Chương 13: Chiến tranh giữa các nam nhân (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu thị tẩm viện lúc này đã tắt đèn, chỉ có gian phòng của Lưu Nguyệt còn thấp thoáng ánh nến, vị Liễu thị thiếp thân tiểu thị này giờ đang khoác áo ngồi ở ghế tựa, nhận chung trà tiểu đồng bên cạnh đưa tới, nhấp một ngụm, mới nhìn Thẩm Mẫu Đơn ngồi đối diện khóc rối tinh rối mù, nói: "Theo ta thấy, Thẩm ca vẫn là đi về nghỉ ngơi trước đi, chủ phu công công mới vừa hầu hạ gia chủ nằm xuống, vì một chút sự này mà làm rùm beng lão nhân gia người lên thì cũng không hay."

Nhưng Thẩm Mẫu Đơn không chịu đi, chỉ khóc ròng: "Ta là do chủ phu công công tự mình đưa đến Diệp chủ nhi phòng, hồ ly tinh không biết xấu hổ kia là thứ gì, cũng dám câu dẫn chủ nhi, ô ô ô... Diệp chủ nhi còn vì hắn mà đánh ta... Ô ô ô..."

Lưu Nguyệt thấy nam nhân trước mắt một nửa bên mặt đã sưng lên, còn cắn cái khăn tay, khóc lóc không chịu đi, không khỏi cảm thấy hắn vừa đáng giận vừa đáng thương, nhưng có mấy lời không nói không được: "Nhâm Khuynh Tình kia là phu thị được Diệp chủ nhi tam môi lục sính thú về, tuy trước đó vài ngày hai người ấy có chút náo loạn, nhưng xem ra Diệp chủ nhi khá là yêu thích hắn, sở dĩ chúng ta là tiểu thị cũng chỉ có thể hầu hạ, Thẩm ca nói có đúng không?"

Thẩm Mẫu Đơn vốn là đang định tiếp tục khóc, nhưng nghe xong Lưu Nguyệt lời này liền dừng lại nước mắt, hắn cũng không phải ngốc tử, Lưu Nguyệt câu kia "...chúng ta là tiểu thị..." đã nói rõ thân phận của hắn. Hắn cúi đầu, cảm giác mình mặc dù là do Tể tướng đại nhân giới thiệu đến, nhưng không có ngồi kiệu hoa cũng không có sính lễ, sở dĩ chỉ có thể coi là tiểu thị. So với Lưu Nguyệt hầu hạ bên cạnh chủ phu, hắn chỉ sợ là còn kém hơn. Nam nhân như thế cân nhắc, nhu mị khuôn mặt liền xụ xuống, biết thân phận của mình hiện tại ở chỗ này không thích hợp, liền hướng Lưu Nguyệt thỉnh tội, đoạn lắc thân hình yêu mị như rắn nước, bất mãn rời đi.

Lưu Nguyệt thấy nam nhân rốt cục cũng đi rồi, liền hướng về một bên tiểu đồng nói: "Đi! Phái người đi bảo vệ chủ phu công công viện ngoại môn, đêm nay bất luận người nào tới, đều không cho phép đi vào!" Tiểu đồng đáp ứng một tiếng liền đi ra ngoài.

Lưu Nguyệt thấy hết thảy đều an bài thỏa đáng, liền một lần nữa thoát y phục, lên giường nghỉ ngơi.

Bên này Thẩm Mẫu Đơn náo động, bên kia Trà Hương các cũng không an. Đầu tiên là đại phu hướng Nhâm Khuynh Tình xem bệnh, tiếp theo là bọn hạ nhân suốt đêm đi dược quán đem thuốc về sắc, ngay cả Vương thị, là nội phủ tổng quản Diệp Hỉ Nhi chính phu, cũng bị Diệp Thanh Hồng kêu đến, không vì cái gì khác, chỉ cần hắn phái người tới chăm sóc vị Nhâm công tử này ăn, mặc, ở, đi lại, hơn nữa nhất định mọi thứ phải đều hảo, không để Nhâm Khuynh Tình thụ nửa điểm oan ức.

