Chương 20: Thuần Quân (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay Giản Hoàng Tử bắt đầu bài học kỵ xạ, Hoàng Đế nhớ tới Thuần Quân, vốn định gọi Phùng Tố, cùng đến thao trường xem Giản nhi tập luyện, nhưng nàng chợt nhớ đến Nhị Hoàng Nữ, lại buồn bã thở dài, dặn Tử Kỳ: "Hỏi thử xem chiều nay Triều Phượng Cung có rảnh không, nếu dành được chút thời gian thì mời Thuần Quân đến, không được thì thôi."

Sau giờ ngọ (1h chiều), Tử Kỳ báo Triều Phượng Cung hồi đáp, Nhị Hoàng Nữ chẳng chịu rời Thuần Quân một khắc nào, cho nên hắn không đến được.

Hoàng Thượng chẳng còn tâm tình đọc sách, nàng quăng bút, xoa bóp sống mũi.

"Hoàng Thượng, Phong đại nhân đến rồi, đang ở Thiên Điện hầu giá."

Hoàng Thượng lập tức thanh tỉnh, nàng nhanh chóng xốc lại tinh thần, nói: "Phong Tây sao? Bảo bà ấy tiến vào đi, bà ấy có dẫn ai theo không?"

"Có dẫn theo một vị, là môn sinh của bà, Thích Ý, chưa bao giờ tham gia khoa cử, hiện tại trên người không có công danh."

Hoàng Đế thấy hiếu kỳ thêm vài phần.

Phong Tây là Tế Tửu (1) của Quốc Tử Giám, tuy không tảo triều nhưng lại rất thường xuyên diện thánh, bà lớn hơn Hoàng Đế mười bảy tuổi, nhưng hoàn toàn không giống bọn Học Sĩ cổ hủ kia, Phong Tế Tửu khởi xướng việc mở rộng nếp sống, chủ trương hòa mình với thế hệ sau, vậy nên cả ngoại hình và cử chỉ của bà đều trẻ trung hơn người đồng trang lứa rất nhiều.

"Phong Tây bái kiến bệ hạ."

Được Hoàng Đế chấp thuận, Phong Tây vén vạt áo lên, dứt khoát ngồi xuống, bà nâng chén trà, chỉ vào môn sinh bà đưa tới, nói rằng: "Đây là người Hoàng Thượng cần, tên là Thích Ý, là học sinh thần giữ lại bên người từ sáu năm trước, trong đám môn sinh của thần thì nàng ta thông tuệ và đáng tin nhất. Hoàng Thượng xem thử có vừa lòng không?"

Dáng dấp của nữ nhân tên Thích Ý chỉ khoảng chừng hai ba, hai bốn tuổi, nàng ta quỳ gối cúi đầu, khẽ rũ mắt xuống

Hoàng Đế chỉ trầm ngâm, hỏi nàng ta vài vấn đề, Thích Ý trả lời từng câu một, tốc độ rất chậm rãi, đối đáp chặt chẽ không một kẽ hở, nhưng lại không có vẻ tận tâm tận lực.

Hoàng Đế nhíu mày: "Cũng không tệ, nhưng không phải người trẫm mong chờ..."

Hoàng Đế nhìn về phía Phong Tây, nói: "Trẫm muốn tìm một lão sư cho Nhị Hoàng Nữ, Tử Kỳ không nói rõ với ngươi sao?"

Phong Tây mỉm cười đậy nắp ấm trà lại, hồi đáp: "Hoàng Thượng đừng vội, hay là bảo nàng ta viết một bài văn cho người xem thử đã."

Hoàng Đế lên tiếng: "Tử Kỳ, lấy giấy mực đến."

Thích Ý đứng dậy, vuốt phẳng những nếp nhăn trên y phục, vén tay áo lên, rũ mắt nhận cây bút Tử Kỳ đưa, nói một tiếng: "Đa tạ đại nhân."

