Chương 21: Thuần Quân (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Đế bãi triều hai ngày sau, rồi thêm hai ngày tiếp.

Tình hình Phùng Tố không ổn chút nào, may mà còn mấy vị thị quân ở bên chăm sóc, tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng cũng chỉ là... tạm thời.

Hoàng Đế nhốt mình trong Càn Nguyên Cung, cơm nước đưa tới hằng ngày cũng chẳng buồn động đũa.

Khi Thuận Chiêu Quân đến thăm, nàng còn có thể khôi phục chút tinh thần đáp lại, thoạt nhìn rất bình tĩnh.

Sau khi Thuận Chiêu Quân ra khỏi Càn Nguyên Cung, ông liền giận dữ trách mắng cung nhân: "Một đám vô dụng, giờ là lúc nào rồi mà đến cả một người chăm sóc Hoàng Đế cũng không có!"

Tử Kỳ vội đáp: "Dạ bẩm, Hoàng Thượng không muốn gặp ai cả."

Thuận Chiêu Quân nhíu mày, hỏi Tử Kỳ: "Đã có những ai đến tìm Hoàng Đế rồi?" Ý ông hỏi là các thị quân trong hậu cung.

Tử Kỳ minh bạch, nàng hồi đáp: "Dung Quân và Cung Bạn có tới."

Thuận Chiêu Quân ngửa mặt cảm khái: "Đám còn lại đều chẳng được tích sự gì... Gọi Dung Quân đến, bảo nó bồi Hoàng Đế đi."

Cái ngày Giản Hoàng Tử tạ thế, Hoàng Đế ôm chặt cơ thể không còn mềm mại, cũng chẳng còn một hơi ấm của cậu trong lòng, ngồi ngây ngốc cả đêm.

Khí trời hôm đó thật đẹp, nhưng đối với tất cả mọi người, mỗi khi hồi tưởng lại, trong ký ức đều hiện lên một ngày âm u dài vô tận.

Ngày ấy, trong Triều Phượng Cung, từ khi tỉnh lại sau cơn hôn mê, Phùng Tố hóa điên. Minh Sử Độ cũng sợ chết khiếp, cậu khóc lóc muốn nhận tội về mình, chạy đến quỳ sụp dưới chân Hoàng Đế, còn chưa kịp nức nở thốt ra câu nào đã bị Tương Quân bịt miệng lại, dùng sức kéo đi.

"Huynh thả đệ ra, đừng có cản đệ... Đệ không cưỡi ngựa nữa, không bao giờ dám nữa..." Vẻ mặt Minh sợ hãi tột độ, lại ngập tràn bi thương, cậu lẩm bẩm: "Là lỗi của đệ, tất cả là do đệ! Huynh thả đệ ra, thằng bé... thằng bé không còn nữa rồi!"

Duệ Quân nhỏ tuổi rơi lệ đầy mặt, đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một sinh mệnh ngay trước mắt mình tan thành tro bụi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Đế lộ ra vẻ mặt như thế.

Cậu vừa hoang mang vừa day dứt, chỉ biết nắm chặt tay Lâu Anh, khóc lóc hỏi chàng ta: "Là lỗi của đệ phải không? Tại đệ nên Dật tỷ tỷ và Thuần Quân mới đau lòng đến vậy, đệ không nên dạy thằng bé, lẽ ra đệ không nên dạy cho nó, thằng bé còn nhỏ ơi là nhỏ... Đệ nên làm gì bây giờ? Ca ca, đệ phải làm gì..."

Lâu Anh trả lời bằng cách giao cậu cho người hầu, dặn dò: "Nhìn qua thì ngươi thông minh hơn chủ tử của ngươi một chút, trong mấy ngày tới nhớ giữ cậu ta ngồi yên trong cung chờ đợi, không được nói những lời không cần thiết."

Người hầu Duệ Quân mang theo từ Hầu phủ có thể nhìn ra dụng tâm của Lâu Anh, ngân ngấn nước mắt hành lễ: "Đa tạ Tương Quân."

"Đi đi, cậu ta còn trẻ, đừng để cậu ta dừng bước ở đây." Câu kế tiếp, giọng điệu của Lâu Anh thật bi ai: "Phải vững vàng lớn lên, những năm tháng sau này còn dài lắm..."

Chàng ta bước vào Triều Phượng Cung, nhận chén thuốc trong tay Triều Lộ, đưa cho Hạ Ngọc.

