Chương 12: Lãnh Hương Khuynh Tình (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Nhâm Khuynh Tình nằm mơ cũng không nghĩ tới Diệp Thanh Hồng còn có thể hôn hắn, nhưng nụ hôn này thật chân thực, đầu lưỡi mềm mại của nàng kiên định tách mở đôi môi có phần nứt nẻ của hắn, thật sâu hôn xuống. Nếu như đêm động phòng đó, nụ hôn của nàng đẫm mùi vị tình dục, thì bây giờ nụ hôn này còn xen lẫn vào đó ít nhiều cảm tình. Nhâm Khuynh Tình cảm giác lần đầu trong đời tư vị bị người mình yêu làm tổn thương, một chút ngọt ngào xen lẫn thương tâm, oan ức, cùng với tình yêu say đắm, thê lương, vô vọng, để hắn đớn đau, ghi lòng tạc dạ.

       Trong tên tĩnh, "Tách" một tiếng, một giọt nước mắt rơi trên gối, đem hai con người say mê thức tỉnh.

       Diệp Thanh Hồng rời khỏi môi Nhâm Khuynh Tình, cúi người nhìn nam nhân nằm trên giường, chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, khoé miệng lộ ra vẻ cay đắng, một sự quật cường cùng với điểm đạm đáng yêu làm cho người ta đau đến xương tủy.

       Tay khẽ vuốt khuôn mặt nam nhân, Diệp Thanh Hồng không nhịn được thở dài nói: "Ngươi sớm nghe lời, cần gì chịu tội thế này, chỉ bằng việc ngày đó ngươi đem thân thể thuần khiết dâng cho ta, ta sẽ không để cho ngươi chịu khổ. Ngươi thân là nam nhi gia, nhưng cứ một mực thành bộ dạng này..."

       Nhâm Khuynh Tình nghe xong lời này, cũng không mở mắt, rung động dưới hàng lông mi tuôn ra hai giọt lệ, theo khuôn mặt nhỏ chảy xuống. Trên giường khẽ vang lên tiếng nức nở.

       Thấy nam nhân khóc đáng thương, Diệp Thanh Hồng lại cúi đầu hôn xuống khoé mắt ướt đẫm, nhẹ giọng: "Thân thể nơi nào không thoải mái? Có muốn thỉnh đại phu đến hay không? Phòng lạnh thế này không thể ở, chi bằng tối nay về phòng ta ngủ đi, được không?"

       "Ngươi..." Nhâm Khuynh Tình không khỏi rưng rưng trừng mắt nhìn Diệp Thanh Hồng: "Ai muốn về phòng ngươi ngủ! Ngươi... Ngươi..." Nói đến mức thở không ra hơi, nhất thời che ngực ho khù khụ.

       Diệp Thanh Hồng đỡ nam nhân ngồi dậy, một bên vỗ lưng hắn, một bên lạnh lùng: "Đến lúc này còn mạnh miệng, không muốn sống nữa phải không?"

       Nhâm Khuynh Tình ho đến khuôn mặt đỏ bừng, thật vất vả mới dừng lại, ngả người xuống gối, thân thể mềm yếu muốn động cũng không động được.

       Diệp Thanh Hồng thấy bộ dáng nam nhân thế này, trong lòng liền biết, nếu tiếp tục ở nơi này, cái mạng nhỏ của hắn thật sự không giữ nổi. Nàng tiến đến, dùng chăn quấn lấy thân thể mềm nhũn của nam nhân, hai tay hơi dùng sức, liền cả người hắn phút chốc được bế lên.

       Nhâm Khuynh Tình vừa mới còn nằm trên giường, một khắc liền bị người ta bế lên, không khỏi sợ hãi, nhưng vừa ngẩng đầu, phát hiện hình ảnh mình hiện hữu trong đôi phượng mâu kia, những lời định nói ra lập tức quên hết, chỉ có thể ngơ ngác, mặc sức cho người ta ôm đi.

       Bấy lâu chịu khổ, Nhâm Khuynh Tình thân thể so với tiểu hài tử không khác nhau là bao, nhờ thế Diệp Thanh Hồng có thể dễ dàng ôm nam nhân rời khỏi gian nhà.

       Mới vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Lục Trúc đang lén lút khóc ở bên ngoài. Thấy Nhâm Khuynh Tình bị Diệp chủ nhân ôm vào trong ngực,  Lục Trúc lập tức choáng váng, chỉ biết ngơ ngác mà nhìn hai người. Diệp Thanh Hồng cũng không thèm nhìn tới tiểu nhân nhi trước mặt này, chỉ nói: "Mau mau thu dọn đồ đạc, cùng chủ nhân ngươi đến phòng ta hầu hạ." Nói xong, liền quay người bước ra ngoài.

