một lần cuối, dù có khoẻ đến đâu thì giờ này thân con gái đứng một mình ngoài đường thật không an toàn chút nào, Lạp Lệ Sa dẫu sao vẫn là người có lương tâm

Phác Thái Anh toàn thân mệt mỏi, trong lòng đã muốn leo lên xe của Lạp Lệ Sa, nhưng nàng vẫn cứ một hai bưng cái giá giả vờ không thèm nhìn đến. Không ngờ Lạp Lệ Sa một cước đạp ga rời khỏi không thèm năn nỉ nữa, mới có như vậy mà đã bỏ đi rồi sao?

Phác Thái Anh đứng trên lề đường dậm chân tức tối, giơ ngón fuck vào chiếc xe hơi màu đen đang chạy ngày càng xa mình, gào thét trong lòng muốn lao đến một cước đá chết Lạp Lệ Sa. Bộ năn nỉ thêm ít câu nữa thì sụt mất lạng nào chắc, dịch vụ đúng là quá kém mà.

Lạp Lệ Sa ngồi trên xe nhìn Phác Thái Anh trong gương chiếu hậu không khỏi bật cười, dân chơi này rõ ràng là muốn lên xe nhưng cứ thích bưng cái giá, đã vậy thì dạy cho nàng một bài học xem như trả thù lần trước nàng xách Lệ Sa lên không trung.

Chiếc ô tô đen ôm một vòng dừng lại ngay vị trí cũ, Phác Thái Anh đang ngồi bên vệ đường thất thểu thấy đèn ô tô chiếu đến thì mừng rỡ đứng dậy, cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng lại đón nàng về.

Phác Thái Anh không ngờ là, đèn xe vừa tắt đi, khuôn mặt Lạp Lệ Sa đang cười lập tức hiện ra. Phác Thái Anh nàng giận quá, đá một cước vào bánh xe rồi hậm hực mở cửa ngồi vào băng ghế sau. Lạp Lệ Sa cũng không dám nói gì nàng, giữ nguyên nụ cười trên môi đạp ga lăn bánh rời khỏi.

"Cô muốn về địa chỉ nào?" Lệ Sa vừa điều khiển vô lăng vừa nhìn nàng ở trong gương chiếu hậu, Phác Thái Anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt dỗi dỗi ban nãy, thật ra cũng có chút đáng yêu đấy chứ

"Chung cư Marina Riverside." Phác Thái Anh phát hiện Lạp Lệ Sa đang nhìn lén mình qua gương chiếu hậu thì trợn mắt nhìn lại

"Về nhà tôi chuyển khoản tiền xe với mì cho cô." vẫn là chất giọng dỗi dỗi lẫy lẫy đó, Lạp Lệ Sa tự nhiên quên mất mình bị người ta xách lên thế nào, cảm thấy tính tình thế này chắc chắn là tiểu thư của nhà giàu nào đó rồi

"Không cần, tôi nhận đủ tiền là được rồi. Hôm nay đi chơi về sao?" Lệ Sa từ chối đề nghị của nàng, dù sao gặp lại nhau thế này cũng tính là có duyên

"Tôi cứ chuyển cô làm gì được?" Phác Thái Anh nàng dỗi quá trừng mắt phồng má lên cãi lại, nàng cũng không ý thức được mình có bao nhiêu đáng yêu

Lạp Lệ Sa chỉ biết bất đắc dĩ thở dài, dù sao cô cũng không điên mà đi chê tiền, mặc kệ nàng ấy vậy. Phác Thái Anh thấy Lệ Sa chịu yên lặng mới yên tâm ngửa đầu tựa ra phía sau thả lỏng một chút, không hiểu sao gần đây nàng thường xuyên cảm thấy nhức đầu vào khuya muộn.

Chiếc xe dừng ở bãi đỗ của chung cư cao cấp, Thái Anh ở ghế sau đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Lạp Lệ Sa nhìn đồng hồ thấy đã gần sáng, đành lay Thái Anh dậy, nửa tiếng nữa cô phải đưa khách quen đi sân bay nên không thể lưu lại đây quá lâu. Phác Thái Anh nghe tiếng gọi khe khẽ, nheo mắt nhìn trời đã tờ mờ sáng bên ngoài, cầm lấy túi xách bên cạnh chuẩn bị rời khỏi.

Lạp Lệ Sa nhìn bóng dáng thướt tha của nàng liêu xiêu đi khỏi bãi đỗ, bật cười lắc đầu nhớ lại ban nãy Phác Thái Anh dỗi dỗi với mình, sau khi nàng ấy đi khuất khỏi tầm nhìn mới chuyển bánh rời khỏi đi đón khách.

Phác Thái Anh trở về nhà đầu óc đã mụ mị hết một nửa, lấy điện thoại dự phòng trong tủ chuyển khoản cho Lạp Lệ Sa, ảnh tấm card taxi lần trước vẫn còn lưu trên icloud máy chính nên nàng vẫn có thể dễ dàng xem được. Cũng cẩn thận kiểm tra lại vị trí di động, và chính xác là nàng đã để quên nó ở phòng khám của mình rồi, ngày mai mới có thể quay lại lấy.

Lạp Lệ Sa đón khách cũng ở gần chỗ chung cư của Phác Thái Anh, lúc nhìn thấy tin chuyển khoản tên Phác Thái Anh. Bỗng nhớ đến dung nhan sáng sủa tươi tắn của nàng, đúng là rất giống mặt trời, mặt trời Phác Thái Anh. Lạp Lệ Sa tự bật cười với suy nghĩ không đâu của mình, khách quen phía sau thấy cô cười cũng vui vẻ hỏi thăm.

"Là bạn trai nhắn sao? Đi làm sáng sớm thế này chắc bạn trai cháu phải lo lắng lắm."

Lạp Lệ Sa có chút ngơ ngác khi nghe thấy khách hỏi, bạn trai gì chứ?

"Là tin khách chuyển tiền thôi ạ, cháu chưa có bạn trai."

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net