Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh từ hôm đó chuyển tiền xong thì biến mất hút. Cuộc sống của Lạp Lệ Sa lại êm đềm trôi qua được nửa tháng. Tối hôm nay trời trong không một gợn mây, Lệ Sa tấp xe vào một quán bar đợi khách bên trong ra bắt xe. Vừa mới bật một chút nhạc của Rosé để chill thì bên ngoài náo loạn một hồi. Lạp Lệ Sa nàng không phải là người thích hóng chuyện, vừa định lái xe đi chỗ khác bắt khách thì cửa sau xe có người mở ra.

Mùi tanh của máu xông vào bên trong khoang xe, một tên bặm trợn đỡ một người bị mã tấu đâm xuyên bụng vào bên trong, máu tươi tuôn ra từng đợt thấm ướt áo của cả hai người, nhiều đến nỗi dây vào ghế không ít.

"Bệnh viện Seoul. Nhanh cái tay lên nếu muốn giữ cái mạng của mày." Tên bặm trợn lớn giọng ra lệnh, Lệ Sa đúng là hay gặp rắc rối với khách hàng, nhưng tình huống máu me thế này đúng là lần đầu mới gặp

Cô cũng không nói nhiều với tên giang hồ kia, trực tiếp nổ máy xe chạy đến bệnh viện Seoul bỏ lại đống hỗn loạn ở sau lưng. Tiếng xe cảnh sát tấp nập bao vây quán bar ở phía sau ngày càng xa rồi mất hẳn, Lệ Sa nhíu mày vì mùi máu trong xe, đợt này không biết phải làm vệ sinh mất bao nhiêu tiền mới có thể sạch sẽ.

Ô tô tấp vào cổng cấp cứu của bệnh viện, Lạp Lệ Sa cũng tự biết số phận cuốc xe này, chín mươi phần trăm là cúng cô hồn chứ không thu được tiền. Không ngờ là không những không thu được tiền, còn bị tên bặm trợn kia sai như con, khi không dính líu vào mấy người không sạch sẽ.

"Mày đỡ người lên cáng với tao."

Lạp Lệ Sa tất nhiên không muốn gây gỗ với loại người này làm gì, cô chạy ra cửa sau phụ tên đàn ông vạm vỡ đỡ lấy người gầy hơn bị đâm xuyên bụng vào khoa cấp cứu. Máu thịt từ vết đâm dính be bét vào người của Lạp Lệ Sa, nhân viên y tế trong khoa cấp cứu được một phen hoảng loạn không thôi.

Cả tua trực đang nhốn nháo tìm cách cố định nạn nhân lên cáng thì một nhóm đàn ông cầm vũ khí tràn vào bên trong. Tên bặm trợn lao đến cùng mấy tên kia ẩu đả, để lại Lạp Lệ Sa bất đắc dĩ trở thành người thân duy nhất của người đang nằm trên cáng.

Phác Thái Anh trong phòng làm việc nhận được chuông khẩn cấp thì khoác blouse lao ra ngoài như tên bắn. Khung cảnh hỗn loạn bên ngoài làm nàng cảm thấy nhức đầu không thôi, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ chính tiến đến xem xét tình hình của nạn nhân. Vết thương thủng bụng vô cùng nham nhở, Thái Anh đau đầu quan sát tình hình của nạn nhân để phát hiện sốc mất máu, ra lệnh cho nhân viên trong tua trực chuẩn bị phòng mổ cấp cứu.

Lạp Lệ Sa mặt lấm lem máu tươi thấy Phác Thái Anh mặc blouse và đeo thẻ bác sĩ cũng ngây ngẩn, không ngờ Thái Anh lại là bác sĩ, còn làm ở bệnh viện lớn như vậy. Phác Thái Anh chăm chú ghi nhận tình trạng bệnh nhân không để ý đến xung quanh nên không thấy Lạp Lệ Sa đứng ở ngay gần đó.

Tên bặm trợn ban nãy cầm cự không được bao lâu trước một nhóm quá đông, bị đánh cho tơi tả nằm trên sàn phòng cấp cứu. Lạp Lệ Sa bỗng nhiên bị hất văng trên mặt đất hét một tiếng thất thanh, một tên to con tiến đến muốn cướp người trên cáng thì bị Phác Thái Anh chặn lại. Dư quang nhìn thấy người bị hất là Lạp Lệ Sa nàng cũng rất bất ngờ.

"Mày tránh ra, đừng trách tao ra tay với con gái." Tên to con thở hềnh hệch trợn mắt nhìn nàng, những người còn lại trong tua trực đều bị doạ cho khiếp sợ, bám víu nhau đứng nép vào một góc, chỉ còn mình Thái Anh đứng mặt đối mặt với nhóm người kia

"Muốn làm loạn thì mời ra ngoài, đây là bệnh viện." Ngữ khí lạnh nhạt, lời nói ra cũng mười phần băng lãnh, gọng kính màu đen trên mặt làm cho Phác Thái Anh càng trở nên tràn ngập anh khí

Tên to con so với nàng càng kiệm lời hơn, hắn giơ tay định tát vào mặt Thái Anh thì bị một người từ phía sau bám lấy cắn vào bắp tay đau điếng không chịu buông. Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa nhào vào ngăn cản thật muốn hoảng, cô ấy nghĩ mình có thể là đối thủ của bọn chúng sao?

Tên to con tức giận đến điên rồ, hắn vung tay đập vào hết chỗ này đến chỗ khác để Lạp Lệ Sa buông ra, Phác Thái Anh thấy tình hình nguy cấp nếu không bảo vệ Lạp Lệ Sa cô ấy nhất định sẽ bị tên to con đánh chết. Thái Anh thân thủ nhanh nhẹn chỉ trong một đòn liền khoá chặt tay phải của tên to con vào một cái cáng gần đó  bằng ống nghe của mình, giọng nói như hét lên.

"Buông ra, Lạp Lệ Sa! Muốn chết hả?"

Lệ Sa cả người lấm lem máu thịt lúc này mới chịu buông ra chạy đến nấp ở phía sau lưng Phác Thái Anh. Bọn thuộc hạ thấy tên cầm đầu bị hạ trong một đòn thì nháo nhào xông lên tấn công Thái Anh bằng vũ khí. Phác Thái Anh đẩy Lệ Sa vào đám nhân viên đang bám víu nhau ra hiệu cho bọn họ bỏ chạy, một mình ở lại chăm sóc cho đám náo loạn này.

Phác Thái Anh thân thủ cao cường được học võ từ bé, nàng chậm rãi hạ từng tên một, người nhà bệnh nhân nằm trong phòng cấp cứu thấy vị bác sĩ quen thuộc đang đánh đấm với một đám du côn cũng hoảng sợ không thôi. Rất may là chỉ vài phút sau cảnh sát liền ập tới khống chế bọn chúng, Phác Thái Anh một mình phải tránh né bao nhiêu là đao kiếm, mồ hôi trên thái dương tuôn ra như tắm.

Bỗng nhiên một tên trong đám du côn thoát khỏi được kiểm soát của cảnh sát, hắn lao đến rút mã tấu đang đâm xuyên ra khỏi, làm cho máu phun ngùn ngụt lên trần nhà, Phác Thái Anh trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Bởi vì nàng nghĩ cảnh sát đã đến nên buông lỏng cảnh giác, bây giờ thì hay rồi...

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net