Chương 33: Năm thứ hai mốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân năm Khánh Lịch hai mốt, một ngày Hoàng Thượng dùng bữa sáng ở Dao Hoa Cung, Dung Quý quân nhắc đến chuyện Tứ Hoàng Nữ nhìn trúng tiểu nhi tử nhà Diêu Ngự sử.

Hoàng Thượng xoa tay, đứng lên nói: "Nhà Diêu Trọng sao, tốt lắm... Mà kể ra, Nhị Hoàng Nữ đâu còn bé bỏng gì nữa, chàng nhìn thử vài người cho con bé đi, A... Trẫm chợt nhớ, Tam Hoàng Nữ cũng đến tuổi rồi."

Nghĩ đến chuyện các nữ nhi sắp phải thành gia, Hoàng Thượng thoáng mỉm cười, nói rằng: "Chàng và Hiền Quân thương lượng đi, tự xem rồi làm. Trẫm chỉ chờ để hạ chỉ thôi."

Dung Quý quân đến Thanh Yến Cung thuật lại việc này, Hạ Ngọc nói: "Vậy đệ nghĩ..."

Dung Quý quân ngắt lời: "Mở một cung yến đi, mẫu đơn ở Sướng Xuân Đình đã nở chưa?"

Ẩm Lan đáp: "Xuân năm nay lạnh lắm, mẫu đơn chỉ nở có vài bông thôi, nhưng hoa đào lại trổ khá nhiều."

Dung Quý quân cứ thế quyết định: "Vậy đầu tháng sau sẽ mở một cung yến làm thơ thưởng hoa, huynh hỏi tụi nhỏ một câu, nếu không bận học hành, có thể dành chút thời gian thì nhớ đến đó xem thử."

Lúc Tam Hoàng Nữ và Ngũ Hoàng Nữ đến Thanh Yến Cung vấn an, Hạ Ngọc kéo các nàng lại hỏi.

"Trong lòng đã thích ai chưa?"

Hỏi như vậy, là vì trước cung yến, các vị Hoàng nữ đều đã có ứng cử viên mà mình muốn chọn, hai bên cũng đánh ý với nhau cả rồi. Còn nếu trong cung yến xuất hiện tuyệt thế giai nhân kinh diễm bốn phương, vậy thì lại là chuyện khác.

Nhưng thường thì các Hoàng nữ không phản cảm với việc có nhiều thị quân. Đa số đều định sẵn một hai ứng cử viên trong đầu, rồi tới cung yến lượn vài vòng, nói vu vơ là nhìn trúng vị công tử nào đó thì sẽ có cung nhân ghi nhớ giúp nàng ta.

Sau khi cung yến kết thúc, các quân phụ của Hoàng nữ đều nắm được họ tên và sinh thần của các chư gia công tử. Sau khi so sánh và cân nhắc đủ đường, mới bắt đầu đưa ra quyết định.

Nếu quan hệ của các thị quân hậu cung không hòa hợp, thân ai nấy tính chuyện ai nấy lo, chọn trùng đối tượng là chuyện xảy ra như cơm bữa. Muốn biết cuối cùng trái ngọt rơi vào tay ai thì phải xem thị quân đó có bao nhiêu phân lượng trong mắt Hoàng Thượng, rồi đến thổi gió bên gối hay lời ngon tiếng ngọt, mỗi người một vẻ đua nhau tranh tài. Nhưng cuối cùng có thể thuận lợi định ra hôn sự hay không thì vẫn phải xem ý tứ của Hoàng Đế.

Bất luận thế nào đi nữa, Hạ Ngọc nghĩ, dù không thể giúp Tam Hoàng Nữ tranh giành, nhưng chàng cũng phải hỏi một câu.

Vậy mà Tam Hoàng Nữ lại nói: "Không có thật mà."

Hạ Ngọc rất khó xử, bèn hỏi: "Chắc con phải có đôi nét về hình mẫu mình thích rồi chứ, con thích ngoại hình như nào?"

Tương Quân bảo: "Ta cũng không tin là trong hậu cung chật ních nam nhân thế này, lại chẳng có dáng vẻ nào con thích."

Tam Hoàng Nữ bị hỏi dồn, cuống hết cả lên, cộng thêm thời tiết nóng bức, đầu óc ong ong một hồi, lời liền vọt ra khỏi miệng: "Thật ra thì... giống Dụ Quân..."