"Huynh cũng nên nghỉ ngơi chút đi."

Hạ Ngọc chỉ gật đầu, dịu dàng dỗ dành Phùng Tố thần trí mơ hồ uống thuốc, từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho hắn.

Bầu không khí trong đây thật ngột ngạt, Lâu Anh lánh ở ngoài điện, thở ra một hơi nặng nề, Châu Cơ chắp tay nói với chàng ta: "Tạ trời tạ phật, nô tài còn cho rằng chủ tử không thể chống đỡ được, sẽ là người gục ngã đầu tiên."

Lúc mới nghe tin dữ, Hạ Ngọc đến đi lại còn không gắng gượng nổi, mới loạng choạng đi được vài bước đã ngã dúi mấy lần. Triều Lộ và Châu Cơ đều cho rằng chuyện này sẽ sớm vượt qua giới hạn của Hạ Ngọc, sợ chàng suy yếu đổ bệnh.

Nhưng đến tận bây giờ, Hạ Ngọc vẫn kiên cường và đáng tin như không, ân cần chăm sóc Phùng Tố.

Lâu Anh nhắc nhở: "Chờ chuyện này kết thúc, các ngươi nhất định phải chăm sóc hắn cẩn thận, bây giờ hắn vẫn còn một hơi cầm chừng, không đến mức không chịu đựng nổi."

"Đa tạ Tương Quân." Châu Cơ nói lời cảm tạ.

Khóe miệng Lâu Anh nhếch lên, ẩn ẩn một tia bất đắc dĩ, tự giễu đáp: "Không cần đâu."

Chàng ta quay đầu nhìn về phía nội điện ngột ngạt, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương lạnh buốt giá. Ký thác toàn bộ hy vọng sống lên cơ thể yếu ớt của thân nhân, tất sẽ nhận được kết quả như thế.

Nghĩ đến Ngũ Hoàng Nữ, trái tim chàng ta chợt đau đến quặn lại, sau đó là một mảng trống rỗng, chàng ta nhỏ giọng nói: "Vậy nên ta mới không yêu con."

Bất luận là thê chủ, hay là nữ nhi ruột thịt, chàng ta đều không ký thác bất kỳ tình cảm gì lên họ, càng không để bản thân đắm chìm trong những vai diễn đầy giả dối.

Hoàng Thượng bãi triều đến ngày thứ ba, Thừa Tướng xin bái kiến, dập đầu tạ tội, nói nhi tử của mình vô phúc, để Hoàng Thượng lo lắng, đây chính là lỗi của bà.

Hoàng Thượng nhìn thấy vài sợi tóc bạc xen lẫn trong mớ tóc đen của Thừa Tướng, lập tức hoàn hồn. Đôi mắt của nàng sưng húp, đau nhức vô cùng, một giọt lệ vương trên hàng mi lăn xuống, rồi nàng bình tĩnh đáp: "Phùng Tướng đang nói gì thế..."

Phùng Tướng khẽ thở ra một hơi, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã bị dòng nước mắt lăn dài trên gò má Hoàng Đế dọa cho kinh sợ, lúc này bà mới nhận ra, Hoàng Đế thật sự đã từng động tâm với nhi tử của bà.

Hoàng Đế thẫn thờ ngồi trên ngai cao, lẻ loi trơ trọi, trông như một đỉnh núi cô độc, một thân một mình, gánh vác áp lực, rồi cũng một thân một mình, lẳng lặng rơi lệ.

Nàng mặc cho những giọt nước mắt tuôn như mưa, Thừa Tướng chợt thấy sống mũi cay cay, bà chống hai tay lên mặt đất, run rẩy đứng dậy, nước mắt cũng chảy xuống, nhỏ trên mu bàn tay.

Hoàng Đế nhìn thấy đôi vai run run cùng với những sợi tóc bạc của bà, nhẹ nhàng mỉm cười, đau đớn nói: "Ta rất thích Giản nhi."

Thừa Tướng không kiềm chế được nữa, nói một tiếng đắc tội, vội lấy tay áo gạt lệ.