       Hoa mai trong Lãnh Hương uyển dưới bóng đêm nở bừng diễm lệ, hương thơm mát lạnh thoang thoảng bay bay. Nhâm Khuynh Tình ở trong lồng ngực ấm áp của Diệp Thanh Hồng, cảm thấy từng sợi thơm ngọt đều tiến vào tâm can, một sự thoải mái không nói thành lời.

       Xuyên qua mấy đình viện, Diệp Thanh Hồng nhanh chân hướng Trà Hương các đi tới, vừa tới cửa, liền nhìn thấy hai cái tiểu đồng mười ba mười bốn tuổi hết nhìn đông lại ngó tây, thấy chủ nhân về, đều bận bịu chạy tới. Một cái tiểu đồng vừa định thưa chuyện, đã bị Diệp Thanh Hồng ngắt lời: "Nhanh đi thỉnh đại phu, gọi cả nội phủ quản sự đến, ta có chuyện muốn hỏi hắn.", xong liền tiến vào phòng.

       Hai cái tiểu đồng nhìn ngó lẫn nhau, một người liền cố nói vọng vào: "Chủ nhân, trong phòng ngài còn có...". Vừa mới nói phân nửa, liền bị người còn lại che miệng, lôi ra ngoài. Còn Diệp Thanh Hồng, đã sớm đá bay cửa phòng, ôm Nhâm Khuynh Tình đi vào, thẳng đến phía giường bước tới.

       Nhẹ nhàng đem nam nhân trong lồng ngực đặt xuống giường, Diệp Thanh Hồng không khỏi thở dài một hơi, cảm giác trên người nóng hầm hập, liền thoát áo khoác tiện tay vứt qua một bên, đứng trước giường dùng tay áo xoa xoa mặt. Xem ra chính mình thân thể vẫn là hư qua mức, nàng nở nụ cười khổ, may mà đã ăn của Liễu thị những thứ thuốc bổ, nếu không ngày hôm nay đúng là không xong.

       Nhâm Khuynh Tình nằm ở trên giường, thân thể mềm nhũn yếu ớt, nhưng nhìn thấy Diệp Thanh Hồng lau mặt, liền không để ý tới thân thể đau, giãy giụa ngồi lên, lấy ra một chiếc khăn tay, vươn người ra nói: "Lại đây, ta lau cho ngươi." Diệp Thanh Hồng thấy nam nhân run rẩy duỗi tay ra, liền ngồi xuống bên giường, tùy ý hắn cho mình lau mồ hôi.

       Nhâm Khuynh Tình vốn được bọc trong chăn, giờ giãy giụa ngồi dậy, thân thể đơn bạc liền lộ ra. Trên người hắn chỉ có một bộ trung y mỏng manh, da thịt trắng nõn mềm mại tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt của nam tử. Diệp Thanh Hồng cúi người, cảm thấy một mùi hương thoang thoảng như có như không từ trên người nam nhân bay tới, dễ chịu vô cùng, liền tiến đến trước ngực Nhâm Khuynh Tình ra sức hưởng thụ.

       "Nha... Ngươi... ngươi... A..." Nhâm Khuynh Tình bị nàng áp, hỉ không được nộ không xong, thân thể mềm nhũn liền ngã xuống giường. Diệp Thanh Hồng thừa cơ liền ôm chặt lấy thân thể nam nhân, theo cái cổ một đường hôn xuống...

       Tại thời điểm hai người đang động tình, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa bật mở, một thân ảnh nhanh chóng đi vào, thấy hai người trên giường triền miên hoan hảo, liền vừa giận vừa tức, không nhịn được lên tiếng: "Thật ghê gớm, đây là hồ ly tinh từ đâu tới, dám câu dẫn nhà ta thê chủ!"

       Hai người trên giường bất ngờ bị dọa sợ, Nhâm Khuynh Tình bận bịu sửa sang lại y phục, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân mặc đại trang phục tử sắc đang đứng đó, một đôi yêu diễm mâu nộ khí nhìn mình, lửa giận đều sắp phun ra ngoài.

       Nhâm Khuynh Tình tuy rằng không nhận ra nam nhân này, nhưng nghe hắn đối Diệp Thanh Hồng gọi thê chủ, liền đoán được ra phần nào, vừa mới trong lòng hạnh phúc ngập tràn, lập tức bị một xô nước lạnh dập tắt, lạnh thấu tâm can.

