Chương 32: Năm thứ hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số lần Tháp Khả Diên tìm Tam Hoàng Nữ dần nhiều lên. Nhưng khi đến, nếu chỉ có Tam Hoàng Nữ, nàng liền thả hồn vía lên mây, lén lút nhìn ngang liếc dọc.

Tam Hoàng Nữ: "Ôi trời, này đúng thật là..."

Văn Bảo cũng thường xuyên đến đây hơn trước, ban đầu cậu chỉ đơn giản là hiếu kỳ, muốn nhìn người đồng hương với sinh phụ thêm một chút. Sau đó cậu lại tò mò về con người tên Tháp Khả Diên này hơn.

Tháp Khả Diên thoạt nhìn rất nghiêm túc, nhưng mỗi khi nói chuyện với cậu thì lập tức biến thành người khác. Khuôn mặt ngăm đen của nàng sẽ lộ ra mấy vệt đỏ đến phát sáng, ánh mắt cũng chỉ dám liếc cậu một cái liền vội vã dời đi, vừa căng thẳng xoắn xuýt hai tay vừa nói chuyện với cậu.

Văn Bảo biết, đây là nàng thích cậu, nàng ngượng ngùng.

Văn Bảo rất hay trêu nàng, cố ý hỏi: "Tháp Khả Diên, sao nàng không chịu nhìn ta?"

Tháp Khả Diên vô thức nghe theo "mệnh lệnh" của cậu, nhưng mới liếc cậu một cái đã cuống cuồng nhảy dựng lên, khuôn mặt cũng chín đỏ, bừng bừng bốc khói.

Tâm tư của Tháp Khả Diên, cuối cùng cũng bị Đường Thư Lý biết được.

Đường Thư Lý hỏi nàng: "Con nhìn trúng Hoàng tử có đôi mắt uyên ương (1) phải không? Thằng bé là Hoàng tử cung nào vậy?"

Đường Thư Lý suy nghĩ sâu xa hơn Tháp Khả Diên rất nhiều.

Thắp Khả Diên xoắn xuýt hai tay, ngượng ngùng nói: "Sinh phụ của chàng là người Ô U, giống như a phụ của con ấy. Chàng, chàng nói chàng là người của Thanh Yến Cung, do Văn, Văn Trì chính của Thánh Thượng nuôi dưỡng từ bé, còn nói dưỡng phụ đối xử với chàng vô cùng tốt."

Đường Thư Lý trong lòng có dự tính.

"Hóa ra là Văn Trì chính."

Đường Thư Lý suy nghĩ hồi lâu, hỏi Tháp Khả Diên: "Con thích thằng bé thật lòng sao?"

Tháp Khả Diên gật gật, xong lại buồn bã lắc đầu: "Con sợ... chàng ấy theo con... sẽ phải chịu khổ."

Nàng phải quay về Thổ Hồ Nại, Hoàng tử tôn quý, sao có thể cùng nàng đến loại địa phương đó chịu khổ? Trước đây nàng cảm thấy Thổ Hồ Nại cái gì cũng tốt, nhưng sau khi sống ở Hoàng cung, nàng mới biết, hóa ra trên trời dưới đất, luôn không thể sánh được với nhau.

Đường Thư Lý ngẩn người, sau đó hắn đột nhiên mỉm cười, nói với Tháp Khả Diên: "Nếu con thật lòng thích thằng bé, vậy thì hỏi nó đi. Nếu thằng bé đồng ý cùng con quay về Thổ Hồ Nại thì con phải nói với Thánh Thượng. Chúng ta dựa theo quy củ của nơi này, đề thân với mẫu hoàng của nó là được."

"Thật sự có thể không?" Ánh mắt Tháp Khả Diên bừng lên rực rỡ.

"Ừm, chỉ cần thằng bé đồng ý." Đường Thư Lý lặp lại: "Chỉ cần thằng bé đồng ý..."

Qua mấy ngày, Tháp Khả Diên tìm một cơ hội, nói riêng với Bảo Hoàng Tử vài câu.

Tam Hoàng Nữ nấp cách đó không xa, lén lút theo dõi, Ngũ Hoàng Nữ ngậm lấy ngọc bài đang đeo trên cổ, ngồi xổm trên mỹ nhân kháo (2), hỏi: "Nàng ta sao thế?"

Tam Hoàng Nữ: "Nàng nhìn trúng đệ đệ ta."

Ngũ Hoàng Nữ nhổ ngọc bài ra, xoay xoay đùa nghịch: "Ánh mắt không tệ."