"Phùng Tướng không cần khuyên trẫm gì hết, trẫm hiểu cả." Nàng tiếp tục: "Trẫm hận sự bình tĩnh của chính mình. Mất đi Giản nhi, trẫm còn có thể nói với Hoàng Trưởng Nữ, không được dừng bài vở lại, không được sợ hãi kỵ xạ, sau này các Hoàng tử của trẫm vẫn phải tiếp tục học môn này, đây là truyền thống của triều ta, truyền thừa của lão tổ tông không thể bãi bỏ."

Thừa Tướng lau đi nước mắt, nói rằng: "Bệ hạ anh minh."

Hoàng Thượng cười lạnh một tiếng.

"Phùng Tướng yên tâm..." Hoàng Đế gằn giọng: "Trẫm sẽ đối xử với Tố Tố thật tốt, không có gì thay đổi sau chuyện này cả."

Lúc nàng nói những lời này, tâm trí dường như trôi về một nơi rất xa, nàng làm yên lòng Phùng Tướng, cũng như tự thề với trái tim mình.

Đêm đó, nàng đến thăm Phùng Tố, Phùng Tố mới chỉ khôi phục được chút tỉnh táo, nhưng lại nhanh chóng rơi vào trạng thái điên cuồng.

Hoàng Thượng đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, nàng cứ đứng đó, mặc cho Phùng Tố túm lấy vạt áo của mình, đau đớn gào khóc thảm thiết.

"Đó là con của thần thị, là đứa con duy nhất của thần thị..." Hắn rống lên: "Hoàng Thượng không hiểu, Hoàng Thượng không hiểu đâu... Thằng bé là sinh mạng của thần thị."

"Nó cũng là con của trẫm mà." Hoàng Đế thì thào.

Trước khi nàng chìm dưới đáy vực bi thương, Thuận Chiêu Quân có tới tìm nàng. Không phải để khuyên nhủ, mà là quát mắng.

"Tiên Đế chết yểu ba nhi tử, nữ nhi còn chết yểu đến bảy đứa, nếu như Tiên Đế cũng giống như con, vậy thì trời đất đã sụp từ lâu rồi!" Thuận Chiêu Quân nói: "Nhuận Hoàng Tử mà Tiên Đế thương nhất ngã từ trên kiệu xuống, ngày hôm sau mẫu hoàng của con vẫn có thể bình tĩnh dùng bữa như thường, con cứ giữ tâm tính thế này thì có điểm nào giống với dáng vẻ của Đế giả đây!"

Nhuận Hoàng Tử mà Thuận Chiêu Quân nhắc đến là đệ đệ của Hoàng Đế, đang được nuôi dưỡng trong cung của Thuận Chiêu Quân, đích thực là Hoàng tử mà Tiên Đế thương yêu nhất.

Hoàng Đế bi ai mỉm cười.

Đôi lúc nàng không nhớ được danh tính của các hài tử, hỏi mới biết là do ai sinh, thậm chí còn không nhớ cả tên của những thị quân vây quanh hầu hạ.

Nhưng bọn họ đều không giống Phùng Tố, lại càng không giống Giản nhi của nàng.

Phùng Tố là nam nhân đầu tiên, từ tận đáy lòng, nàng ôm thương nhớ. Cung yến tương kiến thuở thiếu thời, cảnh xuân xán lạn, lất phất trời hoa. Nàng uống nhầm một đôi mắt đẹp tựa ngân hà, chợt thấy toàn bộ thế giới đều sáng lên.

Lúc nàng mới phong vương, nghe theo mưu tính của quân phụ, cưới liên tiếp hai người, đều không phải người nàng tâm niệm.

Nàng vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc đó, sau vô số lần thăm dò, cuối cùng Phùng Tướng cũng tỏ thái độ, lúc bà trở thành đồng mưu với nàng (1), nàng đã vui sướng xiết bao. Vui sướng vì con đường bước lên đế vị của nàng lại vững vàng hơn chút, vui sướng vì cuối cùng nàng đã có thể đến gần vị tài tử danh chấn kinh thành, khiến cho vô số vương công quý nữ khuynh tâm đó, thu hắn lại bên mình.

Nàng vui sướng, vì dù sau đó mảnh rung động này nhạt đi rồi, cũng không phải là ái cạn tình phai. Giản nhi rất giống Phùng Tố, cho nên nàng luôn muốn thấy dáng vẻ trưởng thành của Giản nhi, rạng rỡ như phụ thân của cậu, lúc xuân thì làm rung động trái tim của vô số nữ nhân. Nàng muốn nở mày nở mặt gả Giản nhi ra ngoài, nhìn nữ tử may mắn đó mừng như điên, sau đó nói với Phùng Tố rằng, chàng nhìn kìa, Giản nhi và thê chủ của nó, thật giống ta và chàng năm xưa.

