Chương 18:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Nhược Uyển tựa lưng vào thành giường, mắt nhìn vào khoảng không, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào trong phòng khiến nó không quá tối. Đột nhiên một tia sáng xuất hiện lơ lửng trước mặt Dạ Nhược Uyển rồi dần thành hình như một thành phố thu nhỏ lấp lánh bột óng ánh màu vàng.

'' Chính chỗ đó!! '' Angeles trong hình dáng bóng đen hưng phấn chỉ tay vào một căn hộ cấp bốn, xung quanh là bãi đất trống.

'' Ngươi nhưng không sai lầm rồi '' Dạ Nhược Uyển không hờn giận nhíu mày.
'' Ngươi!! Con bà nó cả nhà ngươi mới sai lầm..@#$ '' Angeles tức giận chửi bới ''
'' Nữ hài tử không nên chửi bậy '' Dạ Nhược Uyển có lẽ dùng sức mạnh quá mức nên mệt mỏi, nàng xoa xoa thái dương cười nhạt nói.
Angeles nghe vậy tức giận đầu bốc khói nhưng thấy vẻ mặt của Dạ Nhược Uyển không tốt nên hừ lạnh bay đi.

Dạ Nhược Uyển cũng không so đo, nàng lắc đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

                ****************

Ở kinh thành, tại nhà riêng của Dạ Minh Ngọc, ngôi nhà này là Dạ Vĩnh Phúc tặng con gái cưng lúc nàng ta sinh nhật.

Dạ Minh Ngọc ngồi trên ghế salon, vẻ mặt phiền chán, bên cạnh là Chu Hiểu đang khóc nức nở, than vãn.
'' Ngọc nhi à, con phải tin tưởng mẹ, số tài liệu đó không phải mẹ lấy, chắc chắn là bị kẻ xấu trộm đi. Con mà không tin mẹ thì chẳng ai tin mẹ nữa cả. Hức hức.. ''

'' Mẹ!! Cảnh sát đã điều tra rõ ràng.. '' Dạ Minh Ngọc không nói thêm nữa nhưng bà Chu đủ hiểu là con gái không tin mình.

Cũng đúng dù là ai cũng khó mà tin được, hôm đó nhà chỉ có mình vợ chồng bà ở nhà, ông ta mất đồ nghi ngờ bà cũng không sai, đáng chết hơn là bọn cảnh sát vô dụng không điều tra ra cái gì. Bà lấy hay không bản thân bà rõ ràng, đáng tiếc không ai biết.

'' Ngọc nhi.. Cả con cũng không tin mẹ ư? ''
'' Mẹ nói chuyện phải đáng tin. Mẹ à! '' Dạ Minh Ngọc cau mày, nàng đang lo lắng về địa vị của mình trong nhà.

'' Được rồi, mẹ không làm phiền con nữa ''  Chu Hiểu cố gắng nở nụ cười, cầm túi xách lảo đảo bước ra khỏi nhà.

Chu Hiểu đi Dạ Minh Ngọc cũng không ngăn cản, nàng còn nhớ lời bà dạy, bất cứ kẻ nào cản trở tiền đồ của mình đều phải loại bỏ.

Chu Hiểu vừa lái xe ra khỏi thì Dạ Vĩnh Phúc lái xe đến, ông biết Chu Hiểu ở đây, tất cả tài liệu quan trọng của ông đều bị chuyển đến bên đối thủ và ông vừa nhận được tin từ điều tra viên là chúng xuất phát từ công ty nhà họ Chu. Dạ Vĩnh Phúc nổi cáu đến hôn mê, tỉnh lại việc đầu tiên nghĩ đến là đi tìm Chu Hiểu tính sổ.

Dạ Minh Ngọc thấy Dạ Vĩnh Phúc đến đây thì cười ngọt ngào '' Ba, ba ăn uống gì chưa vậy? ''
'' Tiện nhân, nàng ta ở đâu ?? '' Dạ Vĩnh Phúc chẳng thèm quan tâm đến Dạ Minh Ngọc như mọi khi, có lẽ là do ảnh hưởng một phần từ Chu Hiểu.
         
'' Ba!! Mẹ không ở đây '' Vành mắt Dạ Minh Ngọc đỏ lên, bản thân cảm thấy ấm ức bởi Dạ Vĩnh Phúc to tiếng với nàng.

Dạ Vĩnh Phúc đang bực bội, lại thấy vẻ mặt ấm ức của Dạ Minh Ngọc thì càng căm phẫn, giơ tay lên tát Dạ Minh Ngọc hai cái xem như phát tiết.

'' Oaaaa !! Sao ba lại đánh Ngọc nhi, ta làm gì sai sao ?? '' Dạ Minh Ngọc đã bị ăn đau bao giờ, không chịu nổi bật khóc.

Dạ Vĩnh Phúc bình tĩnh lại cảm thấy áy náy, dù sao việc này cũng không liên quan đến Dạ Minh Ngọc, đang định an ủi nàng vài câu thì chuông điện thoại vang lên.

'' Dạ tổng, công ty xảy ra chuyện, khách hàng đến đòi lại số tiền, hủy hàng, đang ầm ĩ hết lên '' Ngắn gọn vài câu nhưng đủ làm lòng người phát lạnh, Dạ Vĩnh Phúc vội vàng đi ra xe, bỏ qua Dạ Minh Ngọc.

Dạ Minh Ngọc nhìn theo bóng lưng Dạ Vĩnh Phúc, tay chân lạnh lẽo, chuyện này nghiêm trọng hơn bản thân nàng nghĩ.