Tam Hoàng Nữ: "Không tệ thì không tệ, nhưng để Văn Bảo đi theo nàng ta đến Thổ Hồ Nại..."

"Không phải tỷ nói, đất trong thiên hạ đều là của vua, Thổ Hồ Nại cũng là đất của chúng ta thôi, chẳng qua là cách kinh thành hơi xa tẹo, có ngần này thôi nè." Ngũ Hoàng Nữ khoa tay múa chân.

"Thôi đi, nơi đó... Nếu Lục Bộ Cô lại cấu kết với đám mọi rợ Lam Hải Tây, vậy thì Thổ Hồ Nại còn bình yên thế nào được nữa?"

"Chúng dám đến thì mình dám đánh, đánh đến khi nào phục thì thôi." Ngũ Hoàng Nữ căn bản không coi chuyện khiến nàng âu sầu là vấn đề gì to tát: "Tỷ còn lo gì nữa trời?"

Tam Hoàng Nữ bất đắc dĩ lắc đầu: "Triệu Yến, muội thật là... đâu phải cái gì cũng giải quyết được bằng vũ lực."

"Được tất." Ngũ Hoàng Nữ nói: "Chỉ cần binh hùng tướng mạnh, giáo gác biên cương, rồi ném mấy nhân tài miệng lưỡi không xương như tỷ qua bên đó làm thuyết khách, thế là vạn sự ấm êm. Ngọc quân phụ dạy tỷ đọc rất nhiều sách, nhưng tỷ đừng có mù quáng đâm đầu vào đọc mà quên đi cốt lõi, cái gọi là tiên lễ hậu binh, chung quy phải có cường binh, lễ của tỷ mới có đất dụng võ. Nhưng chỉ dùng mỗi binh cũng không được, đánh xong thì phải có giáo dục để cảm hóa, cảm hóa là để không phải đánh tiếp nữa, tiết kiệm ít bạc cho ngân khố, cũng giúp mẫu hoàng bớt đi mấy sợi tóc bạc."

Bên này vừa nói xong, Tháp Khả Diên bên kia cũng nhận được câu trả lời ưng ý, khiến nàng sung sướng nhảy cẫng lên.

Văn Bảo gật đầu.

Tam Hoàng Nữ thẳng tay vỗ cái bốp vào mặt mình, vừa vò mặt vừa nói: "Toang, giờ chẳng biết nói sao với quân phụ nữa. Nam hài tử đủ lông đủ cánh đều muốn bay đi là thế nào?"

"Mắc gì không bay, chẳng lẽ tỷ không muốn ngắm nhìn cố hương nơi phụ thân tỷ từng sống à?"

Tam Hoàng Nữ ngẩn ra.

Ngũ Hoàng Nữ nói: "Đây là chuyện tốt, Văn Bảo đọc nhiều sách, qua đó nó có thể giáo hóa người man bản địa, sau này chân chính là thân gia một nhà. Mẫu hoàng chắc chắn sẽ đồng ý, không những đồng ý mà còn vui mừng. Văn Bảo là minh châu Tây Vực, nếu chọn cho huynh ấy một người trong triều, muội thấy không khác gì đang nhốt hùng ưng trong lồng sắt, chẳng thà chúng ta thả huynh ấy giương cánh bay cao, quay về nơi quê hương cố thổ."

Tam Hoàng Nữ vô cùng sửng sốt.

Ngũ Hoàng Nữ vỗ vai Tam Hoàng Nữ: "Ngọc quân phụ nghĩ rộng hơn tỷ nhiều, ông ấy cũng sẽ cảm thấy đây là việc tốt... Cho muội chúc mừng trước nhé."

Trung thu trôi qua, trước khi Tháp Khả Diên rời đi có tâu việc này với Hoàng Đế.

Đúng như dự đoán, Hoàng Đế nhanh chóng đồng ý mối hôn sự này, sau khi nàng thương nghị với các đại thần, liền định ngày hòa thân vào tháng năm năm Khánh Lịch hai mươi.

Đường Thư Lý tạ ân, cùng Tháp Khả Diên quay về Thổ Hồ Nại trước.

Tháng giêng năm Khánh Lịch hai mươi, Hoàng cung chuẩn bị lễ đưa thân, dựa theo lễ chế, cần phải tiến hành phong thưởng tương ứng, Hoàng Đế nói: "Năm Khách Lịch hai mươi... Vậy là trẫm đăng cơ chấp chính đã được hai mươi năm rồi, không bằng nhân dịp đại hỉ này, tấn vị phân cho những người còn lại."