Tử Kỳ ngẩn người, quét mắt liếc qua Thích Ý một cái, rồi nàng kìm lại nghi ngờ, lùi sang bên cạnh, giữ mực chờ lệnh.

"Thỉnh Hoàng Thượng ra đề."

Hoàng Đế thuận miệng nghĩ đại cái đề, bảo nàng ta làm một bài thơ.

Sau khi Thích Ý đắn đo suy nghĩ một hồi, nàng ta vừa lẩm bẩm vừa hạ bút.

Lúc cần chấm mực, Tử Kỳ khẽ nhích nghiên mực sang một bên, Thích Ý hơi khựng lại, bên môi lộ ra hai lúm đồng tiền, rồi nàng ta dùng sức nhấn một cái, múa bút vẩy mực.

Thơ xong, Tử Kỳ đưa cho Hoàng Đế xem,

Bài thơ này cũng coi như hay, nhưng chẳng có gì đặc biệt hơn người cả.

Dường như Phong Tây nhìn ra khúc mắc của Hoàng Đế, bà khẽ cười, nói: "Thích Ý, ngẩng đầu lên cho Hoàng Thượng nhìn kỹ một chút."

Hoàng Đế giương mắt, tập trung nhìn thử, lúc này nàng mới phát hiện ra đôi đồng tử của Thích Ý vẩn đục, đây là một người mù.

Hoàng Đế kinh ngạc tột cùng, nàng không một tiếng động đứng dậy, tự mình bước tới bên càng nàng ta.

"Phong Tây?" Nàng chỉ vào Thích Ý, hỏi Phong Tây: "Đây... là thật sao?"

"Sao dám khi quân." Phong Tây nói tiếp: "Theo yêu cầu của Hoàng Thượng, thần vừa khéo có một nhân tài như nàng ngay bên cạnh. Thần biết Hoàng Thượng rất lo lắng cho Nhị Hoàng Nữ, thần nghĩ, Thích Ý hẳn là người Hoàng Thượng hài lòng nhất. Thay vì tìm cho Nhị Hoàng Nữ một nghiêm sư kỳ tài, không bằng tìm một sư phó thấu hiểu trọn vẹn nhu cầu của Nhị Hoàng Nữ, là người thích hợp nhất để dạy dỗ con bé nên người."

Sau bao ngày dài mỏi mệt, đây là lần đầu tiên Hoàng Đế nhẹ nhõm mỉm cười.

"Phong Tây!" Nàng cao hứng nói: "Ngươi nói đi, ngươi muốn trẫm thưởng cho ngươi cái gì? Hử? Hay là ban cho ngươi một mối hôn sự thật tốt được không? Nhi tử của ngươi si luyến cửu muội của trẫm nhiều năm rồi, trẫm đồng ý giúp ngươi hoàn thành ước nguyện, định hắn làm chính quân của cửu muội!"

Phong Tây rướn mày, không thể kiềm được hạnh phúc, vội dập đầu tạ ân.

Hoàng Đế lại quan sát Thích Ý, trầm tư hồi lâu, cho nàng ta một chức quan tứ phẩm.

"Chờ qua Trung thu, ngươi hãy đến Văn Hoa Điện, trẫm giao Nhị Hoàng Nữ cho ngươi."

"Thần quyết không phụ ủy thác của bệ hạ." Thích Ý trầm giọng.

Đến chiều, tâm tình Hoàng Đế rất tốt, ngay cả khi Duệ Quân chạy tới quấn lấy nàng, nàng cũng không cảm thấy khó chịu và phiền hà như trước nữa.

"Nghe nói hôm nay Giản Hoàng Tử sẽ học kỵ xạ đúng không? Đệ cũng muốn, đệ cũng muốn đi!" Duệ Quân ôm nàng làm nũng.