Nhưng vừa lỡ mồm thốt ra, nàng lập tức sững sờ, lúng túng đứng ngây tại chỗ, giải thích không được, mà không giải thích cũng không xong. Khuôn mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn cắn luôn lưỡi đi cho đỡ gây họa.

Nếu để người đa nghi nghe được, e là sẽ cáo buộc nàng ngấp nghé thị quân của mẫu thân, trọng tội khó dung.

Hạ Ngọc kinh ngạc, ngẩn người một lúc lâu, chợt chàng nghe thấy giọng điệu cực kỳ bình tĩnh của Ngũ Hoàng Nữ vang lên: "Ồ, hóa ra tỷ thích kiểu đó à... Còn muội thì khác hẳn, muội thích người giống Ngọc quân phụ ấy."

Những lời quang minh chính đại của nàng bật ra khỏi miệng, nghe thì xấc xược, không biết lớn nhỏ, nhưng kỳ thực lại đang giải vây cho Hoàng Tam Nữ.

Tương Quân bật cười ha ha, nói: "Ánh mắt của con tốt đấy."

Ngũ Hoàng Nữ: "Ánh mắt của con thì lúc nào chẳng tốt, tại con không có duyên với sách, đọc chẳng vào chữ nào nên rất thích kiểu người như Ngọc quân phụ, cả ngày tương tư về sách, những chuyện khác đều mặc kệ."

Tam Hoàng Nữ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói cảm tạ.

Hạ Ngọc nói: "Nghe vậy là ta hiểu rồi, Thi Cẩm thích người biết chút y thuật, tính tình dịu dàng."

Hai tai Tam Hoàng Nữ nóng như thiêu như đốt, nhưng vẫn ra vẻ lạnh nhạt dửng dưng, nói rằng: "Con không thích đôi mắt quá to."

Lúc này Hạ Ngọc mới rõ, tinh thông y thuật hay không cũng chẳng quan trọng, thứ Tam Hoàng Nữ ưng ý hơn cả là nhan sắc mặn mà diễm lệ và đôi mắt quyến rũ mê người.

"Được, quân phụ biết rồi." Hạ Ngọc gật đầu.

Sau giờ ngọ, Dung Quý quân mời bọn chàng đến, cũng gọi cả Nhị Hoàng Nữ qua.

"Những việc này nên là quân phụ của con làm, nhưng nếu Nhị Hoàng Nữ không chê, vậy để ta làm giúp con." Dung Quý quân nói.

"Khiến mọi người nhọc lòng rồi." Nhị Hoàng Nữ mỉm cười đáp lễ, ngồi im phẩy quạt.

Đôi mắt nàng vẫn giữ dáng hình xinh đẹp như xưa, thoạt trông rất phong lưu phóng khoáng, nhưng khi nhìn kỹ, đồng tử đã không còn ánh sáng, tăm tối mịt mù, hốc mắt cũng lõm sâu, cực kỳ quái dị.

"Nghe nói con và nhi tử nhà Chung đại nhân, lớn lên bên nhau từ bé... Năm nay thằng bé mười bốn phải không? Con đang có ý chờ nó sao?"

Nhị Hoàng Nữ lắc đầu: "Con và Chung Tình chỉ là tỷ đệ tình thân, không có ý định gì khác."

Dung Quý quân phát sầu: "Thật vậy sao? Thế... Nhị Hoàng Nữ có nhìn trúng công tử nào không?"

Nhị Hoàng Nữ cười vài tiếng, lắc đầu đáp: "Dung quân phụ không cần lo lắng cho con."

Nghe nàng nói như vậy, Dung Quý quân tâm sinh thương xót, khẩn thiết căn dặn: "Buổi thưởng hoa yến, con nhớ đến nha."

Sau khi Nhị Hoàng Nữ rời đi, Dung Quý quân hỏi: "Trước đây, người giới thiệu lão sư đó cho Hoàng Thượng là vị đại nhân nào thế?"

Hạ Ngọc: "Huynh nhớ là đồng môn của nương huynh... Tây Phong đại nhân của Quốc Tử Giám?"

Dung Quý quân vội hỏi: "Là bà ấy sao, nhà bà ấy có đứa con nào tuổi tác thích hợp không?"

Hạ Ngọc cố gắng nhớ lại, buồn rầu đáp: "Hình như chỉ có mấy nữ nhi."

Sau đó, chàng lấy lại tinh thần, bảo với Dung Quý quân rằng: "Chuyện này khó nói lắm, giả sử bà ấy có nhi tử, tuổi tác cũng thích hợp đi, vậy làm sao tình nguyện để nhi tử của mình..."