                ***************

Da Nhược Uyển tỉnh dậy, ngoài trời vẫn tối, liếc xem đồng hồ mới bốn giờ sáng. Nàng mệt mỏi ngồi dậy bước xuống cầu thang vào phòng bếp, mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi.
'' Về bao giờ ? '' Lí Bân đang thái rau bỗng nghe thấy tiếng nói lành lạnh, giật mình suýt chút nữa cắt vào tay, vẻ mặt bất đắc dĩ quay lại hoán tiếng '' Đại tiểu thư! Sớm ''

'' Việc ta giao đã làm xong? Nhưng còn la cà không về? Hửm?? ''
'' Ta.. '' Lí Bân định lên tiếng giải thích thì giọng nói lạnh lẽo của Dạ Nhược Uyển vang lên '' Không có lần sau ''
'' Vâng '' Lí Bân bĩu môi, trong lòng cũng hơi sợ.

Dạ Nhược Uyển đến trường đúng giờ bởi hôm nay là ngày khảo thí lên cao trung.
Bước vào lớp, vài nữ sinh nhìn thấy Dạ Nhược Uyển đến thì lên tiếng trêu ghẹo nàng '' Ủa!! Uyển Uyển nhà ta hôm nay nhưng không đi muộn haa!? ''

Dạ Nhược Uyển liếc mắt, bạn nữ đang nói vội ngậm miệng lại nhìn nàng bằng ánh mắt lấy lòng, lớp học đang ồn ào cũng yên tĩnh hẳn lên. Dạ Nhược Uyển cảm thấy bọn nhóc này rất đáng yêu, nàng bật cười '' Chào buổi sáng!! ''

Sắp bắt đầu thi, mọi người vội mở sách ra ôn bài cũng như tham khảo từ các đồng học khác, trừ Dạ Nhược Uyển.
'' Ngươi nhưng rất rảnh rỗi '' Cao Ngân tiến đến ngồi đối diện Dạ Nhược Uyển.
'' Như nhau thôi '' Dạ Nhược Uyển nằm ườn ra bàn.
...

Tiếng trống vang lên, giám thị vào phòng, bắt đầu phát đề. Dạ Nhược Uyển nhận được đề, bắt tay vào làm chưa đến một khắc đã xong. Hầu như môn nào cũng vậy trừ môn văn, nàng suy nghĩ nên viết về vấn đề gì để được trường quân đội chù ý, thậm chí là mặt trên.

Ra đến cổng trường, Dạ Nhược Uyển tính sang công ty một chuyến nhưng lại bị một kẻ đáng ghét chặn đường.
'' Có việc?? '' Dạ Nhược Uyển xoa xoa thái dương, phiền chán nói.
'' Uyển nhi, xin lỗi, ngươi tha thứ ta được không? '' Hạo Thiên nhỏ giọng nói.

'' Ta không nhớ ngươi đã làm chuyện gì mà phải nói lời xin lỗi '' Dạ Nhược Uyển lạnh nhạt xem Hạo Thiên không có ý định làm nhiều dây dưa.

'' Ta đã... '' Hạo Thiên đang định giải thích thì giọng nói khác vang lên.

'' Uyển Uyển, ngươi rảnh không mang ta sang nhà ngươi chơi được chứ? '' Cao Ngân tiến đến cười vỗ vai Dạ Nhược Uyển.

'' Ngươi không về nhà ăn cơm với gia đình sao? '' Dạ Nhược Uyển lờ đi Hạo Thiên quay sang hỏi Cao Ngân.
'' Ờ thì nhà ta không có người ở nhà '' Cao Ngân ngượng ngùng cười.
'' Không thành vấn đề nhưng ta không tính về nhà luôn ''
'' Không sao, ta theo ngươi '' Cao Ngân vui vẻ ra mặt, nàng cho rằng sẽ bị từ chối chứ tại Dạ Nhược Uyển lạnh lùng quá.

'' Ta đi cùng các ngươi được chứ? '' Hạo Thiên vội vàng chen lời, hắn muốn hàn gắn lại tình cảm với Dạ Nhược Uyển.
'' Chúng ta nói chuyện nữ nhân, ngươi này nam nhân bám theo làm cái gì? '' Cao Ngân mỉa mai nói, nàng quan sát nãy giờ, người ngu cũng nhận ra Dạ Nhược Uyển chán ghét Hạo Thiên, huống chi nàng rất thông minh.

'' Được rồi, chúc các ngươi chơi vui vẻ, ta về trước '' Hạo Thiên tuy bị đuổi nhưng mặt vẫn không biến sắc. Sau khi hắn quay lưng đi thì khuôn mặt vặn vẹo, nghiến răng ken két, trong đầu hắn đã đem Cao Ngân ra đánh vô số lần.

Dạ Nhược Uyển nhìn theo bóng lưng Hạo Thiên nhỏ giọng nhắc nhở Cao Ngân '' Tên này thù dai, ngươi chọc hắn như thế, sau này nên cẩn thận chút ''
'' Uyển Uyển yên tâm, ta không phải con nít '' Cao Ngân gật gật đầu, ý bảo Dạ Nhược Uyển không lo lắng nàng.

Cao Ngân vừa dứt lời, Lí Bân lái chiếc xe lamborghini đến đỗ ngay chỗ các nàng đứng.
'' Đại tiểu thư! Mời '' Lí Bân bước xuống mở cửa xe cho Dạ Nhược Uyển vào, Cao Ngân cũng vào theo.

''Đại tiểu thư tính đi đâu đây ? '' Lí Bân tuy biết Dạ Nhược Uyển gọi hắn đến đón nàng sang công ty nhưng bây giờ nàng lại mang theo đồng học nên hắn có chút do dự hỏi lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net