Vương thị vội vã cúi đầu đáp ứng, ánh mắt lại len lén nhìn chủ nhân mình, chỉ thấy nàng cúi người ngồi bên người Nhâm Khuynh Tình, khi thay hắn xoa một chút trên trán mồ hôi, khi lại cúi đầu hỏi hắn có hay không uống trà, có lúc lại cho hắn dịch chăn, thực sự là tỉ mỉ chu đáo. Trước đó vài ngày, Nhâm công tử muốn độc hại thê chủ sự việc, Diệp gia từ trên xuống dưới người người đều biết, sau đó liền nghe nói bỏ mặc cho Nhâm công tử bị giam ở Lãnh Hương uyển, bọn hạ nhân trong lòng cho rằng hắn như vậy coi như xong, bất quá hơn một tháng sau, đã thấy Diệp chủ nhân hướng hắn thương yêu, khiến Vương thị trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Diệp chủ nhân tuổi trẻ tài cao, hành sự thực quái dị, thật khiến cho người ta đoán không ra!

Nhâm Khuynh Tình lúc này nằm trên giường, tuy rằng thân thể hư nhược vô vùng, trong lòng lại ngọt như mật. Vốn là hắn thấy Diệp Thanh Hồng cất giấu hồ ly tinh, trong lòng phi thường thống, nhưng căn bản lại không phải như vậy sự. Hơn nữa Diệp Thanh Hồng không chỉ không cho người kia bắt nạt hắn, còn đem người kia tát một cái, kéo ra ngoài, trong lòng tự nhiên thấy được an ủi, đối với Diệp Thanh Hồng quyến luyến càng sâu.

Nhìn nàng vì mình mà bận tâm những này sự, nửa đêm cũng gọi hạ nhân đến dặn dò, nam nhân tuy rằng cao hứng, nhưng lại lo Diệp Thanh Hồng nghỉ ngơi không đủ, chờ bọn hạ nhân rời đi liền hối thúc nàng đi ngủ. Diệp Thanh Hồng xem nam nhân khuôn mặt tuy còn trắng xám, nhưng đôi mắt cũng không còn giống như vừa nãy vô thần, liền biết trong lòng hắn đã tốt hơn một chút, thấy hắn thúc chính mình ngủ, liền kề sát vào hắn, cười khẩy: "Đây là phòng của ta, giường của ta, ngươi muốn ta đi đâu ngủ?"

Nhâm Khuynh Tình thấy nàng một đôi mị nhãn nhìn mình chằm chằm, bất giác lại nghĩ tới động phòng đêm đó chính mình bị nàng đặt dưới thân, mặt lập tức đỏ bừng, vừa giận vừa thẹn, nhẹ giọng trách mắng: "Ai muốn ngủ cùng ngươi! Ngươi... Ngươi..."

Diệp Thanh Hồng thấy nam nhân khuôn mặt xấu hổ đỏ chót, bất giác lòng ngứa ngáy khó chịu, liền cúi người hôn lên miệng hắn, theo cổ trượt xuống, trực tiếp hôn lên khuôn ngực trắng nõn mềm mại của Nhâm Khuynh Tình.

"A... Ngươi..." Nhâm Khuynh Tình bị hôn đến nhũn ra, không thể động đậy, chỉ có thể thở hổn hển yêu kiều.

Diệp Thanh Hồng nhẹ nhàng cắn mút, làm cho làn da trắng tuyết ấy điểm mai hoa, nghe nam nhân dưới thân nhu mị rên rỉ, nàng hận không thể lập tức ăn hắn. Nhưng nàng biết Nhâm Khuynh Tình hiện tại thân thể không chịu được kịch liệt hoan ái, sở dĩ hôn một lát, liền ly khai thân thể nam nhân, giọng khàn khàn: "Ngươi sớm nghỉ ngơi đi, ta sáng mai lại đến xem ngươi." Nói xong, liền nhanh chân đi ra ngoài.

Nhâm Khuynh Tình bị hôn cho toàn thân xụi lơ, chỉ biết thở dốc, đột nhiên thấy Diệp Thanh Hồng ly khai, có chút trống trải, nhưng trong lòng cũng hiểu được nàng là vì chính mình suy nghĩ, đành si ngốc nhìn bóng lưng nàng dần biến mất rồi mới chuyên tâm nghỉ ngơi. Chịu hồi lâu dằn vặt thân thể, một khi trong lòng thanh tĩnh lại, liền nặng nề thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, còn không chờ bọn hạ nhân Trà Hương các rời giường, Diệp Thanh Hồng liền khoác một thân áo khoác lông chồn tía nhanh chóng tiến vào. Y phục sa tanh đen bóng cùng với áo khoác lông trên người nàng, kết hợp với tử sắc ngọc lưu ly bên hông, nhìn có vẻ đặc biệt tà mị, cùng với khí chất tiêu sái, phong lưu bất kham, trực tiếp làm cho Lục Trúc ra mở cửa trở nên đần độn nhìn chằm chằm.