"Ngồi xuống." Hoàng Đế khép sổ con lại, rồi vội vàng lật một quyển sổ khác ra xem, liếc qua sơ sơ, thấy là báo cáo thu thuế nửa năm qua của Đông Nam, tâm tình lại càng thoải mái, nàng điểm đầu bút đỏ thẫm lên môi Duệ Quân, nói: "Nếu đệ có thể kiên trì ngồi yên nửa khắc, trẫm sẽ cho phép đệ." (tầm 8 phút)

"Thật chứ?" Duệ Quân giơ ngón tay: "Ngoéo tay đi, Dật tỷ tỷ đã nói thì phải giữ lời!"

Tuy thề thốt rất hay, nhưng Duệ Quân vốn chẳng khác gì một thằng nhóc bướng bỉnh đầy sức sống, chưa tới nửa khắc đã lại quấn lên người nàng.

"Dật tỷ tỷ, tỷ xem xong chưa vậy? Chúng ta đi đi, đệ muốn đến đó cưỡi ngựa."

Hôm nay cậu đã mặc sẵn kỵ trang rồi, một bộ kỵ trang vàng nhạt bó cổ tay, kết hợp với mấy sợi tóc rối lòe xòe trước trán, trông rất khả ái.

Hoàng Đế thảy quyển sổ con đi, đứng dậy, chắp tay sau lưng nói: "Tử Kỳ, đi hỏi thao trường bên kia một chút, Giản Hoàng Tử luyện tập đến đâu rồi?"

Duệ Quân cực kỳ vui vẻ, cậu tung tăng reo hò, ôm lấy Hoàng Đế rồi hôn bẹp lên má nàng một cái, đu ở trên người nàng, rồi nhảy chân sáo vọt ra ngoài.

Đến thao trường, Giản Hoàng Tử đã học được cách lên ngựa lắp cung.

"Đệ lên đi, bộc lộ bản lĩnh cho trẫm xem nào." Hoàng Thượng buông tay Duệ Quân ra, Duệ Quân lại chẳng khác gì ngựa khỏe tuột cương, nháy mắt đã không thấy bóng người.

Chỉ một lát sau, cậu đã cưỡi ngựa dừng bên cạnh Hoàng Đế, tay cầm mã tiên (2), anh khí bừng bừng.

Hoàng Đế liền nói: "Tới đi, chạy cho trẫm coi thử."

Duệ Quân hừ hừ hai tiếng, ngẩng cằm lên, khiển ngựa tung vó, đồng thời cầm chặt cung tên, xoay người nhắm bia, tuy không trúng hồng tâm, nhưng vì dáng người phiêu dật, nâng cung bắn tiễn liền mạch lưu loát, trông đẹp mắt vô cùng.

Hoàng Thượng nở nụ cười.

"Khá lắm." Nàng khen ngợi.

Giản Hoàng Tử lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ, vỗ tay chạy đến.

"Giản Hoàng Tử, để ta dạy cho con." Duệ Quân nhiệt huyết dâng cao, chen qua đám cung nhân đang giữ dây cương hầu hạ bên cạnh Giản Hoàng Tử, kéo dây cương dẫn cậu bé chậm rãi chạy một vòng.

Giản Hoàng Tử bật cười khanh khách, hào hứng hô: "Mẫu hoàng, xem con nè!"

Hoàng Thượng mặt đầy ý cười, nói với Tử Kỳ: "Nhất định phải gọi Thuần Quân đến mới được."

Giản Hoàng Tử trông rất giống Phùng Tố, quả đúng như Hạ Ngọc nói, Hoàng Thượng rất thích kiểu tướng mạo này, bất luận là thị quân hay là Hoàng tử của mình. Nàng yêu lắm đôi mắt tròn to, đuôi mắt cụp xuống, làn da trắng nõn, vừa ngoan ngoãn lại vừa hoạt bát, nhìn thôi cũng thấy lòng đầy mừng vui.

Nàng rất thích Giản nhi, Giản nhi là con trai đầu tiên của nàng, mà lúc có Giản nhi, người nàng thích nhất chính là Phùng Tố.