Dung Quý quân thở dài một tiếng.

Thưởng hoa yến tổ chức đúng hạn. Các đại thần đều ngầm hiểu ý, biết thưởng hoa yến lần này mở ra để làm gì, cũng âm thầm hỏi thăm nhiều chỗ, muốn biết người được chọn trong lòng các Hoàng nữ, sau đó tính toán xem nhi tử của mình có thể giành được vị phân cao đến mức nào.

Ngũ Hoàng Nữ nói mình đến đây tham gia náo nhiệt, nhưng đúng là chỉ đến đây tham gia náo nhiệt, không chỉ rủ Lục Hoàng Nữ Thất Hoàng Nữ đi cùng, mà còn kéo cả Bát Hoàng Nữ tới.

Các đại thần mỉm cười hòa nhã, bởi nhóm nữ nhi của đương kim Hoàng Thượng đều được nuôi dạy rất tốt, số lượng cũng nhiều, trong đầu họ tính toán đâu ra đấy cả rồi, chỉ cần có chút tự tin với nhi tử của mình thì đều muốn vơ vét thêm lợi ích, trở thành thân thích với Hoàng gia.

Đương nhiên, ứng cử viên đứng đầu ắt là Tứ Hoàng Nữ, ngay cả Thất Hoàng Nữ nhỏ tuổi như thế, cũng không thiếu các đại thần đến lấy lòng.

Ngũ Hoàng Nữ đặt hết tâm tư lên lưng ngựa, hứng thú với đám thiếu niên chẳng có bao nhiêu, ngắm thì vẫn thích đấy, nhưng có ưng con người họ hay không, này thì chẳng ai biết được.

Ngũ Hoàng Nữ nấp ở một xó ăn hoa quả, ánh mắt láo liên tìm vài công tử không tệ lắm, trong lòng âm thầm ghép đôi cho mấy tỷ muội, hoàn toàn không nghĩ đến bản thân.

Đang mải săm soi, chợt một công tử mặc tố y, dung mạo sạch sẽ, đôi mắt to tròn xông vào tầm mắt của nàng.

Mặt mày có hơi quen quen, khí chất lại càng thân thuộc, cảm giác đã từng quen biết này cứ bám lấy nàng. Đến cả biểu cảm lấm lét nhìn trước ngó sau của vị công tử kia, nàng cũng thấy thật thân thuộc.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn không nhớ nổi là rốt cuộc cậu ta giống ai, liền nảy sinh hứng thú quan sát cậu.

Quan sát một hồi, nàng lại phát hiện ra chỗ độc đáo của cậu.

Tiểu công tử kia hẳn là còn nhỏ tuổi, khoảng chừng mười ba mười bốn, nét trẻ con chưa tan hết, vậy nên cậu khá hoạt bát linh động, đôi đồng tử lấp lánh sáng ngời không giấu được vẻ ranh mãnh.

Những công tử khác, dù có đoan trang hay không thì đều phải giả vờ đoan trang, chỉ có cậu lén lút chạy đến một góc, quay lưng lại, lôi từ trong tay áo ra cả đống hạt sen hấp vừa thó được, nhét một phát đầy miệng, rồi giơ tay áo che khuất nửa mặt, luống cuống dằn họng nuốt xuống.

Lặp đi lặp lại như vậy, thật sự ăn không ít chút nào, nhưng chuyện thần kỳ chính là, cậu ta chẳng cần uống trà vẫn có thể nuốt trôi.

Cậu đang gắng sức nhai nuốt, lại bị ai đó vỗ vào đầu. Ngũ Hoàng Nữ chăm chú nhìn thử, là Hạ Thiếu khanh Hạ Mịch của Hồng Lư Tự.

Tiểu công tử kia ôm đầu, thanh âm nhỏ xíu kêu một tiếng: "Nương."

Ngũ Hoàng Nữ rất vui vẻ.

"Ha, ta biết mà!"

Hèn chi có cảm giác là từng gặp ỏ đâu, hóa ra là Hạ Khiêm Tu, nhi tử của bào muội Hạ Ngọc.

"Sao con không đi làm thơ?" Từ rất xa, Ngũ Hoàng Nữ nghe thấy Hạ Mịch hỏi.