       Diệp Thanh Hồng thấy Thẩm Mẫu Đơn đột nhiên xuất hiện trong phòng mình, cũng không khỏi ngẩn người, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, liền biết nam nhân này tất nhiên là do Liễu thị đưa vào, trong lòng không khỏi cười khổ: Phụ thân đại nhân, ngài thật sự là muốn hại chết ta, loại hồ ly tinh như thế này cũng đưa tới phòng ta, không sợ nữ nhi ta đây thân thể càng hư nhược hay sao?

       Trong lòng nàng không lọt mắt nam nhân trước mắt, trên mặt thần sắc cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ai cho ngươi vào đây? Thật là không biết quy củ, còn không mau cút xuống cho ta!"

       Thẩm Mẫu Đơn nghĩ chính mình là người do Tể tướng đại nhân giới thiệu đến, lại được đương gia chủ phu tự mình đưa đến đây, Diệp Thanh Hồng tất nhiên sẽ đánh giá cao mình một chút. Không ngờ nữ nhân này một điểm cảm tình cũng không có, lại ôm cái xa lạ nam nhân giao hoan, vừa mở miệng liền bắt mình cút ra ngoài, huống hồ hắn lại là cái tính tình nóng nảy, yêu mị thân thể liền giậm chân khóc lóc: "Diệp chủ nhi ngài quá không nể tình, ta là do chủ phu công công tự mình đưa tới hầu hạ ngài, ngài không thương yêu ta, ngược lại còn muốn đuổi ta đi, coi như không nể mặt chủ phu công công, ta tốt xấu gì cũng là Tể tướng đại nhân biểu đệ!" Xong liền vừa khóc vừa chỉ vào Nhâm Khuynh Tình: "Hồ ly tinh ngươi là thứ gì, cũng dám giành thê chủ với ta!" Đoạn, liền muốn tiến lên cho Nhâm Khuynh Tình một bạt tai. 

       Diệp Thanh Hồng đời này ghét nhất hai việc, đệ nhất là bị người khác áp chế lợi dụng, đệ nhị chính là khóc lóc náo loạn không lựa đúng hoàn cảnh. Và Thẩm Mẫu Đơn này ngày hôm nay đều phạm vào hai cái đáng ghét nhất ấy. Thấy nam nhân này phát rồ như thế muốn đi đánh Nhâm Khuynh Tình, Diệp Thanh Hồng không khỏi nộ khí xung thiên, đem hắn kéo lại, "Chát" một tiếng, một cái bạt tai liền đánh vào mặt Thẩm Mẫu Đơn.

       Chỉ thấy Diệp Thanh Hồng một đôi mắt phượng hàn khí bức người, lạnh lùng quát: "Ngươi là cái thá gì, dám ở trong phòng ta ngang ngược, mặc kệ ngươi là do Hoàng thượng đưa tới, không cho phép ngươi làm loạn trước mặt ta!" Xong liền tóm chặt cánh tay nam nhân, kéo ra bên ngoài.

       Thẩm Mẫu Đơn căn bản muốn nhào tới đánh Nhâm Khuynh Tình, không ngờ chính mình lại trúng một cái tát, trực tiếp làm cho hắn nhất thời đầu óc choáng váng, mơ hồ lại nghe thấy Diệp Thanh Hồng một phen lời hung ác, trong lòng không khỏi vừa sợ vừa tức, liền vừa khóc vừa la hét lung tung, giãy giụa không chịu đi.

       Nhưng Diệp Thanh Hồng nơi nào quản hắn những thứ này, tóm chặt cánh tay Thẩm Mẫu Đơn, một hơi kéo ra ngoài cửa, lúc này mới ném hắn xuống đất, chính mình thì xoay người đi vào phòng, không ngoái đầu lại nhìn dù chỉ là một cái.

       Thẩm Mẫu Đơn vốn là đem chính mình thanh tẩy thơm ngát, lại điểm trang lộng lẫy, chuẩn bị hầu hạ Diệp Thanh Hồng, nhưng đợi cả buổi tối cũng không gặp được người, thật vất vả mới nhìn thấy, lại bị nữ nhân này đối xử như vậy, trong lòng oan ức bất mãn nhất thời trào ra.

       Hắn từ dưới đất bò dậy, càng nghĩ càng thấy khổ sở, liền gào khóc, lảo đảo chạy về hướng Liễu thị đình viện, muốn hắn cho mình một cái công đạo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net