Mười lăm tháng giêng, đầu tiên Hoàng Đế tấn phong Hạ Ngọc, Hạ Ngọc được ban phong hào mới, Hiền, gọi là Hiền Quân.

Còn đặc lệ cho Văn Bảo lấy tên làm phong hào, phong là Văn Bảo Quận quân, chọn ngày lành chiêu cáo thánh chỉ hòa thân với tứ hải.

Mười sáu tháng giêng, đại phong lục cung, các tân nhân đều tấn vị phân, mấy lão nhân cũng có thêm ban thưởng, Dạ Nguyệt và Sương Bạch đã qua đời cũng bởi vì Văn Bảo mà tấn thêm một cấp.

Hạ Ngọc không nhìn ra vui buồn, khi về Thanh Yến Cung vẫn sinh hoạt như thường ngày. Chàng kiểm kê đồ đạc mà Văn Bảo phải mang đến Thổ Hồ Nại, trong đó, chỉ tính mỗi sách cũng chất đầy mười mấy rương lớn. Ngoài ra, Dụ Quân còn tặng rất nhiều y dược điển tịch và các dược thảo trân quý.

Văn Bảo nhận hết toàn bộ, cẩn thận cảm tạ từng người một.

Đầu tháng năm, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Tam Hoàng Nữ chủ động xin đi đưa thân, Ngũ Hoàng Nữ cũng muốn đi theo. Hoàng Đế rất cao hứng, liền cho phép cả hai.

Mười lăm tháng năm, xa giá xuất phát từ kinh thành, đội ngũ hết sức hoành tráng, các loại vàng bạc châu báu nhiều vô số kể, nhưng nhiều nhất, hẳn vẫn là sách của Văn Bảo

Hoàng Đế ân chuẩn cho Hạ Ngọc đứng bên cạnh nàng trông theo đoàn người. Trên thành lâu, trời xanh lộng gió, cờ bay phần phật, Lục Hoàng Nữ đỡ Hạ Ngọc, híp mắt nhìn đội ngũ đưa thân.

Chàng thấp thoáng thấy Văn Bảo đưa tay ra vẫy vẫy, rồi thấy Tam Hoàng Nữ cũng ngoái đầu vẫy tay với chàng, sau đó nàng cùng với Ngũ Hoàng Nữ, hướng về Hoàng Đế và các thị quân đứng trên thành lâu, ôm quyền thi lễ, rồi thúc ngựa về phía xa.

Hoàng Đế vô cùng vui vẻ, nàng đứng một bên, lẩm bẩm với chính mình: "Minh châu Tây Vực của trẫm!"

Văn Bảo đến Thổ Hồ Nại hòa thân, nàng không hề đau lòng, chỉ thấy cao hứng.

Hạ Ngọc trút một tiếng thở dài.

Lục Hoàng Nữ trúng phải gió, ho khan vài tiếng, thấp giọng an ủi: "Ngọc quân phụ đừng đau lòng, đây là huynh ấy về nhà, không phải đi xa."

"Quá xa." Hạ Ngọc nói: "Ta không buồn cho nó, nhưng trong đầu cứ nghĩ vẩn vơ, chẳng biết cả quãng đời còn lại có thể gặp lại Văn Bảo hay không, trong lòng khó nén nổi bi thương..."

Tương Quân nói: "Huynh phải sống thật lâu, vậy thì mới có thể gặp lại thằng bé."

Đội ngũ đưa Văn Bảo Quận quân đi hòa thân đã khởi hành gần một tháng, vừa đến đồng cỏ thơm đã thấy đội ngũ đón rể tiếp đón.

"Vậy là đến rồi à?" Văn Bảo chui ra khỏi kiệu, nói: "Hóa ra cũng không xa như đệ nghĩ."

Tam Hoàng Nữ: "Nghĩ đẹp quá, bọn tỷ phải đưa đệ đến Lan Đô của Thổ Hồ Nại, chỗ đó ở tận cùng biên giới phía Tây đấy."

Ngũ Hoàng Nữ quan sát đàn ngựa của sứ giả tiếp thân, vui vẻ reo lên: "Mỹ nhân! Xem mấy cái chân cơ bắp chưa kia, quá xá đỉnh!"

Tam Hoàng Nữ: "..."

Sứ giả đón rể bảo rằng, bắt đầu từ nơi này, đường lối không dễ đi, bọn họ phụng lệnh Phiên Vương, đến đây đảm nhiệm việc dẫn đường

Thêm hai tháng dài đằng đẵng trôi qua, Văn Bảo đi liền một mạch. Trên đường tây du, mỗi khi gặp người, cậu đều hòa nhã trò chuyện đôi câu, tặng chút sách cổ và tranh chữ.