Đúng vậy, đây thật sự là tấm chân tình của nàng.

Nàng không phải tảng đá, càng không phải Đế Vương máu lạnh, nàng cũng có tình, cũng sẽ biết đau.

"Giản nhi, cũng là con của ta, nó cũng là con của ta..." Hoàng Đế lẩm bẩm.

Nàng muốn làm gì đó cho Giản nhi, nàng có biết bao bi thương và phẫn nộ không thể phát tiết. Trời cao muốn đoạt đi nhi tử mà nàng thương yêu nhất, nàng là Hoàng Đế tôn quý, thế mà cũng lực bất tòng tâm.

Hoàng Đế hồn bay phách lạc trở lại tẩm cung lạnh như băng của nàng. Trong lúc ngẩn ngơ, Tử Kỳ lui ra, nói Dung Quân đến rồi.

Hoàng Đế muốn tỏ ra bình thường nói với hắn mấy câu, nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, bàn tay của Dung Quân đã kề sát bên mặt, hắn gục đầu xuống, chạm vào trán nàng, một tay vuốt nhẹ mái tóc, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, đừng đau khổ, cũng đừng tiếp tục dày vò bản thân nữa. Thần thị sẽ ở bên người, không để một mình người gánh chịu tịch mịch..."

Vào lúc này đây, chỉ có Dung Quân dám đến băng bó vết thương còn rỉ máu, xoa dịu đau đớn cho nàng.

Hoàng Thượng ngẩn người, nâng mặt hắn lên, nhìn ngũ quan có mấy phần tương tự, thì thào: "Liêm... Sinh cho trẫm một Hoàng tử đi, giống như chàng..."

Dung Quân rũ mi, nhắm mắt hôn lên tay nàng.

"Vâng."

Đảo mắt đã đến ngày đông, Thuận Chiêu Quân làm mấy trận pháp sự, đặc biệt là ở Triều Phượng Cung. Ông còn đích thân đeo chuỗi phật châu lên cổ tay Phùng Tố, dù hắn lúc nào cũng ngây ngây dại dại.

Hạ Ngọc giúp Phùng Tố kéo ống tay áo xuống, thay hắn cảm tạ Thuận Chiêu Quân.

Thuận Chiêu Quân chợt nói: "Con là người thiện tâm."

"Thần thị và Thuần Quân... đã biết nhau lâu lắm rồi."

Biết nhau từ rất sớm, gặp gỡ ở Vương phủ, lại cùng hầu một người.

Lúc còn ở nhà, không phải là mẫu thân không động tâm tư dẫn chàng ra ngoài khoe khoang thể hiện, nhưng đến hai buổi thưởng hoa yến, Hạ Ngọc bất luận là ngoại hình hay là thơ ca thi phú, đều bị hào quang của Phùng Tố đánh tan.

Phùng Tướng gia có một tiểu công tử, tài hoa hơn người, xinh đẹp đoan trang, dương quang rực rỡ.

Không ai chú ý đến Hạ Ngọc, tuy có khen chàng viết chữ làm thơ cẩn thận chỉn chu hiếm thấy khó tìm, nhưng cũng chỉ liếc chàng một cái, rồi đưa mắt nhìn sang Phùng Tố ở phía xa.

Từ rất lâu trước đây, Hạ Ngọc đã chăm chú quan sát Phùng Tố, vừa đố kỵ vừa tán thưởng. Chàng thường xuyên ngắm Phùng Tố đến say mê, thoạt đầu còn nghĩ, tại sao mình không phải là hắn, về sau ý niệm đó cũng không còn, chàng chỉ muốn thân cận với hắn hơn một chút, nhìn thấu qua đôi mắt của hắn, hồi ức một thời vẻ vang của hắn, đố kỵ đã dần nhạt đi, thứ duy nhất đọng lại, chính là tiếc nuối.

Tình trạng cơ thể Phùng Tố ngày càng lụn bại. Sau khi đông về, hắn nôn ra mấy lần máu, dưới ánh mắt chăm chú của Hạ Ngọc, thong thả điêu tàn.

Mười chín tháng chạp, sinh thần của Phùng Tố.