"Vì con không muốn." Hạ Khiêm Tu đáp: "Con sợ con mà đến thì sẽ hành bọn họ ra bã. Con thấy bọn họ rất muốn để lại ấn tượng tốt cho Tứ Hoàng Nữ, nếu con tham gia thì bọn họ phải làm sao bây giờ? Lỡ phá hỏng chuyện tốt của người khác, khiến các Hoàng nữ đều coi trọng con, vậy phải giải quyết thế nào cho ổn thỏa chứ?"

"Tiểu tử thúi khoác lác không biết ngượng." Hạ Mịch nói: "Vậy thì ăn lẹ đi, ăn xong nương dẫn con về."

"Con muốn gặp Dung Quý quân và Hiền Quân." Hạ Khiêm Tu nói: "Ai ngờ bọn họ lại không đến."

"Chắc là họ sẽ đến." Hạ Mịch cũng không biết chắc: "Có lẽ mấy phút cuối sẽ ghé qua, phô trương vài câu để kết thúc cung yến. Vậy thì chẳng có ý nghĩa gì thật, thà về sớm đọc sách còn hơn."

"Vâng, con chờ Phùng Nguyên, lát nữa bọn con sẽ cùng rời tiệc về nhà nha." Hạ Khiêm Tu đuổi mẫu thân đi, tiếp tục trốn trong góc ăn điểm tâm.

Ngũ Hoàng Nữ thầm nghĩ, Phùng Nguyên là ai? Suy ngẫm hồi lâu mới nhớ ra, chắc là nhi tử của Phùng Kế Xuân, Thiếu khanh của Thái Thường Tự.

Phùng Kế Xuân là thứ nữ nhà Phùng Tướng, chẳng có tài cán gì cả, vẫn đang dừng chân ở Thái Thường Tự, số tuổi cũng không nhỏ, đến năm ngoái mới được đề cử chức Thiếu khanh. Gia quyến của bà ta không ít, rất nhiều nữ nhi, nhưng nhi tử chỉ có một, tuổi tác có lẽ không hơn kém nàng bao nhiêu.

Ngũ Hoàng Nữ chậm rãi tản bộ qua, muốn trước khi tiểu công tử Phùng gia đến, tranh thủ nói mấy câu với Hạ Khiêm Tu.

Nhưng còn chưa lại gần, Phùng Nguyên đã đến rồi.

"Bánh sữa hoa đào bên kia ăn ngon lắm." Phùng Nguyên nhỏ giọng nói: "Huynh lấy được một miếng cho đệ này."

Hạ Khiêm Tu bỏ vào miệng, ánh mắt sáng lên, ra sức gật đầu.

Phùng Nguyên lại chán nản nói: "Nhưng mà... Bên kia không qua được."

Hạ Khiêm Tu kiễng chân nhìn thử, thấy bánh sữa ở gần chỗ Tứ Hoàng Nữ, bị rất nhiều công tử ca vây quanh.

Hạ Khiêm Tu đan hai tay thành chữ thập, cầu nguyện liên hồi: "Đổi chỗ đi, đổi lẹ đi. Đệ vẫn muốn nếm lại mùi vị đó mà..."

Ngũ Hoàng Nữ rề rề đổi hướng, chen vào đám người, cầm đĩa bánh sữa hoa đào kia lên.

"Tứ tỷ, tỷ có ăn không?"

Tứ Hoàng Nữ: "À, muội ăn thì lấy đi."

Các tiểu công tử đều ngượng ngùng nhát gan, rụt rè vấn an Ngũ Hoàng Nữ: "Ngũ điện hạ."

Mặc kệ ai chào hỏi, Ngũ Hoàng Nữ đều đáp: "Ừ ừ, được, tốt lắm."

Nàng một tay cầm đĩa bánh sữa hoa quế, đi thẳng đến chỗ Hạ Khiêm Tu.

"Cho." Ngũ Hoàng Nữ dí luôn đống bánh sữa vào mũi cậu.

Phùng Nguyên lùi lại mấy bước, nhìn trái nhìn phải, trong lòng lập tức hiểu rõ. Hắn vội vàng quay sang Ngũ Hoàng Nữ chào một câu, nói mình không quấy rầy nữa, rồi chạy vọt đi.

Hạ Khiêm Tu: "Đa tạ..."

"Ta tên Triệu Yến, đứng thứ năm trong nhà."

"Vấn an Ngũ điện hạ. Thần... thần tên là Hạ Khiêm Tu, trong nhà chỉ có một mình thần."

"Ta biết, ta cũng coi như là Hiền Quân nuôi lớn, tình hình trong nhà Hạ đại nhân, ta vẫn ít nhiều biết được." Ngũ Hoàng Nữ mỉm cười nhìn cậu, trông y như một con mèo.