Khí trời tháng tám trở nên mát mẻ, vừa đặt chân đến Lan Đô, Tháp Khả Diên đã diện y phục lộng lẫy ra tiếp đón. Bởi vì nàng vui sướng đến mức không cách nào ngủ ngon, dưới vành mắt liền xuất hiện hai quầng thâm lờ mờ.

Đường Thư Lý lấy lễ nghi của Thổ Hồ Nại nghênh đón Văn Bảo, tự tay đeo khuyên tai cho cậu, đeo cả vòng ngọc lục bảo tượng trưng cho thân phận Đại Quân.

Văn Bảo quay đầu lại, đôi mắt của Tam Hoàng Nữ bị gió cát thổi cay xè, đỏ bừng cả lên, khiến nàng trông như đang khóc.

"A tỷ." Cậu dặn dò: "Tỷ yên tâm về đi, thay đệ chăm sóc quân phụ thật tốt."

Tam Hoàng Nữ gật đầu, chỉ nói một câu: "Bảo trọng."

Tam Hoàng Nữ và Ngũ Hoàng Nữ phụng ý chỉ Hoàng Đế, đến thăm Kiều Tướng quân. Kiều Tướng quân lớn tuổi rồi, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tuy chỉ còn mình bà ở đây, thị quân và các nữ nhi đều đã qua đời, nhưng bà lại không khiến người khác cảm thấy lẻ loi cô độc. Nhìn từ phía sau, bóng lưng bà vẫn kiên cường thẳng tắp, vững vàng đáng tin.

"Phụng nhi (3) sao rồi?" Bà hỏi.

Ngũ Hoàng Nữ không nhớ nổi người bà đang hỏi là ai, Tam Hoàng nữ tuy cũng mù tịt, nhưng dựa vào suy đoán, nàng biết Kiều Tướng quân đang nhắc tới nữ nhi duy nhất mà Hoàng Trưởng Tử để lại, hồi đáp: "Thân thể khỏe mạnh, cũng đã học vỡ lòng."

Tám năm trước, Hoàng Trưởng Tử rời cung hôn phối cho trưởng nữ của Thái Thường Tự Khanh, nhưng lúc sinh con thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ thế từ giã cõi đời.

Tam hoàng Nữ nghĩ ngợi một hồi, nói tiếp: "Nhị ca và Tam ca cũng không tệ, nữ nhi của Phụ Quốc công còn trẻ, trên quan lộ sau này sẽ có nhiều đất dụng võ, lại là người hiền lành, đối xử với các ca ca rất tốt."

Nàng đang nhắc đến cặp Hoàng tử song sinh mà Kiều Đế Quân để lại. Thực tế, nàng đâu có biết nữ nhi của Phụ Quốc công làm người ra sao, đối đãi với họ thế nào, nhưng nàng nghĩ rằng, nếu chưa nghe thấy bất kỳ nhận xét nào không xuôi tai thì cứ nói mấy lời mát lòng an ủi Kiều Tướng quân trước.

Kiều Tướng quân hỏi tiếp: "Nhị Hoàng nữ thì sao?"

Này thì Ngũ Hoàng Nữ có thể trả lời được, nàng đáp thẳng: "Nhị tỷ đỉnh chóp!"

Sau khi thao thao bất tuyệt ca ngợi Nhị Hoàng Nữ, nàng thấy Kiều Tướng quân mỉm cười, nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.

Sau đó, Kiều Tướng quân dẫn các nàng đến xem địa điểm đã từng là đô thành của Ô U.

Tam Hoàng Nữ vuốt ve tấm bia đá, nói rằng: "Suốt cả một đời, trong lòng sinh phụ vẫn canh cánh một nỗi khổ riêng, đó là không thể gặp lại Vương tử Ô U từ khi diệt quốc."

"Chỗ kia kìa." Kiều Tướng quân chỉ vào bia đá bên cạnh: "Là do chúng ta lập, sau đó viết tên các Vương nữ Vương tử lên. Vương tử của cha con tên là Hách Mật, dịch qua tiếng Quan thoại thì là Bạch Dạ. Cậu ta được sinh vào ban đêm, vậy nên cái tên này có nghĩa là minh châu hạ trần trong Vương cung, chiếu sáng màn đêm, xua tan bóng tối."

"Bạch Dạ?" Tam Hoàng Nữ nhớ Tháp Khả Diên từng kể với nàng, a phụ của nàng ta tên là Bạch Dạ.