Tử Kỳ lĩnh mệnh, đi gọi Thuần Quân đến.

Phùng Tố và Hạ Ngọc đang dỗ dành Nhị Hoàng Nữ, nghe thấy khẩu dụ của Hoàng Thượng, Phùng Tố rất vui vẻ, hắn vất vả lắm mới giao được Nhị Hoàng Nữ đã dỗ rất ngoan cho Hạ Ngọc, bản thân còn chẳng để ý đến việc chải chuốt, liền vội vã đến thao trường.

Từ xa xa, hắn đã thấy Giản nhi cưỡi ngựa chạy quanh, thân thể bé nhỏ lắc lư nghiêng ngả, tuy không nhìn rõ biểu cảm, nhưng hắn biết, trên khuôn mặt Giản nhi nhất định là nụ cười rất tươi.

Duệ Quân dừng ngựa ở giữa quan sát, vỗ tay khuyến khích Giản nhi.

Con ngựa nhảy qua hàng rào thấp tiếp theo, Giản nhi nhìn thấy Phùng Tố, giơ tay lên thật cao vẫy vẫy: "Quân phụ, quân phụ nhìn con nè!"

Cậu muốn thể hiện trước mặt quân phụ một phen, bèn thúc ngựa nhảy về phía một rào chắn khác.

Con ngựa xô đổ rào chắn, Giản Hoàng Tử ngã từ trên ngựa xuống, cái cổ mảnh khảnh gãy đứt.

Nụ cười của Hoàng Đế công cứng trên khuôn mặt, nàng gào lên thất thanh: "Giản nhi!"

Một tiếng rầm vang lên bên tai Phùng Tố, sau đó, tất cả âm thanh đều hóa hư không.

--

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai (chủ nhật) nghỉ một ngày, bởi vì chương kế tiếp tui định viết mười ngàn chữ lận, tui muốn viết chương mới thật chậm để duy trì trạng thái bình tĩnh nhất, vậy nên mỗi tuần sẽ nghỉ ngơi một ngày tìm lại cảm giác thong dong không chút lo lắng.

Mục tiêu tui viết bộ này là, sau khi mọi người đọc xong, nội tâm có thể bình tĩnh, cảm nhận được một chút hụt hẫng và mất mát, nhưng cũng không nuối tiếc cảm giác bình an.

Ngoài ra, tui định là tuần sau, tính toán sơ sơ thì chỉ cần 40 ngàn chữ, ba phần 1 ngàn chữ, cần khoảng 150 ngàn chữ mới có thể viết hết bộ truyện này. Chương mới mỗi tuần tổng được 20 ngàn chữ, qua vài tuần nữa là có thể nghênh đón kết cục rồi.

Hy vọng bộ truyện nữ tôn thị giác nam chủ vai phụ văn này có thể được mọi người yêu thích.

--

(1) Tế Tửu: Người đứng đầu các Tiến sĩ trong Quốc Tử Giám, nói chung tùy thời mà chức này lúc có lúc không, lúc là thế này lúc là thế khác, nhưng về cơ bản đây là chức vị thiêng liêng và được tôn trọng, tế tửu là kính rượu trời đất mà.

(2) Mã tiên: Roi quất ngựa

Má thằng bé chếc khiến tui thật sự ngã ngửa ạ, đây đúng là ép Phùng Tố đến chỗ chết, vốn đang nhi nữ song toàn, đùng phát mất cả 2. Ban đầu, tui cứ tưởng bạn này cảm thấy không hài lòng về con, sau này lớn lên hai cha con có mâu thuẫn gì thôi, ai ngờ thằng bé còn không kịp lớn luôn.

Thật sự vẫn thấy hoang mang, mới chap trước thằng bé còn tí xíu, ngoan ngoãn ngây thơ này nọ, chap sau chếc thật, edit mà chưa hết sốc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net