Hôm đó, Hoàng Thượng đội tuyết mà đến, ở bên hắn cả một ngày, buổi tối cùng nằm với hắn trên một chiếc giường, nhớ lại những chuyện thú vị lần đầu gặp gỡ, khiến hai người đều cười phá lên.

Ngày hôm sau, Hoàng Thượng tảo triều, bước nông bước sâu đạp tuyết rời khỏi Triều Phượng Cung, đột nhiên một quả cầu tuyết bay tới.

Hoàng Đế ngoái đầu, nhìn thấy Phùng Tố, vai khoác áo choàng, dựa vào khung cửa, rạng rỡ mỉm cười, đẹp tựa ánh xuân.

Nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ, hắn ném cầu tuyết, to gan lớn mật gọi vang tên nàng ——

"Triệu Dật!"

Hoàng Đế thoáng chút kinh ngạc, chợt nở nụ cười.

Nàng xoay người thi lễ, nhướn mày hỏi: "Triệu Dật hữu lễ, công tử là..."

"Nàng phải rõ chứ, khắp kinh thành không ai không biết, ta tên là Phùng Tố."

Hoàng Đế lê bước đến buổi thượng triều, trên đường, nàng nghe thấy tiếng chuông ngân.

Cung nhân phía sau lập tức quỳ rạp xuống, Tỷ Kỳ nhỏ giọng nói: "Triều Phượng Cung báo tang, Thuần Quân qua đời."

Hoàng Đế lẳng lặng đứng trong tuyết, ngẩng đầu nhìn những đóa tinh thể bay đầy trời.

Nàng nhớ đến câu thơ khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, do chính Phùng Tố đưa cho nàng.

"Tuyết lạc chốn kinh Hoa, cành xuân trao tay ta."

Nàng giơ tay lên, che khuất khuôn mặt, nước mắt chầm chậm lăn xuống.

Nàng phải rõ chứ, khắp kinh thành đều biết, ta tên là Phùng Tố.

Hỉ yến trong Vương phủ ngày ấy, tiếng cười của nàng liên miên không dứt, nàng nắm tay Phùng Tố, uống hết chén này đến chén khác.

Khách khứa chật ních, cười nói hân hoan, thâu đêm suốt sáng.

Tất cả... đều không còn nữa rồi.

Hắn chẳng để lại bất cứ thứ gì, vĩnh viễn rời khỏi nhân thế.

"Triệu Dật."

"Nàng phải rõ chứ, khắp kinh thành đều biết, ta tên là Phùng Tố."

Hoàng Đế hạ tay xuống, mỉm cười: "Ta biết chứ, ta đã biết từ lâu rồi."

Đã biết hắn là những rung động một thời ngây ngô, là mối tình đầu ghi tâm khắc cốt, đã biết hắn là Phùng Tố của nàng.

--

Tác giả có lời muốn nói: Khóc thấy mịa...

(Bởi vì số lượng từ đủ 60 ngàn, vậy nên hôm nay tui nghỉ nhé, chương này tui vừa viết vừa khóc sml, nên muốn từ từ bình tâm lại, ngày mai sẽ nhẹ nhàng hơn, hy vọng mọi người không cảm thấy quá đau buồn...)

--

(1) Đồng mưu: Lên cùng một chiếc thuyền, nhập phe nữ 9

Thật sự thì chương này tui edit mất nhiều thời gian nhất, do quá thích Phùng Tố, nên thật sự chữ nào cũng chăm chút mất nửa đời.

Thiệt sự có rất nhiều lý do để yêu quý bạn này, nam chủ nêu ra đa số rồi, chính trực, tài giỏi, hơi đỏng đảnh, yêu kiều nhưng vẫn rất hiểu chuyện, sống tình nghĩa, nhân hậu, so với nam chủ tĩnh lặng nhạt nhẽo thì phải công nhận, bạn này nổi bật và hấp dẫn hơn nhiều, tui mà là nữ 9 thì tui cũng sẽ thích bạn, bạn có cái vibe rất là tình đầu luôn. Chỉ có 1 điều duy nhất tui không thích ở bạn, là bạn chếc, má này thì xin phép blame tác giả, cứ char nào t thích thì auto chếc thương tật, riết như bị nguyền.

 Nhưng thôi, kỷ niệm đi được nửa chặng đường, nhân vật tui thích nhất lãnh cơm hộp =(((

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net