"Đúng vậy." Kiều Tướng quân gật đầu: "Năm đó khi ta cứu sinh phụ của con và tiểu bộc của cậu ta về, hai người bọn họ cứ ôm chặt lấy nhau, cực kỳ cảnh giác. Sau đó ta biết phụ thân con thuộc tộc Ô Cốc Thị Liên, mà chỉ có cận thần hầu hạ Hoàng thất mới có cái họ như vậy, tuổi tác của cậu ta lại xấp xỉ Vương tử, nên ta đoán đây là bạn học của vị Vương tử đó. Ta bảo, giờ ta tách tên của Vương tử ra rồi đặt cho mỗi người một nửa, để dù sau này bọn họ đi đến nơi đâu, cố hương vẫn luôn ở trong tên, mãi mãi không phai nhòa."

"Ồ, Dạ Nguyệt Sương Bạch, nghe cũng được lắm." Ngũ Hoàng Nữ sỗ sàng nói thẳng tên hai vị trưởng bối, bị Tam Hoàng Nữ giẫm mạnh vào chân.

Kiều Tướng quân bật cười ha ha.

Tam Hoàng Nữ ngưng thần, âm thầm cảm khái, nếu như phụ thân của Tháp Khả Diên đúng là Vương tử Bạch Dạ của Ô U, vậy thì mối duyên này quả là trời cao chú định.

"A phụ, Sương thúc phụ, con đến trả lại viên minh châu của chúng ta, đệ ấy về nhà rồi. Hơn nữa, con đã tìm được vị Vương tử mà cha luôn nhung nhớ, tất cả bọn họ đều đang ở đây."

Tam Hoàng Nữ ngước lên bầu trời, ngắm nhìn khoảng không mênh mông xanh ngắt, lung linh sáng rọi, nàng thấy diều hâu tung cánh, tĩnh lặng chao lượn một vòng, khẽ khàng vút bay.

Trong Thanh Yến Cung, Hạ Ngọc đẩy quyển sách ra xa, híp mắt đọc, bỗng chàng thấy một đoạn miêu tả rất đặc sắc, liền mỉm cười, ngẩng đầu lên gọi: "Văn Bảo, mau tới..."

"Chủ tử..."

Hạ Ngọc mỉm cười: "Không sao đâu, ta lại quên..."

Chàng thở dài, nói: "Hóa ra khi đứa con mà mình nuôi lớn rời nhà, cảm xúc lại là thế này đây."

Buồn vui lẫn lộn.

--

(1) Mắt uyên ương: đôi mắt mà mỗi bên có 1 màu khác nhau, còn gọi mắt dị sắc, cũng khá bất ngờ, trước giờ tớ biết bé này có đôi mắt lạ, màu mắt khác thường, nhưng cứ nghĩ là hai mắt cùng màu, giờ tra gg mới biết=)))

(2) Mỹ nhân kháo: trên hành lang ở 1 vài kiến trúc cổ thường hay làm luôn băng ghế như ảnh, mục đích chính là để các phi tần đi lại khó khăn có thể thuận tiện nghỉ ngơi ngắm cảnh, còn gọi là Phi Lai Y hay gì đó nữa, không biết chuyển ngữ sao nên để nguyên.

(3) Phụng ở đây là phụng lệnh, phụng ý, không ai dám đặt tên con mình là rồng phượng đâu.

--

Nói chứ đoạn phong Văn Bảo là Quận quân thấy buồn cười zl, đường đường là Hoàng tử mà lại lấy thân phận Quận quân đi hòa thân, mắc chi vậy, Hoàng tử tôn quý hơn Quận quân mà, ai lại phong thấp xuống như thế, mà thôi chắc tác giả lag.

Ngũ Hoàng Nữ là người tài, nhưng lập dị, khác gì sao nguyên bản cha mình ra không, bạn này chắc chắn không tầm thường =)))

Sao mà gọi cặp Hoàng tử song sinh kia là Nhị ca Tam ca được, Nhị Hoàng Tử là Giản nhi cơ mà=((( Bé này và cha bé đều chếc quá lâu rồi, nhưng cũng không nên đôn số lên như vậy chứ. Giản nhi nghĩ mà tội, vốn dĩ bé nó là Trưởng Hoàng Tử, nhưng vì tác giả lag nên xuống hàng Nhị, giờ tác giả lag tiếp nên bé nó biến mất tăm, hoặc là bị đá xuống hàng Tứ luôn rồi.

Chương này kết thúc đẹp quá nên thấy không quen.

--


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net