Quá đỗi dịu dàng.

Hạ Khiêm Tu to gan lớn mật, cầm cái bánh sữa, cắn một miếng nhỏ.

Ngũ Hoàng Nữ nói: "Năm nay ta mười sáu, cũng sắp phải thành gia lập phủ rồi."

"Á... Thần còn nhỏ." Hạ Khiêm Tu đáp.

"Ừ, ta biết." Ngũ Hoàng Nữ nói: "Ta chờ chàng."

Hạ Khiêm Tu nghẹn miếng bánh sữa trong cổ họng, khuôn mặt đỏ bừng.

Phùng Nguyên vội vàng chạy trốn, lại thêm trái tim loạn nhịp, muốn tám chuyện Ngũ Hoàng Nữ nhìn trúng Hạ Khiêm Tu với đám bạn thân, nên trong lúc hoảng hốt, hắn vấp phải chân bàn, suýt thì ngã chổng vó.

Một cây quạt chìa ra, chặn eo hắn lại, giúp hắn đứng vững.

"Cẩn thận."

Phùng Nguyên: "... Nhị điện hạ!"

Nhị Hoàng Nữ đã đứng ở đây nghe lén rất lâu, thính giác của nàng nhạy bén khác thường, tùy tiện tìm một góc cũng có thể chú ý đến âm thanh ở khắp mọi nơi. Nơi nào có người vừa đến, nơi nào có người rời tiệc, đang mải mê ăn uống hay là lật sách cân nhắc câu thơ, nàng đều biết rõ.

Phùng Nguyên không đi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Nhị Hoàng Nữ.

Nhị Hoàng Nữ nói: "Nhìn nữa thì vẫn mù thôi."

Phùng Nguyên: "Nhưng mà... đẹp mắt thật đấy."

Không phải giọng điệu thương hại, không phải giọng điệu cảm thông, cũng không phải giọng điệu tiếc hận, đây hoàn toàn là khen ngợi, xuất phát từ nội tâm, thuần túy không chút giả dối.

"Hả? Đôi mắt đến nhìn còn không làm được, sao mà "đẹp" được đây?"

"Thì... đẹp mắt." Phùng Nguyên bắt đầu so sánh như thật: "Thần có mắt nhưng cũng đâu nhìn thấy chân bàn kia, nếu không phải Nhị điện hạ tinh mắt, ra tay tương trợ, thần nhất định sẽ ngã chổng vó. Nếu bị ngã, chắc chắn mẫu thân thần sẽ mắng thần thất lễ, thần sẽ không được đến thưởng hoa yến lần nào nữa, không được ăn điểm tâm của Hoàng gia, sau đó thần nhất định sẽ không được ai hỏi đến, mẫu thân phụ thân ngày ngày lấy nước mắt rửa mắt, các tỷ tỷ thở dài than ngắn, cuối cùng thần phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại..."

Nhị Hoàng Nữ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nàng bật cười thành tiếng.

"Chàng tên là Phùng Nguyên, đúng không?"

"...Dạ, Phùng Nguyên." Phùng Nguyên kéo ống tay áo nàng lại: "Điện hạ, thần muốn cảm tạ điện hạ vì đã cứu thần, nếu không thì thần phải sống cô độc cả đời rồi."

Một lúc sau, Nhị Hoàng Nữ gấp quạt lại, vươn tay chạm vào đầu hắn, đôi mắt sáng ngời của Phùng Nguyên lóe lên, lặng lẽ nghiêng đầu qua, khiến nàng chạm vào khuôn mặt hắn.

Nhị Hoàng Nữ phát hiện, hắn đang cười.

Nhị Hoàng Nữ thu tay về, cuối cùng, nàng mỉm cười nói: "Chàng sẽ không phải sống cô độc cả đời đâu."

--

Tác giả có lời muốn nói: Phùng Nguyên, nhi tử nhà tỷ tỷ cùng mẹ khác cha của Phùng Tố.

--

Má ơi tui nhớ Phùng Tố, thiệt sự tui thích Phùng Tố nhất, rất rất buồn ạ, quay đi quay lại toàn những cái họ quen thuộc cả.

Chị Năm vu vơ nói thích người giống như Hạ Ngọc, xong là được như ý nguyện liền, tui mà thiêng như vậy tui sẽ bảo mình thích người như Elon Musk, Bill Gate, Emma Watson ạ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net