Diệp Thanh Hồng buồn cười, véo lấy má tiểu nam nhân, hỏi: "Chủ nhân ngươi đã thức dậy chưa?"

Lục Trúc bị nàng véo đến đau, mới hoàn hồn, khuôn mặt hồng như tôm luộc, vội trả lời: "Hồi chủ nhân, đã tỉnh rồi, đang ở bên trong."

Nghe xong, Diệp Thanh Hồng liền cất bước tiến vào trong buồng, thấy Nhâm Khuynh Tình đã rửa mặt, đang bán dựa vào đệm chuẩn bị dùng điểm tâm. Thấy nàng đi vào, nam nhân định ngồi dậy, lại bị Diệp Thanh Hồng đè lại: "Muốn cái gì để bọn hạ nhân lấy cho ngươi, không cần phải tự mình chịu khổ."

Nhâm Khuynh Tình thấy Diệp Thanh Hồng mặc đồ này liền biết nàng ngày hôm nay muốn xuất môn, vì vậy nói: "Có chuyện quan trọng thì nên làm, không cần đếm xem ta."

Diệp Thanh Hồng nghe xong lời này cũng không nói gì, thấy tiểu đồng bưng tới canh sâm, liền tiếp nhận bát, ngồi xuống mép giường, cười cười: "Ngươi đem canh này uống mau đi."

Nam nhân thấy nàng đã ngồi xuống, liền biết không uống không được, duỗi tay ra muốn nhận lấy. Nhưng Diệp Thanh Hồng lại cầm thìa: "Ta đến uy ngươi."

Nhâm Khuynh Tình làm sao cũng không nghĩ ra nàng muốn uy chính mình đồ ăn, tuy rằng trong lòng cảm thấy ngọt, nhưng nhìn thấy có hạ nhân trong phòng, trên mặt liền có chút ửng hồng, nhăn nhó nửa ngày, nhưng Diệp Thanh Hồng vẫn là bộ dáng không bỏ qua, hắn cuối cùng cũng bỏ cuộc, từng chút từng chút bị nàng uy uống vào.

Thấy nam nhân sắc mặt dần được, Diệp Thanh Hồng liền đứng lên, nói: "Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ngày hôm nay các đại chưởng quỹ từ khắp nơi sẽ về kinh, ta phải đi gặp. Ngươi có chuyện gì cứ việc phái người dặn dò quản sự, đừng thiệt thòi chính mình."

Nhâm Khuynh Tình gật đầu đáp lại, nhưng trong nháy mắt thấy Diệp Thanh Hồng chuẩn bị ra khỏi cửa, liền không nhịn được: "Ngươi..." Nhưng nói được phân nửa lại cắn môi nhịn xuống.

Diệp Thanh Hồng đứng ở trước cửa, xoay người lại nhìn nam nhân, thấy hắn một bộ dáng muốn nói lại không, liền nâng lên khóe miệng, cười: "Yên tâm, ta khi nào về sẽ trước tiên sang đây xem ngươi."

Nghe xong, Nhâm Khuynh Tình mặt đỏ bừng lên, không khỏi quát khẽ: "Ai cần ngươi đến xem!", xong liền quay mặt đi. Diệp Thanh Hồng thấy thế nở nụ cười, cũng không nói thêm nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.

Đợi nàng ly khai, Nhâm Khuynh Tình mới quay đầu nhìn lại, trên mặt nhưng vẫn còn hồng hồng, khóe miệng toát lên ý cười.

Sáng sớm như thế nháo trò, Nhâm Khuynh Tình lại cảm thấy trên người có chút mệt, uống qua dược, liền nằm lại ngủ. Nhưng khi đang ngủ mơ màng, lại nghe thấy nhất loạt tiếng bước chân, vừa mở mắt nhìn, đã thấy Lục Trúc hoang mang hoảng loạn chạy vào. Chỉ thấy khuôn mặt căng thẳng của hắn có chút trắng bệch, giọng hắn run run: "Hồi chủ nhân, chủ phu công công đã đến Trà Hương các, đang tiến vào sân, ngài mau dậy đi!"

Nhâm Khuynh Tình nghe xong lời này, trong đầu nhất thời trống rỗng, hai mắt kinh ngạc, hỏi lại: "Chủ phu công công... Hắn... Tại sao lại đến đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net